Tôi và em trai ở đây suốt bốn ngày, trong khoảng thời gian này tôi dẫn thằng nhóc xuống khu vườn dưới nhà rồi qua khu thương mại gần trường, nó trông rất hứng thú, đi đến đâu cũng hỏi tôi làm gì ở chỗ này, chỗ kia thì đi đâu. Tôi còn làm gì nữa, việc ở đây cũng không giống hồi ở Trung Quốc, tôi thậm chí cũng lười nhắc đến. Thằng nhóc tức thì ôm cánh tay tôi, đứng sát vào rồi vừa lay vừa nói: "Nói đi anh, em muốn nghe."
"Ai ——" Tôi ghét bỏ, "Cứ như mấy đứa con gái ấy."
Em trai chớp mắt nhìn tôi, nhìn đến mức tôi cũng cảm thấy tội lỗi, không lay chuyển được tôi đành mở miệng kể luôn.
Mấy ngày nay chúng tôi chưa ăn ngoài bao giờ, em trai luôn muốn đi siêu thị với tôi rồi đòi tôi nấu cơm cho. Cậu ấm nhỏ này mỗi lần tôi nấu thì đều đứng cạnh, nói hoa mỹ rằng tập luyện tay nghề thực tế thì tới gừng cũng chẳng cắt cho thành thạo được, bị tôi cười nhạo quá chừng.
Lạc Chi phải đi học, tần suất dẫn em trai đến chơi nhà cũng ít hẳn nhưng vào lần thứ ba cô nàng tới gõ cửa phòng tôi, tôi còn buông một câu: "Em gái nhỏ Lạc Chi, lầu trên lầu dưới nhiều nhà như vậy sao em chỉ đến ké cơm nhà anh vậy?"
Cô ôm nguyên liệu nấu ăn mới mua rồi chìa ra một vẻ mặt hết sức ngay thẳng, "Bởi vì anh làm món Trung Quốc ngon nhất chứ sao! Hay anh muốn nếm thử tay nghề của mẹ em không?"
Tôi thua. Tôi đành mở cửa cho cô nàng vào.
Đồ mẹ cô nàng nấu khó ăn phát khiếp, lần trước vì không từ chối được mới đi ăn một lần, chén xong vừa mở miệng là nghe tiếng ói.
Tôi bắt Lạc Chi đi cắt thịt rồi chuẩn bị sẵn các nguyên liệu phụ, không thể cứ lần nào cũng là tôi bán sức lao động được, mệt muốn chết. Em trai thì cầm một tờ bài tập chạy ra hỏi, Lạc Chi và đứa em thì ngồi bên cạnh chơi game.
"Gần đây dì lại xem chương trình nấu ăn phải không?" Tôi thuận miệng hỏi em Lạc Chi, "Khiến hai người kêu khổ như vậy."
Em trai Lạc Chi bằng tuổi em tôi, chiều cao cũng xấp xỉ chị mình rồi, nghe tôi hỏi thì xua tay nói một cách không mấy vui: “Không, mẹ em gần đây chỉ làm mấy món mà con người có thể ăn thôi.”
"Vậy còn chạy qua chỗ anh à?"
Nhóc em liếc liếc tôi, không biết tại sao tôi lại thấy được ý hận sắt không thành thép trong mắt cậu nhóc.
Em trai tôi chẳng tỏ vẻ gì, đưa tờ giấy ra chắn ngang tầm mắt giữa tôi và nhóc kia, hỏi tôi: "Anh, sao tính thuế ở đây được, em không hiểu."
Tôi không có thời gian trả lời nó, Lạc Chi thì đang bận, đến lượt tôi vào bếp rồi.
Buổi tối tôi và em trai nằm cuộn tròn bên nhau, thằng nhóc kêu lạnh, tôi chỉnh điều hòa đến 32° nó cũng ôm tôi không bỏ. Cổ áo ngủ của tôi khá thấp, bị nó dụi thì nút áo cũng tuột ra, mặt nó liền cọ vào ngực tôi.
Tôi tự hào hỏi: "Cảm nhận được cơ ngực của anh chưa?"
Em trai gật đầu.
"Cảm nhận được rồi thì nhấc đầu lên!" Tôi nhéo lỗ