Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Áo lót công đức


trước sau

Dịch: Gia Cát Nô

Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng

"Tốt!"

Trên đài cao của Lăng Tiêu Bảo Điện,tiếng hét của bạch bào thanh niên làm Đông Mộc Công dưới đài run rẩy.

Liền nghe tiếp, Ngọc Đế Hạo Thiên cao giọng cười to. Bàn tay không ngừng vỗ nhẹ vào bản tấu chương, trong miệng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

"Lời nói của Trường Canh ái khanh rất hợp lòng ta!

Việc này đã tồn tại trong lòng ta nhiều năm nay, cuối cùng hôm nay cũng có vị ái khanh nói ra!

Ha ha ha ha!

Vì sao đến hôm nay, ta mới gặp được Trường Canh? Ha ha ha! Tứ Hải có tiến triển rồi!"

Đông Mộc Công cúi đầu không dám nói lời nào. Trong lòng vang lên từng hồi tán thưởng.

Phần tấu chương này hắn có được vào hai canh giờ trước, tại Nam Hải hải thần miếu.

Sau khi tới tay, Đông Mộc Công lập tức ngựa không dừng vó, mây không ngừng phiêu, nhanh chóng trở về dâng cho bệ hạ.

Bao năm trôi qua, đã không thấy Ngọc Đế vui vẻ như vậy.

Đông Mộc Công cũng hiểu được.Trong lời nói của bệ hạ bao hàm rất nhiều ý nghĩa.

Tâm bệnh nhiều năm, cuối cùng cũng có người nói ra lời này. Đồng nghĩa với việc buông bỏ được một tâm sự. Làm cho con người ta sảng khoái.

Cái này, tầm nhìn của Trường Canh đạo hữu thật là tốt!

"Chúc mừng bệ hạ" Đông Mộc Công chắp tay nói: "Bây giờ, trấn an Tứ Hải, Tam Giới quy tâm đã nằm trong tầm tay của bệ hạ."

"Ngươi nói có chút phóng đại rồi." Ngọc Đế cười nói, "Bây giờ Tam Giới có mấy vị Thánh Nhân lão gia chủ trì, Đạo Môn Tam Giáo hộ vệ thiên địa bình ổn. Việc Tam giới có quy thuận ta hay không cũng không quan trọng, chỉ cần ổn định là được."

Đông Mộc Công lập tức động dung nhưng trong lòng lại cười thầm.

Từ sau khi Bệ hạ cùng Nam Hải gặp nhau, cử chỉ hàng ngày của bệ hạ cũng trở lên thận trọng hơn rất nhiều.

Đương nhiên, lời này lão chỉ dám nói trong lòng. Còn ngoài mặt thì cúi đầu cảm thán:

"Bệ hạ lòng dạ bao dung, lão thần thực sự khó với tới."

Hạo Thiên nhìn bản tấu chương mới được viết chưa kịp khô mực mà mỉm cười trong lòng, trong mắt hiện ra vài tia tán thưởng, nhưng trong lòng thì cảm xúc chập trùng.

Thu Long tộc bình định Tứ Hải. Qua việc này thể hiện uy tín của Thiên Đình.

Lấy Tứ Hải ổn định thiên địa. Tiếp đến, mượn Tứ Hải mưu đồ thống nhất thiên địa!

Thông qua đạo tấu chương này, Hạo Thiên cảm giác thời điểm Thiên Đình quật khởi đã đến.

Giống như tìm thấy một cánh cửa lớn. Chỉ cần mở ra được là có thể thấy con đường đầy ắp ánh sáng và bằng phẳng!

Trong bản tấu chương này, Lý Trường Thọ còn viết hai câu.

Một là: mọi việc không thể nóng vội, mượn gió đẩy thuyền, hướng sự việc dần dần theo hướng mình muốn, ôn nhu cầu thắng.

Mà câu thứ hai thì có ý cảnh tỉnh.

"Dệt hoa trên gấm, kém xa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi..."

Hạo Thiên suy nghĩ nghiền ngẫm, rất nhanh có chỗ hiểu ra, khóe miệng lộ ra mấy phần tự tin mỉm cười.

"Mộc Công!"

"Có lão thần."

" Ngươi đi Thông Minh Điện nhìn xem, đạo ý chỉ ta mới lập thế nào rồi?"

"Vâng, lão thần đi ngay."

Lập tức, Đông Mộc Công quay người bước nhanh ra ngoài. Mà Hạo Thiên ngồi lại trong thư phòng, cầm tấu chương phe phẩy, không nhịn được cười ra thành tiếng.

"Mặc dù, giáo chúng Nhân Giáo không nhiều. Nhưng trong đó lại xuất hiện nhiều kỳ tài."

Mộc Công về báo cáo tình hình ý chỉ đã hoàn thành được một phần ba. Hạo Thiên liền nhẹ nhàng gật đầu, lại nói:

"Lại làm phiền Mộc Công đi một chuyến, lấy cho ta một ít linh thảo bảo dược thượng đẳng, mang đến Đâu Suất Cung, tặng cho Lão Quân dùng luyện đan."

Đông Mộc Công cúi đầu tuần mệnh rồi ra ngoài đi về hướng bảo khố của Thiên Đình.

"Trường Canh, Trường, Canh..."

Hạo Thiên đứng dậy thư giãn gân cốt, tại thư phòng nhìn chằm chằm vào mái vòm của Lăng Tiêu Điện, thấy từng ánh sao lặng lẽ trôi dạt trên bầu trời.

"Danh tự này, vị cao thủ kia của Nhân Giáo?

Thái Thanh sư huynh có mấy vị ký danh đệ tử. Người nào sẽ dùng đạo hiệu này đây?"

Trong đại điện trống rỗng,chỉ có Ngọc Đế Hạo Thiên thấp giọng thì thào. Trên sàn mây vẫn lững lờ trôi, cũng không thể cho hắn nửa câu trả lời.

Đột nhiên, bệ hạ nghĩ đến một điều gì đó. Liền đem tấu chương của Lý Trường Thọ nhìn kỹ lại một lần nữa. Lại lấy thêm một bản tấu trương khác mà đem ra so sánh.

Một lúc sau, hai mắt Ngọc Đế tỏa sáng, tiện tay cầm một tờ thánh chỉ, nâng bút viết từng hàng chữ nhỏ.

Rất nhanh, Hạo Thiên hướng ngoài điện kêu một vị văn thần chuyên đi tuyên chỉ, dùng tiên lực đẩy đạo thánh chỉ vừa viết cho y.

"Thông báo với tất cả Thiên Đình. Sau này, bất kể là ai thượng tấu đều cần viết theo mẫu này.

Nếu không làm được thì phạt 10 năm bổng lộc công đức."

Trích Ăn Mày Dĩ Vãng - Bạch Ngọc Sách: [ Hôm qua bần đạo chơi Lan Điệp tại Đổ Trường của diễn đàn lời được một năm lương, chư vị đạo hữu có hứng thú với bộ môn nghệ thuật này mời ghé topic luận, tại hạ sẽ tặng chút vốn để các vị thử sức. ]

Ngọc Đế lời nói vừa xong. Vị văn thần phía dưới vội vàng cúi đầu lĩnh mệnh.

Ngay lúc đó, một đạo kim quang từ đỉnh Lăng Tiêu Bảo Điện, ánh sáng màu vàng chợt lóe lên và tan biến tại Thiên Đình.

Thấy như vậy, Ngọc Đế tự nhiên hiểu đây là chuyện gì xảy ra.

Hắn một lời thốt ra, Thiên Đạo xúc động. Bởi vì "Biểu mẫu tấu chương" nên Thiên Đạo tặng công đức cho Nam Hải Hải Thần.

Lượng công đức này có thể ngưng tụ thành Kim Quang, chứng tỏ cũng không hề ít.

Ngọc đế khẽ cười.

Nhưng sau đó, Ngọc đế cũng cảm thấy phần công đức này vẫn còn hơi ít.

Đáng tiếc, cho dù mình là Ngọc Đế cũng không thể điều chỉnh số lượng Thiên Đạo Công Đức, chứ không thì cũng muốn hào sảng một lần.

Cùng lúc đó, trên linh chu đang bay tới Đông Thắng Thần Châu, quanh người Lý Trường thọ hiện lên đạo đạo kim quang.

Hắn lập tức mở mắt, dùng pháp lực làm phồng áo bào lên, che dấu kim quang ở bên trong.

Chuyện gì thế này?

Lý Trường Thọ kiểm tra thân thể của mình, kiểm tra nguyên thần của mình. Liền thấy kim quang lấp lánh, nguyên thần nhỏ bé đang được ngâm mình trong "Công Đức Trì"!

Cỗ công đức bỗng nhiên xuất hiện này tinh khiết hơn rất nhiều so với công đức hương hỏa trước đây hắn thu thập được từ Hải Thần giáo!

Cái này...

Bản tấu chương của mình đã đến tay Ngọc Đế. Cho nên, Ngọc Đế ban thưởng công đức cho mình?

Lý Trường Thọ cấp tốc đem chỗ công đức này luyện hóa. Trước đã luyện được chiếc quần cho nguyên thần, bây giờ nên mặc cho nó thêm cái áo lót trấn thủ. Nếu như vậy chỉ số an toàn sinh mệnh sẽ tăng lên ba thành!

Lúc này, Lý Trường Thọ tập trung tinh thần ở mức cao nhất, phát ra tiên thức giám sát khắp nơi.

Còn may mắn, không một ai phát hiện dị tượng phát sinh xung quanh mình.

Bẩy viên cảm giác thạch bên người hắn cũng không sáng lên.

Một góc không xe trên boong tàu, cách hắn mười hai trượng, Hữu Cầm Huyền Nhã đã tiến vào trạng thái tĩnh tọa.

Lý Trường Thọ nghĩ đi nghĩ lại, không nên vọng động, chuyên tâm luyện hóa cỗ công đức mới xuất hiện này là quan trọng nhất.

"Chuyện này…Ngọc đế bệ hạ cũng quá hào phóng rồi!"

Lý Trường Thọ lên tiếng tán thưởng. Hắn cũng biết rằng kiếm được chỗ công đức này không hề dễ dàng, đây chắc là phần thường khích lệ cho việc hắn tính toán Long tộc.

Rất hiển nhiên, Hắn còn chưa đặt chân lên Thiên Đình, có chút hiểu lầm về chỗ công đức này cũng không lạ...

Lý Trường Thọ chợt nhận ra một vấn đề khác.

Có phải Ngọc Đế sẽ cảm ứng được nơi công đức giáng xuống?

Nếu chuyện này làm mình bại lộ thân phận thì họa sẽ nhiều hơn là phúc, nên khóc hay nên cười đây!

“Cần tìm ra một phương án khiến hóa thân có thể lưu giữ lại lực lượng công đức, để thời điểm Thiên Đạo lão gia ban phát công đức sẽ ban cho hóa thân của mình…”

Lý Trường Thọ bấm tay tính toán, rất nhanh liền lâm vào trầm tư.



Theo Lý Trường Thọ đánh giá, có hai tính cách mà con người không nên có đó là quá phận và lòng hiếu kỳ.

Hắn đã dặn dò hàng nghìn, hàng vạn lần Vương Kỳ không nên thử Độc Long Tửu.

Hắn không thể tin được, mới đi được 12 canh giờ. vị sư đệ Vương Kỳ này liền…

Ngày thứ hai sau khi xuất phát về Trung Thần Châu, bảo thuyền ung dung lướt đi trên mây. Trên thuyền, phần lớn tu sĩ dù tu vi thế nào cũng tìm cho mình một góc để tu hành. Mặc dù không biết có phải họ cố tình tạo ra hình dáng như vậy hay không.

Lý Trường Thọ đã dùng công đức may xong áo lót cho nguyên thần, lén lén lút lút trốn xa Hữu Cầm Huyền Nhã đến một nơi hẻo lánh khác.

Hắn ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy được ngưng tụ tinh hoa của Linh Thụ trưởng thành, dùng ngón tay tỉ mỉ cắt may. Ngay lúc này, Vương Kỳ khom người, vội vàng chạy
tới...

Vương Kỳ tu vi đã tới Quy Đạo cảnh ngũ giai, nhưng trên đầu vẫn không ngừng tỏa ra hơi nóng, mặt mày đỏ au, trong đôi mắt thần quang chớp động. Ngày thường tự nhiên tiêu sái, giờ phút này, không giữ được chút nào bộ dáng ấy...

“ Trường Thọ sư huynh… Rượu kia, có thuốc giải không?

Ta không cẩn thận uống nhầm một chén.”

Lý Trường Thọ: …

‘ Không cứu được, khiêng đi khiêng đi, người tiếp theo…’

Đương nhiên, lời này không thể nói thẳng ra được, dù sao cũng là đồng môn huynh đệ.

Lý Trường Thọ cười khổ: “Rượu này làm gì có thuốc giải?

Vương sư đệ, ta dặn đi dặn lại rồi. Tại sao ngươi vẫn làm?”

“Ta có chút hiếu kỳ…”

Vương Kỳ không chịu được dậm chân nói: “Sư huynh, bây giờ ta phải làm thế nào đây.”

Lý Trường Thọ: …

“Ngươi cùng Nhạn Nhi sư tỷ kết thành đạo lữ, việc này sẽ không làm khó được ngươi mới đúng.”

Vương Kỳ than thở nói: “Hàng trăm cặp mắt đang ở quan đanh, không những thế Chưởng môn cùng các Thái Thượng trưởng lão đều ở đây nha!”

Nói cho cùng, loại chuyện này Chưởng môn cùng Thái Thượng trưởng lão muốn nhìn trộm, dù ngươi có bố trí trận pháp phòng ngự ngoài động phủ thì cũng không ngăn được tiên thức của cao thủ như vậy!

Tất nhiên, Lý Trường Thọ biết được sức mạnh tiên thức của Thiên Tiên cảnh hậu kỳ.

Tửu Cửu sư thúc bỏ ra rất nhiều vốn liếng, cùng với hắn cẩn thận tỉ mỉ bố trí tổ hợp pháp trận, mới có thể miễn cưỡng ngăn cản mà thôi.

Lời này hắn cũng không thể nói thẳng ra được, tránh gây hoang mang cho các cặp đạo lữ trong môn phái.

Vạn nhất, một vài đệ tử trẻ tuổi trong môn phái truy cầu sự kích thích như kiểu Tokuda. Khi họ biết được chuyện này sẽ xấu hổ mà bộc phát tâm ma, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, sẽ kết cho hắn một đạo nhân quả không nhỏ.

Lý Trường Thọ trầm ngâm:

“Hay ngươi tìm Chưởng môn cầu cứu, mời người ra tay giúp ngươi luyện hóa dương khí trong cơ thể.

Chưởng môn đối với những đệ tử trẻ tuổi như chúng ta mười phần chiếu cố, mà việc này người cũng chỉ có thể tìm Chưởng môn, tìm chưởng lão khác ngươi sẽ bị trách phạt đấy.”

Vương Kỳ suy nghĩ cẩn thận, thấy lời nói của sư huynh có lý.

“Làm Trường Thọ sư huynh thêm phiền toái.”

Vương Kỳ khom người vái chào, trong lòng thở dài: “Ta đi cầu kiến Chưởng môn, Chưởng môn phạt thế nào ta cũng xin nhận.”

Lý Trường Thọ khẽ gật đầu, Vương Kỳ cũng là một người dám làm dám chịu, sau khi uống trộm Độc Long Tửu cũng không gây thêm phiền phức cho đạo lữ của mình.

Lý Trường Thọ lắc đầu cười khổ, dõi theo Vương Kỳ đang cúi đầu bước đi vội vã.

Cũng còn may, không đưa cho Vương Kỳ Hùng Tâm Đan, nếu không bây giờ Vương Kỳ không chỉ là cúi người đơn giản như vậy, mà phải ở mũi tàu ôm cột nhảy múa rồi.

Lý Trường Thọ nhắm mắt dưỡng thần, tiên thức giám sát khắp nơi, thuận tiện để ý tình hình Vương Kỳ.

Hắn cũng nhanh chóng tìm được đường thoát thân khỏi linh chu.

Nếu trên đường bị tấn công, mà quân định thì mạnh hơn bên mình, hắn có thể trốn thoát bằng tốc độ nhanh nhất để kiếm viện binh…

——trong chiến đấu mà chọn phương án rút lui quan trọng nhất là phải có lý do, chuyện này rất quan trọng.

Tiên thức Lý Trường Thọ nhìn thấy Vương Kỳ gõ cửa căn phòng xa hoa nhất ở tầng trên cùng của linh chu.

Vương Kỳ trực tiếp đi vào, quỳ xuống trước Chưởng môn Quý Vô Ưu, thấp giọng trình bày, mình nhất thời tò mò đã uống Độc Long Tửu.

Vô Ưu đạo nhân cũng có chút buồn bực, mắt nhìn Vương Kỳ, bảo Vương Kỳ lấy Độc Long Tửu đưa ra.

Sau đó, Quý Vô Ưu dùng ngón tay chấm một chút rượu, kiểm tra dược tính, không nhịn được liền cười phá lên, lại hỏi Vương Kỳ có được rượu này từ đâu?

Vương Kỳ do dự một chút, cũng không dám giấu diếm liền khai ra Lý Trường Thọ, cũng nói là mình tìm Lý Trường Thọ sư huynh đòi chứ Trường Thọ sư huynh không quan hệ.

Vô Ưu đạo nhân càng buồn cười, nhiệt tình nói:

“Ngươi không cần khẩn trương, rượu này cũng không tệ, ta cũng sẽ không trách phạt ngươi.

Ta đã truyền âm gọi đạo lữ của người tới, nàng đang ở sau lưng người…”

Vương Kỳ quay đầu nhìn lại đằng sau, Lưu Nhạn Nhi vội vàng tiến vào giữa phòng quỳ gối cạnh Vương Kỳ, mặt mùi tràn đầy khó hiểu.

Sau đó, Quý Vô Ưu chắp tay cười, không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, liền nhanh chóng ra khỏi căn phòng.

Chưởng môn tự mình mở ra phòng ngự xung quanh gian phòng, bố trí giúp họ tầng tầng kết giới.

Vương Kỳ cùng Lưu Nhạn Nhi vẫn đang ù ù cạc cạc, thì đã bị vây trong đó, không cách nào ra được.

Làm xong hết thảy, Quý Vô Ưu đi đến đỉnh linh chu, thưởng thức cảnh tráng lệ non sông nước biếc nằm giữa thiên địa, không chịu được cảm khái một phen:

“Tuổi trẻ thích thật … Khụ Khụ Khụ!”

Quý Vô Ưu cúi đầu xuống ho khan, vừa vặn thấy Lý Trường Thọ đang tĩnh tọa nơi hẻo lánh bên mạn thuyền.

Thấy hắn, chưởng môn Độ Tiên Môn có chút hào hứng, thân hình nhẹ nhàng bay xuống.

Lý Trường Thọ vội vàng đứng dậy, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cung cung kính kính lên tiếng: “Đệ tử bái kiến chưởng môn.”

“Ừ, không cần đa lễ.” Vô Ưu đạo nhận bố trí tầng kết giới rồi đi thẳng vào vấn đề cần nói: “Độc Long Tửu cùng Hùng Tâm Đan mà ngươi luyện chế, trên người ngươi còn nhiều không?”

Lý Trường Thọ lập tức lấy ra ba bình Hùng Tâm Đan, sáu vò Độc Long Tửu, bỏ vào trong nhẫn trữ vật dâng cho Chưởng môn.

“Chưởng môn, nguyên thần của ngài tổn thương còn chưa khỏi hẳn, hai thứ này dùng kết hợp với nhau… Đại bổ…”

“Ngươi nghĩ lung tung cái gì, bần đạo làm gì có đạo lữ.

Bao năm tháng qua đi, vẫn lẻ loi một mình.”

Vô Ưu đạo nhân thấp giọng nói: “Bần đạo có mấy vị lão bằng hữu, bọn hắn sống đã lâu, tâm tính phai nhạt, cùng đạo lữ của họ nảy sinh bất hòa, vì chuyện này họ thường xuyên buồn rầu.

Khụ khụ…

Việc này người làm không tệ, đến đại hội, ngươi cùng Huyền Nhã đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp những cao thủ chân chính trong Tam Giáo.”

“Đa ta chưởng môn, đệ tử đã hiểu.”

Vô Ưu đạo nhân gật đầu cười, cất nhẫn chữ vật, đang định quay người rời đi, đột nhiên nghĩ đến một việc.

“Trường Thọ, ngươi cùng Nhân Giáo Huyền Đô Đại Pháp Sư…”

Lý Trường Thọ giật mình run lên.

Sự tình hắn âm thầm gia nhập đường dây của Đại Pháp Sư… Đã bại lộ?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện