Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Một mình rời đội


trước sau

Dịch: BsChien

Biên: Vì anh vô tình

***

Từ thành trấn này xuất phát về phía bắc, đi thêm ba trăm dặm nữa chính là vùng biên giới đầy chướng khí của Bắc Câu Lô Châu. Nơi tận cùng của khu vực biên giới, cũng là chỗ rèn luyện của năm đệ tử Độ Tiên môn.

Loạn Chướng Bảo Lâm.

Bên ngoài khu vực chướng khí chỉ có núi hoang trơ trọi. Bên trong lại là khu rừng màu đen quanh năm bị chướng khí bao phủ tạo thành sự đối lập rõ ràng. Điều này cũng tạo ra một đường biên giới rất dễ nhận biết.

Càng đến gần khu rừng biên giới chướng khí, Tửu Cửu như biến thành một người khác. Ánh mắt nàng tràn ngập cảnh giác, tiên thức bao trùm mấy trăm dặm. Cho dù chỉ gió thổi, cỏ lay cũng bị nàng giám sát chặt chẽ.

Nàng sử dụng tiên lực gọi tới một đám mây trắng, chở đám đệ tử bay là là mặt đất. Còn hồ lô thì được biến nhỏ lại chừng ba thước vác ở sau lưng, miệng hồ lô lập lòe ánh sáng màu lam nhạt, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tế ra…

Phi hành một hồi, cuối cùng cũng đến sát biên giới chướng khí, Tửu Cửu điều khiển đám mây trắng hạ xuống. Nàng quay người, khuôn mặt nghiêm túc nhìn năm tên đệ tử.

- Theo quy củ, lần rèn luyện này sẽ kéo dài trong hai mươi ngày. Bắt đầu tính từ lúc các ngươi tiến vào Loạn Chướng bảo lâm, nếu trước hai mươi ngày các ngươi tự ý chui ra, vậy coi như lần rèn luyện này thất bại, khi trở về sẽ chịu sự trách phạt của nội môn.

Tửu Cửu trừng mắt nhìn, giọng điệu đột nhiên chuyển sang nhẹ nhàng hơn rất nhiều:

- Kỳ thật hình phạt chỉ là cho có mà thôi, chẳng có gì ghê gớm. Cho nên gặp nguy hiểm, các ngươi phải nhớ bảo vệ tính mạng là trên hết. Một khi cảm thấy đã cố hết sức rồi thì lui ra ngoài ngay, chớ cậy mạnh.

- Ta sẽ ở chỗ này đợi các ngươi. Bởi vì mục đích là để đệ tử ma luyện, cho nên ta không thể đi theo các ngươi, cũng tuyệt đối không phải là cận vệ của các ngươi.

- Đô con cũng ở lại đây chờ đợi đi.

Vũ Văn Lăng chắp tay chờ lệnh:

- Mạt tướng phụng mệnh đến đây để hộ vệ cho Lục công chúa điện hạ, kính mong Tiên trưởng cho phép...

Tửu Cửu lạnh nhạt nói:

- Ngươi muốn yên ổn ngồi đây nghịch đất, hay là để ta trói lại hả?

- Vũ Văn tướng quân cứ đợi ở bên ngoài, tất cả đều phải tuân theo sự sắp xếp của Tửu sư thúc.

Ở bên cạnh, Hữu Cầm Huyền Nhã cất lời. Bản thân nàng cũng lộ ra vẻ uy nghiêm nhàn nhạt, hiển nhiên là từ nhỏ đến lớn đã quen ra lệnh.

- Mạt tướng lĩnh mệnh!

Vũ Văn Lăng trầm giọng nói, sau đó nhíu mày liếc nhìn Nguyên Thanh.

Nguyên Thanh lập tức cất cao giọng nói:

- Vũ Văn tướng quân chớ lo lắng, dù ta liều cả tính mệnh cũng sẽ bảo vệ Huyền Nhã sư muội cẩn thận.

Hữu Cầm Huyền Nhã không hề đáp lại, vẫn tiếp tục duy trì bộ mặt “băng sơn” thường ngày.

Ngược lại, Lý Trường Thọ vẫn luôn đứng phía sau Tửu Cửu, ánh mắt lưu chuyển trên người Nguyên Thanh và Vũ Văn Lăng.

- Quả đúng như ta cảm giác, hai tên này ắt có quan hệ mờ ám.

Tửu Cửu hắng giọng, tiếp tục nói:

- Ta cho các ngươi hai lời khuyên.

- Một, ở trong đó phải giúp đỡ lẫn nhau, nên nhớ kỹ các ngươi là đồng môn, cố gắng tránh những hành động đơn độc. Nguyên Thanh, Huyền Nhã, tu vi của hai người các ngươi tương đối cao, nếu có dư sức thì để ý chăm sóc những người khác."

Nguyên Thanh cười nói:

- Sư thúc yên tâm.

Hữu Cầm Huyền Nhã cũng nói:

- Đệ tử lĩnh mệnh.

Tửu Cửu tiên nhân tiếp tục nói:

- Hai, chớ tham những cơ duyên quá khó, cũng không nên liều mạng đi tìm thảo dược. Bên cạnh những linh dược quý giá thường có hung thú bảo vệ. Đám hung thú không ngu ngốc đâu, các ngươi chính là thuốc bổ tốt nhất cho bọn chúng."

Nói đến đây, Tửu Cửu đột nhiên xuất thủ, tay trái nhanh như huyễn ảnh, khẽ nhéo má Hữu Cầm Huyền Nhã:

- Nhất là loại tế phẩm cực phẩm da mềm thịt ngọt như ngươi!

- Sư thúc xin tự trọng.

Hữu Cầm Huyền Nhã cau mày nói, Tửu Cửu thì cười khà đắc ý.

- Chu choa, mềm mịn như da em bé. Thật ghen tị với những người đẹp trời sinh như ngươi. Bản sư thúc lại không được như vậy, làn da này không được mềm mịn như thế, cũng không có người đi theo phía sau mỗi ngày gọi ta Tửu Cửu sư muội, Tửu Cửu sư muội ~!~

Trong lúc cười đểu, Tửu Cửu lại lấy ra năm khối ngọc hình bán nguyệt, ném cho năm người.

- Ầy, đây là ngọc truyền tin dùng để cầu viện, nếu gặp phải phiền phức thì cứ bóp nát, bản sư thúc sẽ cảm ứng được, xông vào đó cắp đám gà nhép các ngươi ra.

- Sử dụng ngọc truyền tin, cũng đồng nghĩa với việc các ngươi từ bỏ lần rèn luyện này, khi trở về sẽ trừ trợ cấp hàng tháng, cũng không có việc lớn gì.

- Đi mau, nhớ cẩn thận một chút! Đừng có bỏ mạng ở trong đó!

Năm đệ tử nhận ngọc truyền tin, mỗi người đều chắp tay hành lễ với Tửu tiên nhân, sau đó dán bùa tránh chướng phù lên người. Cả đám do Hữu Cầm Huyền Nhã và Nguyên Thanh xung phong đi đầu, xông về phía khu rừng mờ mịt chướng khí.

Lý Trường Thọ rớt lại phía sau nửa bước, bởi vì hắn...

Đầu tiên hắn dán bùa tránh chướng lên trên đạo bào, lại nhanh nhẹn nhấc vạt áo trường bào lên, dán một lá bùa trên đùi, tiện tay dán lá thêm lá nữa ở sau cổ áo.

Như vậy là không còn một sơ hở nào, không sợ Tị chướng phù chẳng may tróc ra. Cứ cách mấy ngày đổi một lần là ổn.

Bỗng tiếng gió nổi lên, bên cạnh có một cẳng chân đạp tới.

Lý Trường Thọ tựa như loạng choạng tiến lên phía trước hai bước, nhẹ nhàng tránh thoát một cước kia.

Tửu Cửu tức đến nổ phổi mắng:

- Còn không mau đi vào! Nên nhớ phải theo sát người khác! Ngươi chỉ là Hóa Thần cấp chín thôi đấy! Ngươi cẩn thận như vậy, còn tới chỗ chết tiệt này để làm gì?

- Sư thúc bảo trọng.

Lý Trường Thọ quay đầu chắp tay, miệng khẽ mấp máy truyền âm mấy câu với Tửu Cửu. Sau đó hắn bước nhanh, đi phía sau cùng của đội ngũ.

Chướng khí kéo tới, bùa tránh chướng trên thân bốn người phía trước tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Mỗi người đều có một màng mỏng trong suốt, dán sát trên thân thể bọn họ.

Bên này, Lý Trường Thọ càng lợi hại hơn, cả người có tới ba tầng mỏng, khiến hô hấp của hắn cũng bắt đầu nặng nhọc. Nhưng nếu hắn dùng sức để hít không khí vào thì lại rất tươi mát trong lành.

Vương Kỳ hắng giọng, cất cao tiếng nói:

- Chút nữa Trường Thọ sư huynh đi cùng đệ nhé. Thật ra đệ tới đây cũng chỉ để thử vận may, không nhất định phải tìm được thảo dược, vì vậy không cần bám đuôi bọn Nguyên Thanh sư đệ.

- Được.

Lý Trường Thọ mỉm cười nháy mắt với Vương Kỳ, Vương Kỳ cũng nháy mắt lại với Lý Trường Thọ, hai người tỏ ra là một cặp đôi ăn ý.

Đại khái, đây chính là giác ngộ của việc không làm kỳ đà cản mũi uyên ương.

...

Hành tẩu trong Bắc Câu Lô Châu, người chưa thành tiên đều phải cố gắng tránh bay trên không. Cách mặt đất ba trượng chính là nơi có chướng khí cực kỳ nồng đậm, hơn nữa lại có rất nhiều độc trùng, hung cầm thường xuyên hoạt động. Trái lại, di chuyển dưới mặt đất sẽ an toàn hơn một chút.

Lúc này dưới chân bọn Lý Trường Thọ chỉ có một con đường, hai bên đường toàn những cây gỗ đen thui. Phần lớn chúng chỉ có cành mà không có lá, nhưng những cành cây đen nhánh đó lại đang vươn lên với một sức sống kỳ lạ.

Năm người đi trên đường, cố gắng khuếch tán linh thức ra xung quanh. Ngẫu nhiên họ có thể nhìn thấy một hai con độc thú trốn trong bóng tối, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những kẻ đang xâm nhập.

Tối tăm không ánh mặt trời, nguy cơ tứ phía.

Loạn Chướng Bảo Lâm sản sinh ra nhiều loại bảo dược, hàng chục loại thuốc độc, nhưng bởi vì ở khu vực
biên giới nguy hiểm khá thấp, dược liệu ở đây đã bị những yêu tộc và Luyện Khí sĩ nhân tộc thu hái bảy tám phần. Nên mấy người bọn họ muốn tìm được dược thảo mình cần, thật sự rất khó.

Huống hồ gốc độc thảo mà Lý Trường Thọ muốn tìm vốn cũng không nằm trong Loạn Chướng bảo lâm, mà là ở khu vực sâu hơn.

Đi vào bên trong, Lý Trường Thọ lấy ra một tấm bản đồ bằng da dê lớn chừng lòng bàn tay. Hắn quan sát những chỗ đã đánh dấu ở bên trên, đồng thời xác định nơi tiếp theo mình nên đi.

Đầu tiên, phải tìm một lý do thích hợp để tách khỏi đội. Quan trọng nhất, là để cho Tửu sư thúc bây giờ đang lén lút bay theo dõi ở trên cao sẽ không ra tay ngăn cản hắn rời đi...

Đi được khoảng nửa canh giờ, rừng cây phía trước càng âm u, một mùi hôi thối tràn ngập trong không khí, độc trùng kết thành bầy kêu vù vù, hung thú săn mồi thì trốn trong bóng tối chờ thời cơ hành động. Bọn chúng bắt đầu nhìn chằm chằm vào những con mồi tươi ngon này.

Trên đầm lầy lững lờ trôi toàn xương trắng. Hoa thơm quả ngọt nhưng lại nguy hiểm chết người. Đám nhện ma vắt vẻo trên những cành cây cao, phát ra những tiếng cười rin rít...

Mấy người Độ Tiên môn cũng là loại người tài cao gan lớn, bọn họ càng đi càng nhanh, đã dần dần thích ứng với hoàn cảnh nơi đây.

Lý Trường Thọ theo sát phía sau bốn người, lúc này khoảng cách đến chỗ hắn nhất định phải đi theo hướng khác vẫn còn xa, chưa cần vội vàng tách khỏi đội.

Đột nhiên, một tiếng thú gầm tràn đầy áp bách vang lên, tiếng vù vù của đám độc trùng trong rừng càng lúc càng lớn. Từ phía trước, một luồng sát khí hung ác lao tới!

Có độc thú không nhịn được muốn ra tay với đám bọn họ rồi!

Hữu Cầm Huyền Nhã dẫn đầu đội ngũ lập tức đưa tay ra hiệu cả nhóm dừng lại, đại kiếm trên lưng nàng bắt đầu ngân lên.

Nguyên Thanh nhẹ nhàng đưa tay rút ra một thanh tiên kiếm màu xanh, toàn thân bộc lộ ra khí tức sắc bén bức người.

Sự chú ý của bốn người bị thu hút bởi một bóng đen chạy vùn vụt tới từ phía bên trái. Lý Trường Thọ lại đưa mắt nhìn sang bên phải, bàn chân phóng tới đứng phía sau Vương Kỳ, thấp giọng nói:

- Cẩn thận bên phải.

Gần như ngay khi Lý Trường Thọ vừa dứt lời, bên trái phía trước khu rừng đột nhiên nhảy ra một bóng đen rất dài!

Đây là một con báo đen mọc hai cánh ở phía sau, chân trước lóng lánh hào quang màu xanh sẫm mờ nhạt. Nó vừa lộ diện lập tức hung ác nhào về phía bốn người!

- Nghiệt súc muốn chết!

Nguyên Thanh khẽ quát, thân hình giống như một cơn gió từ bên cạnh Hữu Cầm Huyền Nhã xông ra, thanh kiếm màu xanh ở trong tay phóng ra nhanh như điện, bộ pháp dưới chân cuốn theo từng đạo tàn ảnh!

Kiếm quang lóe ra tạo thành một chữ “Chi” kéo dài, con báo đen kia chỉ vừa giơ móng vuốt lền thì từng vòi máu đen đã bắn thẳng lên trời!

Lập tức đầu một nơi thân một nẻo!

Đúng lúc này, phía bên phải trong rừng đột nhiên nhảy ra hai bóng đen, lao thẳng tới Lưu Nhạn Nhi và Hữu Cầm Huyền Nhã...

- Để đó cho ta!

Vương Kỳ hét lớn, lao tới trước mặt Lưu Nhạn Nhi, hai tay gã được ngọn lửa bao bọc, sắp sửa nghiền nát hai con báo vừa xuất hiện này.

Nhưng ánh lửa còn chưa kịp bộc phát, một thân ảnh đỏ rực ở bên cạnh đã lóe lên, thanh đại kiếm rút ra khỏi vỏ mang theo tiếng rít gió nặng nề. Hai con báo đang lao tới bị đại kiếm quét trúng cùng một lúc, chúng giống như hai bao cát bị đánh bay ra ngoài.

Chỉ một kiếm quét ngang, sau đó cũng không truy kích tiếp. Nhưng khi hai con báo đen bị đánh bay đến giữa không trung, trong cơ thể tỏa ra hai đóa hoa sen đỏ rực, thân thể nổ tan tành, xương cốt và máu đen lại bị ngọn lửa diễm lệ kia hoàn toàn nuốt chửng!

Chỉ trong nháy mắt, hai con báo đen đã không còn sót lại một chút cặn bã...

Vương Kỳ cười gượng, tản đi pháp thuật ở trong tay, thành thật lui qua một bên.

Trái lại, hai mắt của Lý Trường Thọ lại sáng rực lên.

- Cửu Liên Ly Hỏa Kinh? Không ngờ Hữu Cầm Huyền Nhã đã tu thành môn này?

Ba con báo đen bị chém giết trong chớp mắt, những ánh mắt rình mò năm người trong bóng tối cũng lập tức rút đi phân nửa;

Năm người khôi phục trận hình, tiếp tục đi về phía trước. Hữu Cầm Huyền Nhã và Nguyên Thanh bắt đầu thi triển bộ pháp đơn giản, ba người ở phía sau cũng nhẹ nhõm đuổi theo.

Mãi đến khi phía trước xuất hiện ngã rẽ, năm người ăn ý ngừng lại.

Hữu Cầm Huyền Nhã xoay người nói:

- Sư huynh, sư tỷ, ta muốn đi phương hướng này để tìm Yếm Hỏa Minh Tâm thảo, trong môn từng có ghi chép, phương hướng này đã từng phát hiện linh dược như vậy. Các vị xin hãy bảo trọng, đừng xâm nhập quá sâu.

Lưu Nhạn Nhi cũng nói nàng muốn tìm thảo dược, định đi một phương hướng khác;

Ngay lập tức mấy người bắt đầu “Phân tổ”, đương nhiên Nguyên Thanh muốn đi cùng Hữu Cầm Huyền Nhã, vốn hắn tới đây để giúp đỡ kiêm thêm vai trò hộ hoa sứ giả.

Vương Kỳ thì đi rèn luyện trải nghiệm, thuận thế quyết định giúp đỡ Lưu Nhạn Nhi tìm thảo dược.

Sau đó, ánh mắt bốn người rơi vào người Lý Trường Thọ.

- Ta đi đường này, vì vậy tạm thời phải tách ra với các vị.

Lý Trường Thọ chỉ vào một phương hướng khác với bốn người, mấy người còn lại đồng thời nhíu mày.

Hữu Cầm Huyền Nhã hỏi:

- Trường Thọ sư huynh muốn tìm loại thảo dược nào?

Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói:

- Việc này không tiện nói, chỉ có điều các vị không cần phải lo lắng, xin hãy bảo trọng.

Nguyên Thanh khuyên nhủ:

- Trường Thọ sư huynh, không bằng huynh đi cùng với Nhạn nhi sư tỷ...

Nguyên Thanh còn chưa nói xong, Lý Trường Thọ đã cất bước đi về phía con đường mình đã lựa chọn. Chân hắn thi triển bộ pháp, đạo bào tung bay, tóc dài không tán loạn, hắn nhanh chóng biến mất ở góc rẽ trong khu rừng phía trước.

- Thật là, lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú.

Lưu Nhạn Nhi hơi bất mãn nói thầm, Nguyên Thanh và Vương Kỳ cũng hơi lắc đầu. Đại khái họ cảm thấy bây giờ Lý Trường Thọ chỉ vì sĩ diện, hiếu thắng.

Ngược lại là Hữu Cầm Huyền Nhã như có điều suy nghĩ, nàng quay người đi về phía con đường mình đã chọn, bóng lưng cõng đại kiếm càng tôn thêm vẻ nhỏ nhắn mảnh mai.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện