Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Giang sơn tiểu xã tắc đồ


trước sau

Dịch: Ăn Mày Dĩ Vãng

Ủa, đến đánh nhau thật sao?

Lý Trường Thọ nhìn chằm chằm vào đám mây lớn màu đen đến từ phía nam, cùng đám mây trắng đến từ phương bắc, tỉ mỉ cảm nhận khí tức trên đó...

Tâm thần sẵn sàng, chỉ cần động suy nghĩ một cái liền... trốn ngay!

Thậm chí Lý Trường Thọ đã nghĩ đến một tờ báo lá cải do Tường Vy - Bạch Ngọc Sách viết với tiêu đề:

【Thảm sát: Đại chiến bùng phát tại Tam giáo khởi nguyên đại hội, các đại năng của Tiệt giáo và Xiển giáo liên tiếp ra tay, số lượng thương vong không thể đếm hết! 】

Sở dĩ hắn vẫn còn tạm thời nán lại cũng bởi vì nhìn thấy từ trong đám người Xiển giáo bay ra một vị tiên nhân...

Người này đầu đội mũ gắn minh châu, chân đi giày thêu hình phượng, mặc trường bào màu trắng nhạt, trên trường bào thêu từng con tiên hạc, tay áo rộng lớn như chứa đựng càn khôn bên trong.

Tất cả tiên nhân cũng như đám đệ tử bên dưới đều không thể nhìn rõ khuôn mặt của vị tiên nhân này, chỉ mơ hồ có cảm giác là một vị trung niên mà thôi.

Người này chỉ bước mấy bước liền đã đến vị trí chính giữa hai bên, nhìn về "đại quân" Tiệt giáo mà cười sảng khoái vài tiếng, giọng nói hào sảng truyền khắp bốn phương:

"Chư vị Tiệt giáo sư đệ sư muội, các ngươi hùng hùng hổ hổ kéo tới đây có chuyện gì thế?"

Lý Trường Thọ tiếp tục than vãn trong lòng "Thật sư là muốn đánh nhau sao?", đồng thời lén lút lấy ra hai cái phù lục đặc biệt...

Ngay sau đó từ bên trong đám mây đen khổng lồ của "đại quân" Tiệt giáo truyền đến một tiếng cười dịu dàng uyển chuyển động lòng người:

"Tất nhiên chúng ta đến đây để tham gia náo nhiệt rồi. Quảng Thành Tử sư huynh, lâu ngày không gặp, vẫn mạnh khoẻ chứ?"

Từ trong đám mây bay ra là một vị tiên tử mặc váy dài, đứng từ xa hạ thấp người thi lễ với Quảng Thành Tử.

Mặc dù nữ tử này cũng sử dụng thần thông che lấp khôn mặt, nhưng dáng dấp thon thả, tóc dài được buộc nghiêng như đuôi phượng, như vậy cũng đủ để thấy khuôn mặt chắc chắn khiến hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn. Nhưng khiến người khác thán phục hơn lại là vì tu vi, khí chất cùng đạo vận của nàng...

Quảng Thành Tử thấy vậy, lập tức cười nói: "Đa tạ Kim Linh sư muội đã nhớ đến, ta cùng Ngọc Hư cung chúng đệ tử, tại đây lễ bái Tam sư thúc."

Nói xong, Quảng Thành Tử - "người đứng đầu Thập Nhị Kim Tiên" hướng về phía xa xa phương đông nam cúi đầu. Tất cả chúng tiên nhân Xiển giáo cũng nhao nhao bái theo...

Vị "Kim Linh sư muội" này chính là nội môn tứ đại đệ tử của Tiệt giáo - Kim Linh thánh mẫu, nàng nhanh nhẹn học theo:

"Đông đảo chúng đệ tử của Tiệt giáo, xin lễ bái Nhị sư bá tại đây."

Lập tức, hơn ngàn...à mà phải hai ngàn tiên nhân Tiệt giáo hướng phía Côn Luân sơn cùng nhau hành lễ...Trong lòng bọn họ âm thầm cảm khái:

【 Thấy đệ tử Thánh Nhân mà cách không bái Thánh Nhân từ xa. 】

Chính bọn họ cũng không nghĩ tới việc này, cấp bậc lễ nghĩa của Xiển giáo đúng là hơn hẳn Tiệt giáo bọn họ.

Ngồi ở phía dưới, Lý Trường Thọ cũng âm thầm tán tưởng, ngày hôm nay đến đây cũng không uổng phí. Văn hoá giao tiếp của Xiển giáo đối với tự thân chi đạo của hắn cũng sẽ có rất nhiều lợi ích...Đồng thời trong lòng hắn cũng an tâm hơn một chút khi nhìn thấy không trung bái qua bái lại như vậy...chắc là sẽ không đánh nhau...

Nếu không đánh nhau thì...Tam giáo khởi nguyên đại hội hẳn sẽ khiến Đạo môn tiếp tục hưng thịnh. Mâu thuẫn lúc này của hai nhà Xiển - Tiệt cũng chỉ do giáo nghĩa lý niệm có chút xung đột mà thôi, cũng không hẳn là không thể hoả giải được.

Tất nhiên, với tình huống hai bên như bây giờ cũng không đảm bảo chắc chắn. Phải đến lúc hai bên có thể cùng nhau ca hát, nhảy múa, không còn địch ý thì mới khẳng định được.

Trên không trung, Quảng Thành Tử lại nói tiếp:

"Ngày hôm nay tại Trung Thần Châu, Tam giáo tiên tông tổ chức đại hội, chư vị sư đệ sư muội đều đến hết rồi chứ?"

Kim Linh thánh mẫu vẫn dịu dàng cười nói, nụ cười này dường như có thể khiến trăm hoa đua nở. Một tia đạo vận của nàng cũng có thể ảnh hưởng đến tâm tình của người khác, một đám đệ tử tu vi hơi thấp một chút liền lộ ra..."nụ cười ngây ngô!".

"Hiện tại mới đến được khoảng ba phần, Triệu sư huynh còn đang đi mời đại sư huynh đến."

"Ồ?" Quảng Thành Tử nghe vậy liền cười nói:"Ta chưa từng nghĩ đến Tam sư thúc lại coi trọng truyện này như vậy."

Lập tức, Kinh Linh thánh mẫu cảm thấy có chút xấu hổ, vẫn chưa nói gì thêm chỉ biết mỉm cười. Trong lòng thầm than, nhớ lại hỉnh ảnh nàng bị Triệu Công Minh nhất quyết ép đến đây... Lúc bấy giờ, Triệu Công Minh thề thốt hô nào:

"Tất cả Nhân giáo Thánh Nhân đệ tử đều sẽ đến, Tiệt giáo chúng ta nếu không tụ tập đủ năm phần thì cũng nhất định phải đủ hai ba phần mới trọn lễ nghĩa!"

Chắc hẳn với ai thì Triệu Công Minh cũng rêu rao như vậy, cho nên sự tình ngày hôm nay mới thành ra như vậy!

Quảng Thành Tử cũng không hỏi thêm, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lạnh nhạt nói:

"Người tổ chức đại hội còn không mau tiến lên đây."

Lời nói vừa xong liền có ba nam hai nữ, à phải nói là năm vị lão ông lão bà bay đến giữa không trung. Đây là các vị Chưởng môn của Kim Cung môn, Tiêu Dao tiên tông cùng với các nhà tổ chức đại hội.

Ngay sau đó, mấy trăm đạo thân ảnh cũng bay lên phía sau năm người, đây đều là Chưởng môn các nhà tiên tông đến tham dự đại hội lần này. Tại trên không trung, các vị Chưởng môn thi nhau hành lễ. Tuy nhiên vì không có được diễn tập cho nên... hơi loạn!

Chỉ trong chốc lát sau, bốn phương tám hướng bay đến từng người từng người tiên tử, áo váy phất phới, ngón tay nhỏ nhắn khẽ vẩy lên không trung một ít bột phấn lấp loé cùng với những cánh hoa tươi...

Trong thiên địa cũng vang lên tiếng trống cùng tiếng nhạc.

Bên hồ phía dưới, tất cả tiên nhân cùng chúng đệ tử đều đứng dậy, hướng lên không trung vái chào...tràng diện rất là hùng vĩ.

Kinh Linh thánh mẫu nhìn xuống hồ nhỏ chật hẹp, liền nói một câu: "Quảng Thành Tử sư huynh, hay là chúng ta ngồi luôn tại đây, tránh xuống dưới làm ảnh hưởng đến đám tiểu đệ tử?"

Quảng Thành Tử liếc mắt một cái liền gật đầu đồng ý.

Thế là tiên nhân của cả hai giáo đều ngồi xếp bằng tại chỗ trên không. Thấy vậy các tiên tông tổ chức đại hội liền màn đến các toà tiên đảo, lơ lửng tại không trung làm thành khán đài. Thật không thể để để tiên nhân hai bên ngồi mà người bên dưới nhìn thấy mông được!

Ngay sau đó, sự việc phiền toái phát sinh...

Theo dự định chương trình ban đầu, năm vị Chưởng môn tham gia tổ chức đại hội, từng người sẽ hô lớn giới thiệu từng vị cao thủ trong giáo của mình khi họ đến tham gia đại hội.

Mà đến tận bây giờ, Nhân giáo chưa có cao thủ nào tới, nhưng điều này cũng khiến Chưởng môn Tiêu Dao tông trả thành người thoải mái nhất...

Về phía Xiển giáo đệ tử đến cũng không tính là quá nhiều, chỉ khoảng hơn sáu mươi người. Trong số đó hơn nửa đều đã thành danh từ lâu, ví như Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Vân Trung Tử, Ngọc Đỉnh chân nhân, Tiêu Dao tán nhân...Đối với những người này thì hai vị Chưởng môn tham gia tổ chức đại hội của Xiển giáo cũng đã thuộc lòng nên cũng không quá khó khăn để báo danh.

Nhưng Tiệt giáo thì khác...

Nhóm tiên nhân Tiệt giáo đến đây lần này quá đông, lại cũng quá hỗn tạp...

Hai vị Chưởng môn có trách nhiệm báo danh người của Xiển giáo nhìn nhau trán lấm tấm mồ hôi...

Cũng may mắn vẫn còn có thể thương lượng, cuối cùng năm nhà tổ chức đại hội quyết định chỉ báo danh các vị đệ tử của Thánh Nhân mà thôi.

Như vậy, Xiển giáo đến từ Ngọc Hư cung có sáu vị trong Thập Nhị Kim Tiên, ngoài ra còn có thêm ba vị ký danh đệ tử của Thánh nhân. Tiệt giáo thì có ba vị thân truyền đệ tử của Thánh Thân đã đến, còn ba vị vẫn đang trên đường đến.

Sau khi quyết định, năm vị Chưởng môn liên tiếp thông báo danh tính của các vị đại lão, mỗi lần thông báo là một lần chúng đệ tử khắp bốn phương tám hướng cúi đầu, hành lễ vái chào.

Bên dưới, Hùng Linh Lỵ nhỏ giọng hỏi: "Biểu huynh, những vị tiên nhân này là ai thế?"

"Đây đều là các vị cao nhân tiền bối, là đệ tử của Thánh Nhân lão gia, thần thông quảng đại, đều là cao thủ số một số hai trong thiên địa này!"

Lý Trường Thọ mỉm cười trả lời, cũng không quên truyền âm dặn dò Linh Lỵ không nên tuỳ ý mở miệng.

Hùng Linh Lỵ sau sáu tháng được "đào tạo" cũng trở lên khéo léo hơn chút, cũng càng không dám gây ra sự cố gì cho Hải Thần đại biểu ca...

Nửa ngày trôi qua, từ ngoài thiên ngoại bay tới ba vị tiên nhân...

Một vị ở giữa có khuôn mặt như viên đỗ, miệng luôn tươi cười hoà khí khiến cho người nhìn vào liền thấy thiện cảm, đây chính là nội môn đại đệ tử Đa Bảo đạo nhân của Tiệt giáo.

Bên trái Đa Bảo đạo nhân là một người có khôn mặt uy nghiêm, khôi ngô tuấn tú, toát ra khí thế đường đường chính chính, không ai khác đây chính là ngoại môn đại đệ tử của Tiệt giáo, người mà vừa đoạt danh hiệu "Hồng Hoang ăn vạ tổ sư gia..." - Triệu Công Minh.

Trích Ăn Mày Dĩ Vãng - Bạch Ngọc Sách:[ Danh hiệu này cũng là nhờ công đức của Lý Trường Thọ mà ra...]

Đứng ở bên phải là một thiếu nữ, cả thân hình lẫn diện mạo đều được giấy bên trong mây mù, khi được báo danh hào thì ra đây chính là đại danh đỉnh đỉnh trong Tam Tiêu - Quỳnh Tiêu tiên tử.

Từng người từng người hướng phía trước hành lễ, thiên địa xuất hiện đầy tiên quang, khung cảnh phi thường náo nhiệt.

Lần này tụ tập nhiều như vậy đại lão của hai giáo Xiển Tiệt đến thật là sự việc hiếm thấy, khiến cho đại hội còn chưa bắt đầu mà không khí đã lên đến cao trào.

Như vậy cũng chưa tới đỉnh cao trào... Trong lúc từng người đang quay về hai bên "khán đài" tiên đảo thì trong không trung truyền đến một tiếng cười khẽ.

Xa xa tận chân trời, một đoàn mây mù đang bay tới, đảo mắt một cái đã xuất hiện tại trước mặt chúng tiên. Bên trong đám mây tựa như có một đạo thân ảnh mang theo một tia đạo vận bình thản nhưng huyền
diệu, chậm dãi hiển hiện.

Lý Trường Thọ cảm thấy hết sức quen thuộc với tia đạo vận này!

Hắn chăm chú ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thân ảnh mờ ảo nhảy ra từ trong mây mù. Kì thật nếu nói thân ảnh này được mây mù che đậy cũng không chính xác, phải nói là thân hình được ngưng tụ thành từ mây mù mới đúng.

"Đại pháp đây là...sử dụng bao nhiêu tầng mosaic tạo thành vậy..."

Trích Ăn Mày Dĩ Vãng - Bạch Ngọc Sách:[Có thể hiểu nôm na, Mosaic là nghệ thuật sử dụng những mảnh nhỏ của vật liệu đặt lại với nhau để tạo ra một tổng thể thống nhất.]

Trên không trung, Quảng Thành Tử nhanh nhảu đứng dậy, hô lớn một tiếng:

"Huyền Đô đại sư huynh cũng đã đến, thật khó để có được ngày này!

Chúng đệ tử Xiển giáo xin tại đây lễ bái Đại sư bá!"

Phía bên kia, Tiệt giáo cũng không chịu yếu thế, Đa Bảo đạo nhân hô lớn: "Thật vinh hạnh được gặp Huyền Đô đại sư huynh, chúng đệ tử Tiệt giáo xin lễ bái Đại sư bá."

Ngay lập tức, tam giáo tiên nhân đệ tử, ở trên không cũng như dưới mật đất, tất cả đều hành lễ vãi chào.

Bản thân đang là tập trung sự chú ý của mọi người lúc này, Huyền Đô đại pháp sư cởi mở cười vài tiếng, đứng tại không trung không ngừng đáp lễ.

Đứng trước tình cảnh này, trong lòng Đại pháp sư càng thêm quyết tâm -- Cần sớm có một tiểu sư đệ để ứng phó tình huống loại này, một thân một mình không có ai bên cạnh thật xấu hổ quá đi...

Ngồi phía dưới ở bên hồ, sáu tiên tông của Nhân Giao đang trong cảnh "Thế cô lực bạc" thì Huyền Đô xuất hiện, từ các vị Chưởng môn cho đến đám đệ tử đều kích động không thôi.

Riêng phần Lý Trường Thọ nãy giờ tâm thần căng thẳng, giờ phút này cũng cảm thấy có thể buông lỏng một chút. "Huyền Đô đại sư huynh đã tới rồi thì mình có thể thanh thản ổn định trốn ở đây, thuận theo sự sắp xếp của sư huynh là được rồi."

Tình cảnh bây giờ cho thấy:

Tam giáo khí số định cường thinh, Xiển Tiệp đối mặt giấu lời sắc bén.

Đạo nguyên Côn Luân tam hữu viện, pháp khởi thiên ngoại Tử Tiêu Cung.

[Cái này đại khái chỉ là sự cường thịnh sau này của tam giáo đã được khẳng định, hai giáo Xiển Tiệt sẽ không đánh nhau... ]

...

Sân bãi đại hội thay đổi, trên không trung có ba toà tiên đảo, phía dưới trăm nhà tam giáo tiên tông...Tam giáo khởi nguyên đại hội chính thức khai mạc...Tuy nhiên vì số lượng cao thủ đến quá nhiều so với dự kiến, chương trình đại hội cũng bị xáo trộn theo.

Lúc này, ngũ đại tiên tông tổ chức đại hội trở thành người chạy việc vặt.

Đứng đầu Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo, Quảng Thành Tử rất tự nhiên đứng dậy, tiến lên phía trước ngồi, bắt đầu thao thao bất tuyệt về nguồn gốc của tam giáo.

Câu chuyện bắt đầu từ khi khai thiên tích địa...

Đầu tiên là nói về Bản Cổ khai thiên lập địa, sau đó nguyên thần hoá thành tam hữu.

Tiếp theo là tam hữu kết giao, cùng nhau ngao du trên mặt đất Hồng Hoang, cùng giao lưu với các tiên thiên sinh linh khác, dần dần tiếp xúc thân cận với đại đạo.

Rồi nói đến việc Quảng Thành Tử bái Nguyên Thuỷ thiên tôn Thánh Nhân lão gia trở thành môn hạ Xiển giáo, trải qua những tháng ngày sung sướng ở trong một tiểu viện của Đạo môn thánh địa -- Côn Luân Sơn.

Chờ Quảng Thành Tử nói xong, Đa Bảo đạo nhân cũng không muốn kém phần, tiến lên nói về những năm tháng được Thánh Nhân giáo huấn của mình mà cảm xúc đầy sung sướng. (Đây là khổ râm sao...)

Từng người từng người, hồi ức về thời còn hồn nhiên ngây thơ, cùng nhau đùa nghịch dưới ánh tà dương...

Cứ như vậy mà chương trình đầu tiên của Tam giáo đại hội diễn ra -- Các vị đệ tử Thánh Nhân thay nhau kể về "Ký ức khổ tu đầy ngọt ngào!"

Đến phần thứ hai, các vị Chưởng môn đã có sự chuẩn bị từ trước, tiến lên kể về sự thành lập tông môn nhà mình, cũng như theo hầu vị tiên nhân nào.

Về phần Độ Tiên môn, Chưởng môn Vô Ưu đạo nhân nhắc tới sư phụ Độ Ách chân nhân, hồi tưởng những năm tháng đi theo sư phụ tu hành, cho đến nguyên nhân khai sơn lập phái...

Với số lượng ít ỏi chỉ có sáu nhà đạo thừa của mình, Nhân giáo tông môn vừa nói đã hết.

Nhưng đến khi hai giáo Xiển - Tiệt bắt đầu thao thao bất tuyệt... Một số lão thần tiên tại tiên đảo nhanh chóng vụng trộm bấm ngón tay suy tính, vừa toát mồ hôi vừa giật mình. Hoá ra trước đây mình đã từng có lúc chỉ điểm cho những người này sao...

(Cái này bây giờ chắc gọi là "con rơi con vãi" nhiều quá:)))

Ngồi ở xó xỉnh không ai chú ý, Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn chăm chú lên đám mây bên trên, trong lòng thầm cảm khái.

"Nếu đại kiếp không xảy ra thì tốt biết mấy."

Tất nhiên hắn biết rõ, đây chỉ là "nằm mộng nói si" mà thôi, rất nhiều chuyện đã định là sẽ xảy ra, con người không thể nào thay đổi được. "Vạn vật vạn sự cực thịnh mà suy, vạn sự vạn pháp đều tuân theo".

Thiên đạo không cho phép sinh linh nào quá mạnh, cũng như việc cầu trường sinh cũng...

"Chậm đã!"

Đáy lòng Lý Trường Thọ khẽ quát, cứng rắn cắt đứt dòng cảm ngộ của mình, đem cảm ngộ lẳng lặng thu hồi, dằn lòng tĩnh tâm.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi là hắn sẽ không thể khống chế mà đốn ngộ, không những thế lần đốn ngộ này sẽ đột phá một tiểu cảnh giới!

Thật sự, quá mức hung hiểm...

Hắn đã chứng kiến vết xe đổ của Linh Nga lần trước, tự nhiên không thể để mình lâm vào hoàn cảnh như vậy.

"Chớ đoán mò, đừng tham muốn..."

Lý Trường Thọ thở phào một cái, tiếp tục nghe tam giáo tiên tông kể chuyện xưa. Có thể thấy quãng thời gian tiếp theo sẽ là giai đoạn hưng thịnh của tam giáo.

Nếu như tam giáo đại hội chỉ như vậy thì Lý Trường Thọ cảm thấy rất có ý nghĩa mà lại an toàn. Nhưng mà, không ngoài dự liệu của hắn, tiết mục "ganh đua đánh giá" cũng đã tới, mà phương thức thực hiện lại khiến hắn không thể ngờ đến.

Lúc này, các đại lão đều đang ở đây, ở phía bên dưới thì quá nhiều đệ tử chưa thành tiên, nếu tổ chức từng tràng so tài e rằng không phù hợp...

Thế là Phúc Đức kim tiên của Xiển giáo, người được mệnh danh là Hồng Hoang luyện khí tông sư, hậu thế lưu truyền là đệ nhất "Hồng Hoang Nhạn Hoa" - Vân Trung Tử, tay xách theo lẵng hoa đứng dậy tiến lên phía trước.

Lão tiên nhân lấy ra một hậu thiên linh bảo tên là 【 Giang Sơn Tiểu Xã Tắc đồ 】. Bên trong linh bảo này chứa hàng ngàn tiểu thế giới. Vân Trung Tử cũng tiện tay chế tạo mấy trăm kiện "tiểu bảo vật", đưa vào bên trong các tiểu thế giới này.

Các vị tiên nhân của Tiệt giáo cũng tiện tay bắt một đám hung thú yêu thú thả vào bên trong bảo đồ.

Lúc này năm đại tiên tông chủ sự cũng đưa ra quy tắc, những đệ tử dưới hai trăm tuổi đều có thể đi vào, nếu thể hiện ưu tú đều được nhận thưởng phong phú...Người muốn tham gia chỉ cần đứng dậy, tự động sẽ được đưa vào bên trong【 Giang Sơn Tiểu Xã Tắc đồ 】.

Ngay lập tức, Chưởng môn cùng trưởng lão của các tông môn liền truyền âm căn dặn, một nửa số đệ tử trong hội trường đều đứng dậy, bị bảo đồ hút vào bên trong.

Lý Trường Thọ ngồi im không nhúc nhích, lù lù một cục, cứ như sợ chỉ cần thở nhẹ sẽ có người chú ý đến mình.

Thật tâm hắn không muốn đi cũng chỉ vì... vì sợ làm Độ Tiên môn mất thể diện...

Nhưng chạy đâu cho khỏi nắng, một mảnh mosaic nào đó trong đám mây bên trên khẽ mỉm cười, liến thoáng cong ngón tay búng một cái.

Lý Trường Thọ bỗng xuất hiện một tia cảm ngộ, ngưng tụ thành một chữ:

【 đi 】

Hắn lập tức nhíu mày, trong đầu xoẹt qua một tia hồ nghi, cũng không dám do dự, nói thầm một tiếng "tuân theo Thánh Nhân chỉ dạy", sau đó liền kéo "Hùng loli" đứng dậy.

Lúc này, Huyền Đô đại pháp sư đang ngồi trên mây, mắt nháy nháy mấy cái, chợt nhìn thấy bên cạnh Lý Trường Thọ còn có một "thiết giáp nữ tử", trong lòng bỗng có chút nghi hoặc.

Lúc này, từ bảo đồ bay ra một vệt kim quang, mang Lý Trường Thọ cùng Hùng Linh Lỵ kéo vào bên trong bảo đồ.

Phúc Đức kim tiên Văn Trung Tử khẽ nhíu mày:

"Sao hai tên đệ tử Nhân giáo này lại... nặng như vậy?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện