Em trai đã 6 tuổi sinh nhật xong thì 7 tuổi, vậy mà còn ngủ chung với tôi.
Thật ra lúc nó 5 tuổi tôi đã muốn chia phòng rồi nhưng nhà không có nhiều phòng, chỉ có thể miễn cưỡng chia giường. Tôi bèn gỡ ra, cái nệm thì cho nó còn mình thì nằm ván gỗ. Kết quả đến tối nó bò từ nệm xuống ván gỗ chỗ tôi, ôm tôi không rời.
Lúc ấy tôi cười nó, "Em làm gì đó?"
"Ngủ chung với anh." Nó lớn tiếng trả lời.
"Đừng lại đây, về chỗ mình đi." Tôi cốc đầu nó, "Con trai nhà ai 5 tuổi rồi còn ngủ chung với người nhà, không xấu hổ à?"
Em trai lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ, chết cũng không đi. Tôi đành ngồi dậy ôm nó, muốn ném lên nệm, em trai lập tức ôm cổ tôi kêu to: "Em không làm con trai nữa!"
Tôi mắng: "Nói bậy cái gì đấy!"
"Em lớn rồi cũng không nhỏ lại được, nhỏ rồi sẽ làm anh phiền, sau này em còn phải bảo vệ anh." Nó ngây thơ giải thích, "Nhưng em còn muốn ngủ với anh, vậy thì không làm con trai nữa là được."
Một tay tôi ôm nó, một tay khác luồn xuống dưới chân nắm chim nhỏ của nó, đe dọa: "Vậy thì anh cắt đó!"
Thằng ngu ấy còn thấy chết không sờn nhắm chặt hai mắt, tay quàng qua cổ tôi, khẩn trương đến mức lông mi không ngừng run rẩy, nhỏ giọng nói: "Cắt thì cắt … "
Vậy nên rốt cuộc chúng tôi cũng không chia giường thành công.
Mà chia thì hơi phiền thật. Chỗ chúng tôi là phương Nam, trong phòng lại không gắn điều hòa, mùa đông thì vừa ẩm vừa lạnh, buổi tối chỉ có thể ôm nhau mà ngủ cho ấm. Thân hình em trai nhỏ còn đặc biệt thích rút vào lòng tôi, ôm cũng vừa. Hai người ôm lâu liền cảm thấy mùa đông cũng không lạnh.
Vào mùng 1 Tết, sáng sớm ba liền đi ra ngoài, tôi dẫn em trai đi chúc Tết hàng xóm. Khi nó còn nhỏ mấy người này đều là tôi nhờ giúp, sau mấy năm hàng xóm đều quen cả. Tôi và em trai treo nụ cười trên mặt mà chạy một vòng đưa bánh bao tôi tự làm cho cô dì chú bác ông bà gần đây, gom được không ít kẹo và đồ ăn vặt. Chúng tôi ngại nhận tiền mừng tuổi, ngày thường đã đủ phiền gia đình người ta rồi, làm gì còn mặt mũi đi lấy tiền bọn họ.
Em trai ôm thịt heo đóng gói về nhà, nó cẩn thận bỏ vào ngăn kéo để tránh bị ba phát hiện lấy đi ăn. Nó che lại bằng cuốn vở sau đó trải bánh kẹo ra bàn, nghiêm túc nói: "Ăn cái này trước, chà bông chờ thêm mấy ngày nữa hãy ăn!"
"Ăn kẹo nữa sẽ bị sâu răng đó." Tôi cảnh báo.
Em trai lập tức nhét kẹo vào trong miệng rồi che lại sợ tôi không cho nó ăn, vì ngậm kẹo nên giọng nói nghe không rõ: "Mỗi ngày em đều đánh răng mà."
"Có đánh răng cũng không thể ăn nhiều, lỡ sâu răng thì chỉ có nhổ thôi."
Tôi để tay tạo thành cái kìm lớn sau đó làm như chuẩn bị nhổ răng nó, nó nhìn thì có hơi sợ hãi, liên tục gật đầu, lại lấy hai viên kẹo bỏ vào trong túi: "Em chỉ ăn hai viên, hai viên nữa thôi."
Tôi lại làm bộ muốn nhổ răng nó.
Em trai mới lưu luyến không rời mà móc ra một viên kẹo bỏ xuống,