Dịch: Phạm Dũng
Biên: BsChien
Tiểu Quỳnh Phong, phía sau núi.
Bên cạnh mấy cái cây già khô héo, Lý Trường Thọ đang nhíu mày thở dài, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào thân cây.
“Vất vả cho các ngươi”
Một cơn gió nhẹ thổi tới, những cành cây khô héo lắc lư như muốn nói rằng:
“Không có việc gì, không có việc gì”
Trên thực tế, bọn chúng dường như đang run rẩy.
Cũng không có cách nào khác, vì muốn có càng nhiều người giấy tham gia vào chiến đấu, trong vòng nửa năm qua, Lý Trường Thọ thường xuyên lấy mủ nhựa cây. Hắn cũng dùng tất cả các biện pháp, để giữ cho mấy cây già này không vì hết nhựa cây mà chết.
Haizz...
Vốn là sống thêm hàng vạn năm nữa, trong tương lai còn có thể hình thành mộc linh, nhưng bây giờ chúng cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
“Cố gắng lên”
Lý Trường Thọ thở dài, đáy lòng nổi lên một chút áy náy
Hắn liếc nhìn mấy cây non mới trồng cách đó không xa, nói một câu trong lòng.
“Nếu các ngươi mà không chịu được, vậy ta cũng sẽ đối đãi tốt với con của các ngươi”
Một cơn gió thổi qua, những cái cây già lại một lần nữa run rẩy.
Có thể, đây chính là cảm động.
Khụ… Thôi không đùa nữa.
Mũi chân Lý Trường Thọ điểm một cái, thân nhẹ như tơ liễu theo gió bay đi.
Hắn bay tới bên cạnh một cái hồ gần đó, đứng trên ngọn cây của một cây đại thụ.
Nhắm mắt ngưng thần, tóc dài buộc đơn giản phất phới bay theo gió, vạt trường bào cũng tùy ý rung lên theo nhịp lắc lư của ngọn cây.
Lúc tĩnh nhẹ như lông hồng, lúc động băng vân địa liệt.
Không thi triển pháp thuật mà có hiệu quả như vậy, chứng tỏ cảnh giới dưỡng khí của hắn đã vô cùng cao thâm.
Sau hơn nửa năm...
Nhờ vào sự nỗ lực của nhóm cây già, mà kế hoạch chuẩn bị chiến đấu giai đoạn thứ nhất cũng coi như miễn cưỡng hoàn thành.
May mắn chính là, đoạn thời gian này kẻ địch của Độ Tiên môn cũng không có dị động, cho hắn thời gian chuẩn bị đầy đủ. Nếu không, đại chiến mà lập tức bộc phát, hắn cũng không làm được quá nhiều chuyện.
Khoảng thời gian này, những trận pháp của Tiểu Quỳnh phong mới thêm vào trước đó cũng không được hắn cải tiến thêm. Nhưng những trận pháp này đã hoà làm một thể với nhau.
Các nơi trong rừng, có những bức đồ án cổ xưa, nhưng chúng hoà hợp với cây cỏ nơi đây, khiến cho người ta cũng không còn cảm giác hoảng sợ.
Khốn trận, mê trận là vì ngăn địch, còn sát trận chính là vì giết địch. Sát trận mà khiến cho kẻ địch cảm thấy nguy hiểm lúc chưa bước vào, tất nhiên là loại sát trận không ưu tú.
Những đại trận ở dưới mặt đất Tiểu Quỳnh phong, tất cả đã đang ở trạng thái tốt nhất.
Thần thông giấy đạo nhân, do được cao giai pháp bảo và cấm chế bí lục cải tiến nên đã được tu bổ hoàn thiện đôi chút, đạt đến yêu cầu thấp nhất của Lý Trường Thọ: Không cần phải hoàn toàn ký thác tâm thần.
Môn thần thông này mà muốn hoàn toàn trở thành thuật hoá thân, thì vẫn còn một đoạn đường dài phải đi. Nhưng lúc này coi như đã có thể sử dụng được. Dù sao chỉ là một cái phân thân không có cảm xúc, vung độc, phun lửa, niệm kinh, điều khiển thời tiết, mọi việc đều có thể làm. Đây là một “Sản phẩm thần thông” đa năng.
Tất nhiên cũng có một số việc hoàn toàn không được như ý.
Từ chỗ Vạn Lâm Quân trưởng lão, hắn lấy được thần thông Độc Thiên Tịnh La Thủ, nhưng do thời gian tu hành ngắn ngủi, nên chỉ mới được coi là nhập môn.
Thần thông này biến việc hạ độc trở thành một môn kỹ nghệ, xuất thần nhập hóa, biến ảo khôn lường. Giúp cho những lần vung độc càng có hiệu quả cao, càng làm cho những lần dụng độc tiếp theo của hắn thêm tự tin.
Lý Trường Thọ mở mắt ra,nhìn về ngôi nhà phía bên kia hồ, nơi đó sư phụ cùng sư muội của hắn đang tu luyện độn pháp.
Bởi vì Lý Trường Thọ khăng khăng yêu cầu, mà sư phụ hắn cũng không có cách nào từ chối, nên Tề Nguyên lão đạo cũng đã bắt đầu tu luyện độn pháp từ hơn nửa năm trước.
Ngược lại, sư muội thì đã tiếp xúc với ngũ hành độn pháp từ sớm, nên có chút tự cao tự đại. Nhưng Linh Nga cũng bị Lý Trường Thọ nghiêm lệnh bắt gia tăng tu hành. Lúc này nàng đang nghiêm túc nghiên cứu thủy độn.
Ngẫu nhiên có thể thấy sư muội với hình dáng uyển chuyển, chiếc váy bồng bềnh như đang múa trong làn nước xanh. Linh Nga lúc thì hiện lên trên mặt hồ, lúc thì lại đi xuống, mang theo từng giọt nước nhỏ, khiến cho người ta thấy cảnh này thật là thoải mái.
Chỉ là...
“Tốc độ quá chậm”
Mặc dù hắn đã truyền thụ khẩu quyết của thủy độn siêu tốc cho nàng, nhưng nàng vẫn chỉ chú ý đến việc “biến mất” và “xuất hiện” làm sao cho đẹp mắt.
Tiểu nha đầu xú mỹ nữ này. Thế thì sao ngươi không làm luôn hai viên bảo châu, tạo cho mình chút hiệu ứng ánh ánh sáng đi!
Lý Trường Thọ cũng không nói gì với Linh Nga về điều này, dù sao sư muội cũng đã đến tuổi thích chưng diện, mà bản thân nàng vốn cũng là thiên sinh lệ chất.
“Nhưng sao những tên kia còn không ra tay vậy?”
Lý Trường Thọ tự lẩm bẩm, lần nữa nhắm mắt suy nghĩ...
Tính toán thời gian thì cũng đã qua hơn mười tháng, từ khi Tửu Ô sư thúc cùng hai vị trưởng lão bị thương trở về. Môn phái lại trở nên yên tĩnh giống như cũ, dường như việc bị tập kích cũng không gây ảnh hưởng gì.
Lý Trường Thọ hỏi Tửu Ô sư thúc những sự tình tiếp theo, nhưng lão đạo cũng chỉ nói qua loa. Hẳn là việc điều tra kế tiếp cũng không thành.
Cao thủ tam giáo đạo môn cũng không ngốc, loại kế sách mượn đao giết người cấp thấp này đã bị họ nhìn thấu rõ ràng. Nhưng ai mượn cây đao này thì không thể nào truy ra. Do vậy khoảng cách giữa các phe bắt đầu được tạo ra dựa trên sự ngờ vực lẫn nhau này.
Ngược lại là kẻ đứng sau màn này tính toán lại khá cao minh.
Khoảng thời gian này, Lý Trường Thọ luôn suy nghĩ về kẻ đứng sau màn, kẻ sử dụng thuật điều khiển.
“Thuật điều khiển khôi lỗi…
Trong nháy mắt đã có thể làm cho nguyên thần khôi lỗi khô quắt.”
Đây là thần thông gì?
Hẳn là một loại tà pháp nào đó.
Cao thủ Hồng Hoang thực sự quá nhiều, bên ngoài cao thủ thực là đếm không xuể, còn chưa kể đến những kẻ âm hiểm luôn ẩn mình trong bóng tối.
Tiên thức chậm rãi tản ra.
Việc chuẩn bị chiến đấu cũng đã bắt đầu bước vào giai đoạn hai, hắn chờ Vạn Lâm Quân trưởng lão truyền tin, sau đó hai người cùng hành động...
......
Lý Trường Thọ ở trong mật thất dưới lòng đất ba ngày liên tục, suy nghĩ về các tình huống có thể xảy ra tiếp theo, sau đó hắn lập tức đến Đan Đỉnh Phong, gặp mặt Vạn Lâm Quân trưởng lão.
Việc hắn thuyết phục Vạn Lâm Quân trưởng lão cũng là vô cùng đơn giản.
Chỉ cần bày cái cớ về việc mình được báo mộng, thề qua rằng đây không phải nói dối, sau đó lại nói thêm một chút suy đoán của mình. Như vậy là hắn đã có thể khiến cho Vạn Lâm Quân trưởng lão hoàn toàn tin tưởng, lão cũng cảm thấy rằng có khả năng sẽ có kẻ địch xâm phạm Độ Tiên môn.
Lý Trường Thọ phát hiện ra rằng, từ sau lần Nguyệt lão “báo mộng”, thì việc sử dụng cái cớ “báo mộng” này là vô cùng tiện lợi.
Chỉ là, việc hắn được “báo mộng”...
Xảy ra hơi thường xuyên chút thôi...
Do đề nghị nhắc nhở của Lý Trường Thọ, Vạn Lâm Quân trưởng lão cũng lấy danh nghĩa trưởng lão của mình mà đi cảnh báo chưởng môn cùng các vị trưởng lão khác.
…Việc này nếu mà lấy danh nghĩa của Lý Trường Thọ, thì chắc chắn độ coi trọng sẽ bị giảm bớt đi rất nhiều. Nhưng hiệu quả của việc Vạn Lâm Quân nhắc nhở như thế nào, thì Lý Trường Thọ cũng không nắm chắc trong tay.
Dù sao, hắn cũng đã làm hết sức của mình.
“Tại sao Vạn Lâm Quân trưởng lão vẫn chưa đến, đã đến giờ xuất phát rồi”
Lý Trường Thọ thì thào một tiếng, đáy lòng có chức buồn bực, hắn vẫn luôn dùng tiên thức dò xét Đan Đỉnh phong.
Ngẫm lại thời gian nửa năm qua, việc hắn làm cũng không có nhiều. Phần lớn thời gian hắn đều ở phòng luyện đan để luyện độc, không thì cũng mải mê làm người giấy. Lần này luyện độc, thuần túy là theo đuổi số lượng cùng uy lực của độc đan.
Lý Trường Thọ đem tất cả số độc thảo mình thu được từ Lâm Hải trấn, Bắc Câu lô châu, cùng với cả những độc thảo từ chỗ Vạn Lâm Quân, tất cả đều luyện thành độc đan. Lại đem những độc đan này xử lý một cách đặc thù, liền tạo thành những độc phấn vô sắc vô vị.
Trừ cái đó ra, cùng với thanh bảo kiếm vung độc phấn đặc biệt kia, thì những thứ còn lại không yêu cầu quá nhiều tài bảo, chỉ là khó ở một cái “Xảo nghĩ”, nhưng Lý Trường Thọ cũng không cần phải dùng quá nhiều thời gian cho việc này, hắn trực tiếp cho đạo nhân giấy từ chữ Thiên số một đến số mười hai đi điều phối mấy cái.
Khoảng thời gian mân mê người giấy, Lý Trường Thọ còn phát hiện ra một tác dụng khác của thần thông này.
Đây dường như là một cái máy chứa đựng tiên lực. Chính mình có thể đưa tiên lực vào trong người giấy, mình cũng có thể trực tiếp rút ra tiên lực trong đó. Nếu sau này mà trong giao đấu mình bị cạn kiệt tiên lực, thì cũng có thể lấy ra mấy cái giấy đạo nhân rồi rút tiên lực bổ sung cho mình...
Cái này chắc cũng có thể mạo xưng là Hồng Hoang tiên bảo đi!
Để bản thể tiên lực có thể khôi phục nhanh chóng, nên hắn tranh thủ lúc rảnh rỗi giữa các lần luyện chế độc đan, liên tục nhét đầy tiên lực vào mười hai tên người giấy.
Kỳ thật suy nghĩ kỹ một chút, tác dụng này có chút gân gà. Hắn làm sao có thể bị lâm vào tình trạng khô kiệt tiên lực chứ?
Nhiều năm nghiên cứu độn pháp như vậy cũng không phải là để chơi cho vui…
Bước cuối cùng của việc chuẩn bị chiến đấu giai đoạn thứ nhất, đó là an bài cho giấy đạo nhân.
Trong mấy lần “liều chết” ra ngoài của sư phụ mình trước đây, hắn đã sắp đặt cho bảy tên giấy đạo nhân ẩn núp ở trong khe núi bên ngoài hộ sơn đại trận, mỗi tên đều mang theo đại lượng độc đan và người giấy khác.
Lý Trường Thọ suy nghĩ rất đơn giản…
Nếu có ngoại địch đánh vào hộ sơn đại trận, thì chính bản thân hắn sẽ khống chế bảy tên người giấy này từ xa, làm cho chúng xuất hiện từ phía sau bọc lấy đám ngoại địch. Mỗi tên đều sử dụng độc đan, xuất kỳ chế thắng tập kích phía sau lưng, tạo nên hiệu quả sát thương lớn nhất cho kẻ địch!
Ngoài ra, sư phụ cùng Linh Nga cả hai người cũng đều mang theo một tên giấy đạo nhân, để bảo vệ hai người lúc nguy cấp.
Hai người Tửu Ô và Tửu Thi sư bá đều đã đi qua Đan Đỉnh phong bái kiến Vạn Lâm Quân trưởng lão.
Mà Vạn Lâm Quân trưởng lão cũng dựa theo lời nhắc nhở của Lý Trường Thọ, đem cẩm nang “Khóc tự quyết”
giao cho Tửu Ô. Lão còn dặn dò nghiêm khắc, rằng chỉ khi sư môn gặp phải thời khắc nguy nan nhất thì Tửu Ô mới được mở ra cẩm nang này.
Chuẩn bị chiến đấu giai đoạn thứ hai, Lý Trường Thọ muốn cùng với Vạn Lâm Quân trưởng lão ra tay bố trí...
Đến rồi…
Lý Trường Thọ dùng tiên thức cảm nhận được một tia lưu quang từ phía Đan Đỉnh phong, hắn cũng không nghĩ tới Vạn Lâm Quân trưởng lão trực tiếp bay thẳng đến Tiểu Quỳnh phong.
Cúi đầu liếc nhìn cái hoá thân giấy đạo nhân này...
Hẳn là sẽ không bại lộ nhỉ!
Chỉ cần Vạn Lâm Quân trưởng lão không chạm tay vào cái cỗ thân thể này...
Được rồi, vẫn nên chủ động giải thích cho Vạn Lâm Quân trưởng lão một chút, rằng cỗ thân thể này chỉ là do thần thông ”Cắt giấy thành người” tạo thành hoá thân.
Càng là những người nội tâm đơn thuần, thì càng không nên lừa gạt họ.
Không đợi Vạn Lâm Quân trưởng lão hạ xuống, Lý Trường Thọ đã bay lên không trung để gặp lão.
Cùng lúc đó, bản thể của Lý Trường Thọ ở dưới mật thất, cũng ngẩng đầu nhìn lên một chút.
Lực chú ý phải đặt trên người giấy đạo nhân…
Mặc dù mình đã luyện tập nhất tâm đa dụng hơn trăm năm, nhưng không cẩn thận vẫn có thể lộ ra biểu tình không yên lòng.
...
Việc Vạn Lâm Quân trưởng lão nhắc nhở cho cao tầng môn phái, hẳn là cũng phải có chút hiệu quả. Những người thủ vệ nơi sơn môn quả thực đã nhiều hơn bình thường.
Lý Trường Thọ cúi đầu đi sau lưng Vạn Lâm Quân trưởng lão, mấy vị tiên nhân phụ trách trấn giữ sơn môn đồng thời hành lễ, nói câu:
“Trưởng lão, ngài muốn đi ra ngoài”.
“Ừm”
Vạn Lâm Quân trưởng lão “cười lạnh”.
Sắc mặt mấy vị tiên nhân này lập tức nhăn lại, cúi đầu vội vàng dùng pháp khí khống trận mở ra đại trận sơn môn, cung tiễn vị trưởng lão này ra ngoài tuần tra. Bọn họ thực sự sợ hãi, đến mức mà vị trưởng lão này ra ngoài làm cái gì, có chuyện gì cũng không dám hỏi.
Đi ra ngoài hộ sơn đại trận, Lý Trường Thọ càng cảm ứng mãnh liệt hơn với bảy tên giấy đạo nhân mà mình đã sắp đặt trước đó.
Vạn Lâm Quân trưởng lão quay lại liếc nhìn Lý Trường Thọ, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần “ôn hoà”, lão mỉm cười, thấp giọng nói:
“Chúng ta nên đi nơi nào tuần tra trước tiên”.
“Đi phía Đông trước đi, trưởng lão” Lý Trường Thọ mỉm cười, nói “Trước hết chúng ta nên ẩn tàng khí tức đã. Vạn Lâm Quân trưởng lão, ngài có thể biểu lộ khí tức của Chân Tiên cảnh được không?”
“Ừm, đơn giản.”
Bàn tay của Vạn Lâm Quân trưởng lão xuất hiện một cái đồng trượng, sau đó khí tức tự nhiên biến hoá.
Cưỡi mây bay liên tục về phía đông, Lý Trường Thọ không ngừng quan sát cảnh núi sông hùng vĩ xung quanh, đáy lòng lặng lẽ suy tư.
Mây trắng nhanh chóng bay ra ngoài tiên môn hơn ngàn dặm, sau đó tốc độ bắt đầu chậm lại, dường như là họ đang tìm kiếm cái gì đó...
Vạn Lâm Quân trưởng lão đột nhiên hỏi:
“Ngươi xem cái sơn cốc bên kia kìa, trông nó có vẻ bí ẩn, liệu nó có ẩn giấu cường địch hay không?”.
“Trưởng lão,” Lý Trường Thọ đưa cho Vạn Lâm Quân trưởng lão một cái mặt dây chuyền
“Đây là một cái đồ chơi nhỏ mà đệ tử làm ra lúc rảnh rỗi, tên là Trắc Cảm thạch. Tác dụng duy nhất của nó, đó là giám sát xem có linh thức hay tiên thức của kẻ khác dò xét chúng ta hay không.
Ngài xem, lúc này Trắc Cảm thạch màu xanh nhạt, đây là do tiên thức, linh thức của ngài và ta dò xét gây nên. Nếu màu sắc của nó đậm hơn, thì có nghĩa rằng chúng ta đang bị linh thức hoặc tiên thức của kẻ khác dò xét.”
“Ồ?”
Trưởng lão liền cảm thấy hòn đá này khá thú vị, liền cầm lên đánh giá qua nó một lần, sau đó không nhịn được cười lên
“Đây là tác dụng của hoa Hàm Sắc, khi cảm ứng được linh thức thì sẽ đổi màu.”
“Quả nhiên không thể nào qua mắt được ngài,” Lý Trường Thọ cười nói, “Luyện khí không phải lúc nào cũng dùng cấm chế. Trưởng lão ngài thường dạy đệ tử, học thì phải đi đôi với hành, nên ta liền áp dụng vào cái này.”
Vạn Lâm Quân trưởng lão vuốt râu cười cười.
Hai người bọn họ sau khi dò xét hết phía Đông, lại chuyển hướng sang phía Bắc. Mục đích thật sự của cuộc tuần tra lần này, là để Lý Trường Thọ dò xét địa hình.
Nếu có kẻ địch đánh lén Độ Tiên môn, thì chắc chắn bọn họ sẽ không nghênh ngang bay trên không trung, mà sẽ lợi dụng địa thế gần với Độ Tiên môn.
Rất có thể, đối phương sẽ bố trí trước thời điểm giao chiến một đống khôi lỗi ở bên ngoài Độ Tiên môn, sau đó sẽ dùng chúng đi gây khó khăn cho sơn môn.
Gia đoạn thứ hai của việc chuẩn bị chiến đấu, đó chính là theo cách [Nếu ta là đối phương], giả sử nếu mình là đối phương, vậy thì ta sẽ ẩn nấp ở đâu. Nếu có thể tập kích bất ngờ kẻ địch trước thời điểm giao chiến, vậy thì phần thắng tất nhiên sẽ lớn hơn một chút.
Phía Bắc kiểm tra xong, hai người họ lại chuyển hướng sang phía Tây. Bản thế Lý Trường Thọ ở dưới mật thất nhanh chóng vẽ lại địa hình mấy ngàn dặm. Mà khi hai người chuyển hướng sang phía Tây Nam, thì hai cái Trắc Cảm thạch lại chuyển thành màu sắc đậm hơn.
“Trường Thọ, nhìn xem...”
“Trưởng lão, coi như là không phát hiện cái gì, "’ Lý Trường Thọ lập tức truyền âm.
Mà nguyên bản khuôn mặt Vạn Lâm Quân trưởng lão là vô cảm, nên lúc này cũng không hề có nổi lên bất cứ gợn sóng gì.
Hai người tiếp tục tuần tra như trước, họ cưỡi mây điều tra bốn phía, mà Lý Trường Thọ cùng Vạn Lâm Quân trưởng lão đều phát hiện dị thường ở một dốc núi trong rừng rậm.
Có từng tia khí tức dao động.
Vạn Lâm Quân trưởng lão truyền âm:
“Quả nhiên có người rình mò Độ Tiên môn, Lý Trường Thọ ngươi về trước, ta xuống gặp bọn họ.”
“Trưởng lão, đánh rắn động cỏ ngược lại không tốt, theo phán đoán của đệ tử, dựa trên khoảng cách bọn họ ẩn thân, thì có vẻ bọn họ chưa chuẩn bị ra tay.”
Lý Trường Thọ truyền âm nói tiếp:
“Tốt nhất là chúng ta vẫn nên tuần tra xung quanh sơn môn như cũ, sau đó yên lặng quay lại giết họ, khiến bọn họ trở tay không kịp, như vậy mới có thể thành công.”
“Không sai, Trường Thọ nói có lý!”
Vạn Lâm Quân trưởng lão liếc nhìn Lý Trường Thọ, lại tiếp tục nở một nụ “cười lạnh”.
“Ta dù đã lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều, nhưng về những việc như thế này lại không bằng ngươi.”
Lý Trường Thọ cười nói:
“Trưởng lão, đệ tử chỉ hơi cơ trí một chút, còn ngài thì đã có thành tựu cực lớn trên đan đạo, ở Độ Tiên môn từ trước đến nay chưa ai đạt đến.”
Vạn Lâm Quân trưởng lão lắc đầu, cười nói:
“Chỉ tiếc, tiên sư không thể thấy.
Trường Thọ, tiếp theo nên làm thế nào?”
“Chúng ta liền...”
Như thế này, như thế kia.
Hai người tiếp tục tuần tra, dần dần bay xa khỏi dốc núi kia, dáng vẻ dường như vẫn không phát hiện được điều gì dị thường.
Mà khi bọn hắn rời đi hơn ngàn dặm, thì hai đạo tiên thức kia vẫn khoá chặt trên người họ, chỉ khi gần đến sơn môn, thì chúng mới biến mất.
Lý Trường Thọ truyền thanh:
“Trưởng lão, sợ rằng ở nơi đó có ít nhất là hai Thiên Tiên, chúng ta có nên gọi thêm người giúp đỡ không?.”
“Không sao, nhiều thêm hai tên nữa cũng không làm được gì. Trường Thọ, ngươi cứ việc bày mưu kế, còn việc giao chiến để ta lo.”
“ Trưởng lão ngài quên rồi à, đây vốn dĩ chỉ là một cái hoá thân của đệ tử, vậy nên đệ tử sẽ đi xem phong thái diệt địch của ngài.”
Vạn Lâm Quân trưởng lão cười cười gật đầu, hai người vào trong sơn môn chỉ liếc qua nhau, ăn ý không nói thêm gì nữa.
Nhưng chỉ nửa canh giờ sau, có hai sợi khói xanh lặng lẽ bay ra khỏi sơn môn, ẩn vào trong mặt đất...
Những người thủ vệ ở cửa sơn môn, lúc này đã bị hai chấp sự của Bách Phàm điện giám sát, nên không ai dám nói gì, không ai dám có hành động lỗ mãng.
Có một số tình huống - theo Lý Trường Thọ - là không thể không phòng xa.