Lùi một bước trời cao biển rộng mọi chuyện đều lấy hòa làm đầu, có qua lại thì mới hiểu nhau mới cố gắng khiến bầu không khí giữa hai người tốt đẹp.
Mấy lời sáo rỗng này giúp tôi và em trai miễn cưỡng dịu tâm tình nói chuyện với nhau một lát. Nó bị tôi đuổi ra ngoài thay đồ sau đó rửa mặt cho sạch sẽ, tôi ở trong phòng lau vệt nước nơi khóe mắt mà nó không phát hiện.
Thật xấu hổ, hai đứa đều ngu như nhau.
Tôi ngồi suy nghĩ trong năm phút rồi mới đi rửa mặt, nước lạnh làm dịu đầu óc. Tôi nhìn gương, bị nó cầm tù nhiều ngày râu cũng mọc ra nhiều, lúc trước nó có giúp tôi cạo một lần nhưng hồi sau cũng dài ra. Mà nó không để dao cạo lại trong nhà vệ sinh, tôi cũng chẳng cách nào cạo được.
Cứ lôi thôi như vậy gặp nó lần nữa.
Hốc mắt nó vẫn đỏ bừng, mấy ngày qua xem chừng cũng không giảm bao nhiêu. Nó mặc quần đùi áo thun bình thường hơn váy biết bao, là một thiếu niên thanh tân sáng ngời. Tôi chăm chú nhìn vài giây, đến gần nâng tay lên đo, sợi xích lay động trên không trung.
"Em cũng cao đến đây rồi." Tôi thở dài.
Cùng lắm chỉ kém tôi năm sáu cm, do thân mình quá gầy yếu nên lúc mặc váy nhìn không có vẻ kỳ quái. Nó gật đầu, tôi giang hai cánh tay chủ động ôm nó lần đầu tiên trong mấy ngày qua.
Xương nó cộm da thịt tôi, chuyện như hồi nãy còn dám làm mà giờ bị ôm thì lại co rúm người. Tôi ấn đầu nó xuống vai mình, nó ngoan ngoãn không nhúc nhích hoàn toàn rúc vào trong cánh tay tôi.
Tôi thỏa hiệp, hít sâu một hơi chậm rãi nói: "Tiểu Trăn, anh có thể cho em một cơ hội."
"Cơ hội gì?" Nó hơi run lên chần chờ hỏi.
"Em phải hứa với anh sửa lại suy nghĩ vặn vẹo đó của mình, làm con gái mặc đồ nữ, không chiếm được thì cưỡng ép … Em có từng nghĩ đến hậu quả không? Đau anh đau cả em, đây là kết quả em muốn sao?" Tôi lắc đầu, "Nếu không phải anh mà là người khác em đã sớm hầu tòa rồi."
Nó nhỏ giọng phản bác: "Sẽ không ai ngoài anh đâu."
"Đó không phải trọng tâm."
"Đó là trọng tâm." Nó kiên trì.
Tôi bỏ qua chuyện đó, "Được rồi, không nói chuyện này nữa." Tôi nắm lấy vai nó, hai mắt nhìn thẳng, "Tóm lại em phải sửa, cần phải sửa. Đây là mấu chốt của anh cũng là yêu cầu lớn nhất. Em không biết, anh sẽ bắt em sửa, dạy em sửa."
"Em … " Nó nắm vạt áo mình thật chặt, cắn răng đồng ý, "Em sẽ không làm anh đau nữa!"
Tôi sửa cho nó: "Là sẽ không làm đau chính em."
Đây cũng là chuyện quan trọng nên nó gật đầu, sau đó không chờ nổi mà hỏi: "Cơ hội anh cho em là gì?"
Thằng nhóc này vẫn chỉ chú ý đến thứ mình muốn, tôi đành thở dài, mấy ngày qua tôi tự thấy bản thân già