Nicolas và Lucy vừa đặt chân đến tháp canh gác, cả hai nhìn mọi thứ xung quanh đây. Nơi này luôn luôn vắng vẻ chỉ có một cái tháp xây theo hình ống trụ với một dòng sông chảy không thấy đáy đâu cả. Nicolas cùng Lucy tìm đến phòng sách lần trước cả hai từng tìm được tấm bài kì lạ có viết ba dòng chữ đó.
- Tóc vàng không thấy đâu cả.
- Tôi đã không còn là tóc vàng nữa rồi sensei, phải nói bao lần nữa đây?
- Tôi quen rồi.
Lucy mỉm cười rồi đi lướt qua các kệ sách xem xét một lượt. Nicolas đứng đó chăm chú nhìn Lucy đang tìm kiếm rồi lật dở từng cuốn sách kia. Lucy rất được mẹ yêu quý và đặc biệt để mắt ngay cả việc phải đem Kujo vào cuộc đời Lucy rồi tước bỏ người đó đi mất chỉ vì lý do là khiến cho Lucy mạnh hơn nữa. Mẹ sẽ không có chuyện gì tự dưng lại yêu thương Lucy đến như vậy.
- Hai người tìm gì sao?
Một giọng nói trẻ con vang lên làm cho Lucy cùng Nicolas đều quay đầu nhìn ra phía cửa của phòng sách. Cánh cửa đang từ từ được mở ra và ngay sau đó là một cô bé tầm 5 tuổi đang mặc bộ đồ con gấu trúc rất đáng yêu xuất hiện trong tầm mắt. Lucy nhìn cô bé mà tiến lên vài bước.
- Chúng tôi tìm một thẻ bài lần trước để lại đây.
- Thứ này sao?
Cô bé nghe Lucy nói mà dơ thẻ bài họ đang tìm lên khiến Lucy và Nicolas nhìn nhau vui mừng. Đúng là thẻ bài này rồi, nó có chiều dài khoảng 15cm cùng chiều rộng khoảng 7cm, mặt trước thẻ bài có in hình của một tử thần đen đang cầm lưỡi hái, mặt sau có những hoa văn làm bằng vàng nổi cả lên trên bề mặt cùng với ba dòng chữ không biết do ai viết đó.
- Hai người muốn nó sao? Những kẻ tìm đến thẻ bài này đều có một kết cục không hề tốt đẹp.
- Tại sao?
Nicolas đứng phía sau nhìn cô bé mặc đồ gấu trúc này cất tiếng hỏi. Cô bé gấu trúc đó tiến vào phòng mà đi về phía chiếc bàn trong phòng sau đó trèo lên ghế ngồi rồi đặt thẻ bài lên trên bàn sau đó lật phía mặt sau có chữ lên.
- Chỉ là ta đã thấy quá nhiều chuyện rồi nên cảnh báo vậy thôi. Hai ngươi ngồi đi, đã rất lâu chẳng ai đến tháp canh này rồi à là ngoài những kẻ đó ra.
Cô bé gấu trúc mỉm cười, Lucy và Nicolas cùng tiến đến ngồi vào bàn. Cô bé gấu trúc thấy vậy liền tiếp tục lên tiếng.
- Xin giới thiệu ta là một người canh giữ dòng chảy sinh mệnh ở cái địa ngục này. Tất cả linh hồn của những kẻ chết đi đều chảy hết về nơi này và ta có nhiệm vụ phân loại đem bọn họ vào từng ô địa ngục khác nhau.
- Cô đã ở đây bao lâu rồi?
Nicolas nhìn cô bé gấu trúc này, cậu ta cảm nhận được cô bé này không nhỏ tuổi như vẻ bề ngoài đó. Nghe được câu hỏi của cậu bạn lớp trưởng thành với bộ trang phục trắng bắt mắt đó làm cô bé gấu trúc cười lớn hiển nhiên là vui vẻ.
- Ta ở đây từ rất lâu rồi, các ngươi không cần biết ta tên gì, ta còn không biết ai sinh ra mình, ta đã có mặt từ trước cả thời kỳ sơ khai khi mà Vua Bóng Tối đang thống trị. Tuy nhiên ta chỉ yên phận làm công việc của mình vì phá luật là điều không tốt đẹp gì. Ta cũng đã cảm nhận được cả hai ngươi đều không thuộc kỷ nguyên này, kỷ nguyên của nữ hoàng bóng đêm.
- Cô...biết về thẻ bài này chứ?
Lucy bỏ qua chuyện mà cô bé gấu trúc này đã nói, điều Lucy quan tâm lúc này là thẻ bài vì vấn đề của nữ hoàng mà thôi. Cô bé gấu trúc đó đẩy nhẹ thẻ bài tới trước mặt Lucy và Nicolas sau đó tiếp tục lên tiếng.
- Đây là lời tựa của câu chuyện Nữ Hoàng Và 13 Kẻ Đầy Tớ. Rằng trong truyền thuyết xa xưa của địa ngục có loan truyền cho nhau về một bữa tiệc xa hoa được tổ chức bởi các sứ giả cùng những người đứng đầu nắm quyền thời bấy giờ. Bọn họ tổ chức tiệc tùng hết ngày này đến ngày khác trong một khoảng thời gian nhất định khi thời điểm trong năm đã đến. Đáng lẽ nữ hoàng cũng được mời tới vì người xuất thân từ hoàng tộc, là người quyền lực và cao quý nhưng... nữ hoàng đã vi phạm vào quy định của các sứ giả và cả vương quốc. Bọn họ phục vụ thần ánh sáng, họ không thể chấp nhận được khi nữ hoàng lại đem lòng yêu bóng đêm đáng nguyền rủa và rồi nữ hoàng đã không được đến bữa tiệc đó.
Cô bé gấu trúc nói tới đây ngừng lại nhìn hai người đang kinh ngạc trước mặt kia. Câu chuyện này đã không còn tồn tại từ vài nhân kiếp trước rồi. Ánh mắt cô bé gấu trúc lóe sáng, cô bé tiếp tục kể tiếp câu chuyện.
- Ngày đầu tiên của bữa tiệc xa hoa đó diễn ra, 13 kẻ đầy tớ trung thành luôn đi theo bên người nữ hoàng đã trông thấy nữ hoàng của mình đang cô đơn ngồi trong phòng. Bọn họ đã quyết định phải trừng phạt những kẻ đã làm nữ hoàng trở nên như vậy. Đêm ngày thứ nhất đó, bọn họ đã chọn cho nữ hoàng bộ đầm cao quý nhất, diễm lệ nhất, và đẹp nhất rồi đưa nữ hoàng tới bữa tiệc. Bọn họ đã giết hết tất cả những kẻ ở đó để nữ hoàng của mình tham gia bữa tiệc bằng máu, đó là tình yêu của bọn họ dành cho chủ nhân mà họ yêu thương, chăm sóc cả đời kia. Tuy nhiên, đêm hôm đó vì không còn một người nào sống sót dưới sự tàn sát của đám đầy tớ đó thì nữ hoàng đã rất buồn. 13 kẻ đầy tớ thấy vậy liền ca hát, nhảy múa và chúng dần trở nên nhốn nháo, nói nhiều chỉ vì để tổ chức tiệc cho nữ hoàng, để nữ hoàng của chúng vui vẻ. Bọn họ đã vui vẻ như vậy trong suốt những ngày còn lại của bữa tiệc.
- Sau đó thì sao?
Nicolas càng nghe càng lo lắng, Lucy cũng cảm giác được câu chuyện này quá mức, nó như đang hiện hữu trong đầu Lucy. Cô bé gấu trúc kia mỉm cười ma quái, cô ta nhìn họ, ánh mắt càng sáng hơn bao giờ hết.
- Ngàn năm kể từ ngày đó, nữ hoàng luôn cùng 13 kẻ đầy tớ của mình mở