Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Thư tới


trước sau

Dịch: Ăn Mày Dĩ Vãng

Trời cao khí sảng, trời trong gió nhẹ.

Tại sơn môn của Độ Tiên môn, Lý Trường Thọ mặc một chiếc trường bào màu xanh lục, duy trì độ cao vừa phải, không cao không thấp, chậm rãi cưỡi mây bay.

Đạo bào được Bách Phàm điện phân phối cho đám đệ tử có ba loại, một loại là đồ bó sát người mặc khi luyện công, một loại là phổ thông đạo bào giống như Lý Trường Thọ mặc hàng ngày, mỗi tháng đều có thể tuỳ ý đến nhận.

Đạo bào mà Linh Nga thường xuyên tự tay may vá cho sư huynh mình cũng chính là loại thứ hai. Nhưng nàng sẽ theo yêu cầu riêng của sư huynh, may thêm mấy...mười mấy cái túi nhỏ bên trong.

Còn loại thứ ba, chính là loại mà Lý Trường Thọ đang mặc, áo bào màu chàm, bên ngoài vải lụa thêu hoa, có một phần tác dụng phòng hộ như pháp bảo.

Thật khó thấy được một lần Lý Trường Thọ phô trương như vậy, lấy ra loại đạo bào "áp đáy hòm" để mặc. So với ngày thường, thoáng có chút nổi bật...

Không có cách nào khác, ngày hôm nay có chút đặc biệt. Hải Thần giáo Nhị Giáo chủ đang dẫn theo đạo lữ cùng đến Độ Tiên môn thăm hắn.

Thực ra, để có thể quyết định mang bộ đạo bào này ra mặc, Lý Trường Thọ cũng suy đi tính lại, nâng lên hạ xuống, cân nhắc chính bản thân cần chú ý một chút, không thể biểu bản thân quá tầm thường, nếu không sẽ làm cho Ngao Ất phải xấu hổ.

Đây coi như là một chút đền bù cho Ngao Ất đi, dù sao cũng là do hắn dùng tiên thức độc đan Tâm Hoả Thiêu, vô tình thúc đẩy đoạn nhân duyên này...

Đi đến trước tiên môn, Lý Trường Thọ vái chào mấy vị lão đạo thủ vệ, cất cao giọng nói:

"Đệ tử Tiểu Quỳnh Phong Lý Trường Thọ, hôm nay có bạn tốt đến thăm, đây là Chuẩn Nhập lệnh của Bách Phàm điện, thình các vị xem qua."

Một vị thủ vệ tiến lên tiếp nhận ngọc bài, xem xét tin tức bên trong, rất nhanh sau đó liền mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng dặn dò:

"Trường Thọ, ngươi có thể kết giao với luyện khí sĩ Tiệt giáo Kim Ngao đảo, nhị thái tử Đông Hải Long Cung là một chuyện tốt.

Tuyệt không thể làm mất lễ nghĩa, thành trò cười cho người khác."

"Đệ tử đã hiểu."

Lập tức, hai vị tiên nhân thủ vệ kéo "màn cửa" đại trận cho Lý Trường Thọ đi ra ngoài sơn môn. Hắn đứng phiêu diêu trên mây giữa không trung, lẳng lặng chờ đợi.

Không bao lâu sau, phía chân trời xuất hiện một đầu điểm đen, điểm đen này cấp tốc bành trướng, đồng thời từng trận giáo gào thét được truyền tới từ ngàn dặm.

Từ xa đã có thể nhìn thấy ba con Xích Viêm Giao vảy đen đang tung bay, trong miệng mỗi con đều cắn một sợi xiềng xích màu đen như mực, kéo theo phía sau là một chiếc xe đầy hoa mỹ lao vùn vụt tới.

Ba con giao long có tu vi tương đương với Chân Tiên cảnh luyện khí sĩ, ngoại hình dữ tợn uy vũ không kém những tên tiên giao binh của Long tộc đang đi hộ tống.

Lý Trường Thọ chăm chú nhìn ba con giao long, trong lòng suy tư, khẽ lắc đầu...

Có áp bách sẽ có phản kháng, nhưng ở Hồng Hoang làm gì có ai muốn nghe đạo lý này.

Dù sao, hiện tại cũng không phải lúc suy nghĩ những việc như thế.

Giao Long Xa chủ động dừng lại cách Độ Tiên môn mười dặm, cửa xe mở ra, Ngao Ất dẫn theo một thiếu nữ có máy tóc xoăn dài màu xanh đi ra, phía sau còn có hai vị trưởng lão Long tộc hộ tống.

"Trường Thọ huynh!"

Ngao Ất rống xa mười dặm, khuôn mặt thiếu niên tràn đầy ý cười, dùng sức vẫy tay về phía Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, lẳng lặng mà đứng.

Thiếu nữ Hải tộc thanh mỹ thanh tú đứng bên Ngao Ất không nhịn được âm thầm tỉ mỉ quan sát...

Đây chính là người mà Ất Ất luôn miệng nhắc đến【 Trường Thọ huynh 】?

Thật không ngờ huynh ấy trẻ tuổi như vậy!

Lý Trường Thọ đợi mấy thân ảnh kia bay đến trước mặt, mỉm cười vái chào. Ngao Ất và thiếu nữ phía sau cũng vội vàng đáp lễ.

Còn hai vị Long tộc trưởng lão thì chỉ gật gật đầu, cũng không thực hiện động tác dư thừa nào khác.

Hai vị Giáo chủ lớn nhỏ của Nam Hải Hải Thần giáo liếc nhau, tự nhiên ăn ý. Ngao Ất không đợi Lý Trường Thọ căn dặn, cất cao giọng nói:

"Trường Thọ huynh, lần trước từ biệt, vậy mà đã hơn mười năm, huynh vẫn khoẻ chứ?"

"Cực khổ Ất huynh mong nhớ, ta trong núi tu hành, hết thảy vẫn mạnh khoẻ, vị này là..."

"A, ta đến để giới thiệu với Trường Thọ huynh!"

Ngạo Ất ngoạc miệng, có chút xẩu hổ, nhưng vẫn thể hiện trách nhiệm của một nam long thành thục, tay cầm chặt tay của Giao Nhân công chúa, nhẹ kéo nàng từ phía sau bước lên.

Giao Nhân tộc nổi tiếng eo thon dáng đẹp, giọng hát ngọt ngào trong Hải tộc. Vị công chúa này cũng lại càng hoàn mỹ, dáng vẻ yểu điệu đáng yêu, mang thêm mấy phần thông minh linh hoạt, đứng bên cạnh Ngao Ất dù giống như một vị tỷ tỷ, nhưng cũng vô cùng xứng đôi.

Nàng cúi đầu hạ thấp người hành lễ, khẽ hé môi son, nói một tiếng:

"Tư Tư bái kiến Trường Thọ huynh trưởng."

Giọng nói mềm mại ngọt ngào, dù cho ban đầu Lý Trường Thọ không có ấn tượng gì với nàng, cũng bất chi bất giác tăng thêm mấy phần thiện cảm.

Ngao Ất ở bên cạnh vội nói: "Trường Thọ huynh, đây là hôn thê của ta, chúng ta đã định hôn ước rồi, nàng tên là Khương Tư."

Lý Trường Thọ cười nói: "Ta đây liền ỷ lớn, xưng hô một tiếng đệ muội.

Ất huynh thật sự có phúc lớn."

"Hắc hắc " Ngao Ất ngượng ngùng cười.

Lý Trường Thọ quay người, đưa tay mời, Ngao Ất lại nói: "Trường Thọ huynh, ngươi chờ một lát, ta đi nhanh hơi một chút, phía sau còn có một ít lễ vật đang trên đường tới."

"Ai, Ất huynh tới thì tới, mang cái gì..."

Ngang ——

Chợt nghe thiên ngoại vang lên tiếng long ngâm, ba chiếc xe được giao long kéo, bên trong chất đẩy bảo rương từ chân trời bay tới.

Ngao Ất cười nói: "Một ít tiểu lễ vật, mong Trường Thọ huynh vui vẻ nhận."

Lý Trường Thọ:...

Có thể mạo muội hỏi thăm một chút được không? Nhị Giáo chủ nhà ngươi làm thế nào giải thích với Long cung để mang nhiều bảo vật như vậy cho một tên đệ tử trẻ tuổi của Độ Tiên môn?

Khéo miệng Lý Trường Thọ run rẩy, nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể gật gật đầu cười nhé, cắn răng nói với Ngao Ất một câu:

"Ất huynh thật sự quá khách khí."

"Đối với Ngao Ất mà nói, Trường Thọ huynh không thể chỉ dùng hai chữ tri kỷ có thể nói hết, không cần phải bận tâm!"

Nhất thời cũng khiến Công chúa Giao Nhân tộc Khương Tư trừng mắt nhìn.

Lý Trường Thọ nhạy bén nhìn ra chi tiết này, trong lòng không khỏi than nhẹ... Vị Nhị Giáo chủ này vẫn còn quá lỗ mãng...

Tiếp theo, mấy vị lão đại gia thủ vệ hoa mắt nhìn theo, tổng cộng chín mươi chín bảo rương được Lý Trường Thọ thu vào bảy tám cái nhẫn trữ vật.

Tất cả thủ vệ tiên nhân thần sắc đều...hết sức phức tạp.

Mặc dù không biết chính xác bảo rương chứa cái gì bên trong, nhưng chỉ cần vẻn vẹn là ngọc ngà châu báu bình thường đi chăng nữa, cũng đã khiến người khác kinh sợ rồi...

Ngao Ất quay lại nói với hai vị trưởng lão Long tộc: "Làm phiền hai vị bá bá ở đây chờ."

"Điện hạ yên tâm" Hai vị trưởng lão Long tộc khom người lĩnh mệnh: "Chúng ta ở nơi này thủ hộ, điện hạ có việc cần lập tức kêu ta tới."

Một vị thủ hộ sơn môn Chân Tiên cảnh định mở miệng nói gì lại thôi.

Để cho cao thủ như vậy của Long tộc đứng chờ ở bên ngoài? Như vậy không phải là quá mức thất lễ sao?

Lý Trường Thọ dơ tay mời, dẫn Ngao Ất và Khương Tư Nhi đi vào sơn môn.

Mấy vị thủ hộ sơn môn mở đại trận phòng hộ, dẫn dắt một người, một rồng, một giao vào trong đại trận...

Lý Trường Thọ nói: "Đệ tử đã đón được bạn tốt tới chơi, bây giờ dẫn họ về Tiểu Quỳnh Phong."

Thủ vệ tiên nhân chỉ gượng cười hai tiếng, chăm chú nhìn ba đạo thân ảnh cưỡi mây bay xa dần, từng người đều cảm thấy có chút nóng mặt.

Đợi Lý Trường Thọ bay đi, một vị thủ vệ vội vàng chạy đến Phá Thiên Phong, bẩm báo tỉ mỉ sự việc cho một vị thái thượng trưởng lão, hỏi xem có cần mời hai vị cao thủ của Long tộc vào trong sơn môn.

Vị thái thượng trưởng lão cũng không dám đưa ra chủ ý, đành kinh động đến Chưởng môn đang bế quan dưỡng thương.

Nhưng mà...

Quý Vô Ưu nghe tới sáu chữ "Tiểu Quỳnh phong Lý Trường Thọ", liền cười cười quở trách mấy vị trưởng lão một trận:

"Trường Thọ giao hữu rộng khắp, cái này có gì ngạc nhiên?

Theo bần đạo thấy, tên đệ tử Trường Thọ này cũng rất không tệ nha, thành thật trung hậu, ôn hoà hiền hậu thiện lương, hậu đức tái vật, có phong phạm cao thủ tương lai của Nhân giáo!

Đừng nói là Long tộc Thái tử, chính là Long vương đích thân đến, cũng không đáng kinh ngạc, các ngươi thấy có đúng không?

Khụ, khụ khục...

Sai người mang đến Tiểu Quỳnh phong một ít trà thơm rượu ngon, giúp Lý Trường Thọ hảo hảo chiêu đãi vị Long tộc Nhị Thái Tử này đi.

Mà nghĩ thêm, Ngao Ất cũng là luyện khí
sĩ của Kim Ngao đảo, đệ tử của Ô Vân đại tiên tiền bối, cái này cũng coi như tương đương ngang hàng với bần đạo, giờ lại ngang hàng luận bàn với Trường Thọ...Cũng không khỏi buồn cười nha.

Ha ha, khụ khụ, ha ha ha."

Mấy vị trưởng lão hai mắt nhìn nhau, từng người đều lâm vào một loại hoài nghi không thể diễn tả, cũng không dám nói ra.

Cũng không biết là do bọn họ quá nhạy cảm, hay là Chương môn đột nhiên...không bình thường...

Cơn gió ngày hôm nay thổi đến Độ Tiên môn, khắp nơi bàn tán huyên náo, cũng lộ ra không ít suy nghĩ cổ quái.

...

Truyện được dịch tại Bạch Ngọc Sách, mời quý độc giả đọc truyện tại trang truyện Bạch Ngọc Sách để ủng hộ dịch giả:).

...

Lúc Lý Trường Thọ dẫn theo Ngao Ất đến Tiểu Quỳnh phong, bốn vị ăn dầm nằm dề cao cấp thì có đến ba vị vẫn đang ở đây.

Từ khi Hữu Cầm Huyền Nhã bế quan, ngày thưởng ở đây vẫn luôn là có ba vị này.

Linh Nga là thân sư muội của Lý Trường Thọ, ngày hôm nay ăn mặc điệu đà, váy ngắn màu phấn hồng, tay áo lững lờ, trên mặt tôn một chút phớt hồng hoa đào.

—— nàng nghe nói có vị Giao Nhân công chúa đến, cũng muốn tranh giành một chút da mặt cho sư huynh mình.

Tiểu sư thúc thì đã quen tuỳ tiện, ngày hôm nay cũng không có trang điểm, chỉ là...tội ác tày trời, hung diễm cuồn cuộn, như thế cũng đủ để trấn áp hơn nửa mỹ nhân Hồng Hoang rồi...

Hùng Linh Lỵ lại cũng...đổi một bộ áo giáp màu sắc xinh đẹp hơn.

Đợi Lý Trường Thọ dẫn Ngao Ất cùng Khương Tư Nhi hạ xuống, Linh Nga và Hùng Linh Lỵ đồng thời bước lên nghênh đón, Tửu Cữu bình tĩnh đi phía sau, tỏ ra phong phạm của cao nhân.

Khương Tư Nhi vừa nhìn thấy Linh Nga cũng không nhịn được tán thưởng trong lòng, đồng thời nghĩ đến dự tính của mình, lập tức khoá chặt Linh Nga làm mục tiêu.

Linh Nga tiến lên phía trước, tự nhiên thanh thản vái chào hành lễ, Khương Tư Nhi cũng lập tức hạ thấp người hoàn lễ, nhẹ giọng nói nhỏ: "Linh Nga tỷ tỷ."

Linh Nga cũng ôn nhu trả lời: "Ta có thể gọi một tiếng Tư Nhi muội muội?"

Lập tức hai người cầm tay nhau, hoan thanh tiếu ngữ cùng nhau đi vào bên trong nhà cỏ, để lại Lý Trường Thọ và Ngao Ất đằng sau nghiêng đầu nhìn theo.

Ngao Ất thấp giọng nói: "Trường Thọ huynh, các nàng trước đó đã quen biết sao?"

"Ừm...không cần quản nhiều, giao tình của nữ tử vốn là phức tạp huyền diệu, cứ để các nàng tự chơi với nhau đi, chúng ta quan đan phòng bên kia nói chuyện."

"Tốt" Ngao Ất gật đầu cười đáp ứng.

Lý Trường Thọ dẫn âm dặn dò Linh Nga một câu, Linh Nga đang ngồi trong phòng lén gật đầu một cái không để lại dấu vết. Chào hỏi Khương Tư Nhi, mang đến tiên quả điểm tâm, bắt đầu thuần thục pha trà.

Chờ đến lúc Tửu Cửu và Hùng Linh Lỵ vào nhà cỏ, gian nhà này lập tức oanh oanh yến yến hùng hùng hung hăng, vô cùng náo nhiệt.

Phía đan phòng bên này, Lý Trường Thọ cầm hai cái bồ đoàn, cùng Ngao Ất nhập toạ, tán gẫu vài câu chuyện lý thú.

Ngao Ất cảm khái không thôi nói: "Lần trước cùng ca ca như vậy gặp nhau chí là lần thi đấu tại Độ Tiên môn, ai..."

"Làm sao vậy?" Lý Trường Thọ cười nói: "Ngươi lúc này nên là xuân phong đắc ý, làm gì mà thở ngắn than dài."

"Tứ hải sinh ưu hoạn..."

Lý Trường Thọ im lặng thủ thế, lấy ra khống trận ngọc phù, khởi động tầng tầng trận pháp.

Hắn liếc nhìn Trắc Cảm thạch, liền nói:

"Khó được đến chơi một chuyến, chớ có nói những việc này."

"Ừm" Ngao Ất lập tức gật gật đầu, tự nhiên là đã rõ ràng ý tứ của Lý Trường Thọ là không muốn bại lộ thân phận.

Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Lần từ biệt trước, ta cho ngươi kia mấy món đồ, ngươi dùng có hiệu quả không?"

Khuôn mặt thiếu niên của Ngao Ất lập tức đỏ lên, ấp úng vài tiếng:

"Rượu thuốc cùng mấy cái "Xuân Cung đồ" kia, ta còn chưa kịp dùng, đã bị mấy vị sư huynh trên đảo mượn đi... Bọn họ mượn, cũng không nói trả ta, ta cũng không tiện đi đòi..."

Lý Trường Thọ lập tức dở khóc dở cười.

Ngao Ất lộ vẻ hổ thẹn: "Làm ca ca thất vọng rồi."

"Cái này có gì mà thất vọng?" Lý Trường Thọ cười khẽ, tiếp lời nói: "Hiện tại ngươi đã có đạo lữ, cũng không cần đến Xuân Cung đồ, còn đây là rượu thuốc và đan dược, ngươi cầm lấy dùng thử đi."

Vừa nói Lý Trường Thọ vừa lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Ngao Ất.

"Rượu thuốc ta đã cải tiến một chút, kình lực giảm bớt, hiệu quả kéo dài tăng thêm.

Đan dược tên là Hùng Tâm đan, cũng đã cải tiến, nói không chừng cũng có thể có hiệu quả đối với việc người không thể cao lớn thêm.

Dù sao ngươi bây giờ cũng đã có đạo lữ, dùng những cái này đều không việc gì, chỉ là cần sử dụng vừa phải, không nên lạm dụng, tốt nhất là sử dụng khi đã nhiều ngày xa cách."

Ngao Ất lập tức tràn đầy cảm động, nhận lấy chiếc nhẫn.

Hắn đang muốn nói lời cảm tạ, lông mày Lý Trường Thọ đột nhiên nhíu một cái, truyền thanh nói:

"An Thủy thành."

"Ừm?" Ngao Ất hơi nhíu mày, đáy lòng cẩn thận cảm ứng một hồi, cũng cảm thấy có một chút bất an.

Hai người liếc nhau, Ngao Ất cơ hồ thốt ra:

"Bọn họ bắt đầu động thủ?"

"Không kịp" Lý Trường Thọ bình tĩnh mà nói câu: "Ngươi và ta dùng thần niệm nhập thần tượng, xem bọn hắn sẽ gây sự như nào."

"Tốt" Ngao Ất lập tức gật đầu đáp ứng, nhắm mắt ngưng thần, thần niệm nhanh chóng chuyển đến phó tượng thần ở An Thủy thành Hải thần miếu.

Xuyên thấu qua tượng thần, hai người lập tức cảm ứng được, lúc này An Thủy thành đang có một chút hỗn loạn, không trung có một con rồng lớn vảy màu xanh lam, bay qua bay lại trong mây, khiến cho phàm nhân trong thành đều ngẩng đầu vây xem.

Nếu không phải trước đây Văn Tịnh đạo nhân đã mật báo, đoán chừng lúc này Lý Trường Thọ cũng có chút buồn bực, không biết Long tộc đột nhiên làm cái trò gì.

Hải Thần giáo, hai vị Giáo chủ lớn nhỏ, giờ phút này cũng dùng thần niệm giao lưu:

"Ất huynh, đây là tộc nhân của ngươi?"

"Vâng, cũng không hẳn, đây là một con giao long lột xác hoá rồng, tuy thuộc Long tộc, nhưng thực lực không đủ, địa vị trong tộc bình thường không cao, phần lớn chỉ được làm hộ vệ."

Trong lúc hai người đang trao đổi, con rồng kia đột nhiên hướng Hải thần miếu bay đến, giữa không trung, hóa thành một nam nhân trung niên, trên đầu có một chiếc sừng rồng, hạ xuống đại viện Hải thần miếu.

Tu vi tương đương với Thiên Tiên cảnh đỉnh phong, mặc dù không cao, nhưng cũng không tính thấp.

Lý Trường Thọ thần niệm dặn dò: "Để ý xem hắn muốn gây sự như nào."

Ngao Ất gật gật đầu, tuy tức giận trong lòng, nhưng cũng không dám tự ý quyết định.

Bên kia...

Trong nhà cỏ, mọi người đang nói về chuyện Khương Tư Nhi và Ngao Ất làm sao quen nhau, đột nhiên Khương Tư Nhi cười khẽ, hỏi Linh Nga:

"Tỷ tỷ, người đã có người trong lòng?

Lần này tới đây, ta có mang theo một bảo vật của tộc ta, nếu tỷ tỷ có người trong lòng, vật này có thể thúc đẩy chuyện tốt của hai người."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện