Dịch: Tường Vy
Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng
"Linh Nga từng nói với ta, khi ngươi tiếp xúc với nữ tử khác sẽ cảm thấy khẩn trương."
Tửu Cửu ngồi trên lan can thuyền, hông đeo hồ lô lớn, nhẹ nhàng lắc bàn chân nhỏ, phía sau là bước tường ánh sáng lung linh của trận pháp bao quanh thuyền. Trong tay nắm mấy viên rượu nhưỡng linh đậu đan, tiện tay thảy lên một viên, ngửa đầu, há miệng...
A ô một tiếng, nhắm mắt hưởng thụ.
"Mặc dù bản sư thúc không có ý vị nữ tử với ngươi nhưng dù sao ta cũng coi như nữ tử nha. Nên ta mới chịu đựng không có tìm ngươi chơi đùa."
Bên cạnh Hùng Linh Lỵ nghe vậy, cúi đầu nhìn từng khối cơ thịt của chính mình, yên lặng cúi đầu, hai tay ôm chặt lấy bản thân.
Lý Trường Thọ ngồi đả tọa trong góc cũng không chịu được cười khổ một tiếng...
Sư thúc ngài có phải hiểu lầm về ý vị của nữ tử rồi không?
"Hóa ra Linh Nga đã nhắc nhở trước." Lý Trường Thọ đáy lòng lập tức cảm khái không thôi.
Bao nhiêu năm dạy dỗ sư muội cũng không hề phí công.
Quyết định!
Từ giờ trở đi, không cần đạo nhân giấy giám sát Linh Nga nữa. Trước khi chuẩn bị về đến môn phái, hắn sẽ dùng đạo nhân giấy kiểm tra xem Linh Nga đang làm gì.
Nếu Linh Nga đang lười biếng ngẩn người không chuyên tâm tu hành, vậy ban thưởng nàng cấm túc mười năm, bế quan tăng lên cảnh giới.
Nếu Linh Nga tại tỉ mỉ trang điểm, tắm rửa thay quần áo, vậy ban thưởng nàng chép Ổn Tự kinh năm trăm lần, tu dưỡng tư tưởng của nàng.
Nếu Linh Nga lại trốn đến linh thú quyển ăn thịt nướng, vậy... Đóng cửa lại đánh nàng một trận.
Khục, còn nếu Linh Nga đang cố gắng tu hành, tĩnh tâm ngộ đạo. Ngay lập tức truyền thụ toàn bộ nguyên bản thần thông Cắt Giấy Thành Người cho nàng, giúp nàng có thêm một phần bản lĩnh hộ thân.
Lý Trường Thọ đem những tình hình này thay phiên chỉnh sửa suy tính một lần, đáy lòng cũng hơi xúc động.
Nhớ năm đó nàng chỉ mới là tiểu cô nương thanh tú linh tuệ vậy mà bây giờ đã trở thành nữ nhân duyên dáng yêu kiều. Ngoại trừ những lúc rảnh rỗi nàng luôn nghĩ đủ cách mồi chài người sư huynh này ra thì ở các phương diện khác cũng coi như không tệ, nàng đã trưởng thành rồi.
Nhất là mười mấy năm qua, Linh Nga cũng không còn gây họa "chấn động", trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.
Điều này khiến cho Lý Trường Thọ tương đối hài lòng.
Sau này chỉ cần Linh Nga yên ổn như thế, hắn đương nhiên sẽ không bạc đãi người tiểu sư muội này.
Bỗng nhiên nghe thấy Tửu Cửu khe khẽ thở dài:
"Ai, vì sao năm đó ta độ kiếp lại không có phi thăng chứ."
Lý Trường Thọ cười nói: "Đệ tử từng đọc trong điển tịch ở Đạo Tạng điện, trên đấy nói rằng có phi thăng hay không cũng không phải xem tư chất hay cảm ngộ mà là quá trình thành tiên trước đó tích lũy, còn nữa, tự thân chi đạo phải cùng thiên địa tương sinh."
"Hừ." Tửu Cửu trợn trắng mắt. "Quy Đạo lục cảnh không có quyền lên tiếng!"
"Vâng! Vâng!" Lý Trường Thọ cúi đầu nói: "Đệ tử nhiều lời rồi."
"Ừm... Ta không phải nói tu vi của ngươi không cao, ngươi cũng đừng nghĩ lung tung."
Tửu Cửu chợt nghĩ ra, sợ chính mình không cẩn thận đả kích lòng tu đạo của Lý Trường Thọ, nghĩ nghĩ một chút ra vẻ lão khí hoành thu dạy bảo nói:
"Tu hành là chuyện lâu dài không phải một sớm một chiều là xong,
Nhất thời cấp tốc cũng không có nghĩa là sau này ngươi sẽ đạt được thành tựu cao.
Có chút tư chất hơn người, ngộ tính xuất chúng. Luyện khí sĩ chỉ trăm năm đã thành tiên ngàn năm Chân Tiên. Tu luyện lại tu luyện, bỗng nhiên tu vi bị kẹt lại đến Thiên Tiên đều không thể đột phá chớ đừng nói chi là trường sinh.
Cho nên nói, tu hành không thể nhất thời, tất cả đều phải xem xét lâu dài!"
"Sư thúc cao minh!" Lý Trường Thọ cười đáp lại.
Một bên Hùng Linh Lỵ tràn đầy cảm khái, mắt to bên trong lấp lánh ánh sao, mặt mũi tràn đầy sùng bái mà nhìn vị tiểu sư tỷ này.
Tửu Cửu nhìn Hùng Linh Lỵ ngượng ngùng phất phất tay, đột nhiên nghĩ đến cái gì bèn truyền âm hỏi Lý Trường Thọ:
"Ngươi dự định an bài Tiểu Linh Lỵ thế nào?
Đây là ký danh đệ tử của Chưởng môn, đến Phá Thiên phong tu hành mới thỏa đáng. Có muốn ta mang nàng đến Phá Thiên phong không?
Dù sao phòng ở của ta cũng trống không, ta gần như đã nhập tịch Tiểu Quỳnh phong của các ngươi!"
"Tiểu Quỳnh phong tương đối mộc mạc" Lý Trường Thọ truyền âm trả lời: "Linh Lỵ là huyết mạch của Vu nhân, tuy rằng đã tích cốc nhưng vẫn là thích ăn đồ vật, vừa vặn Tiểu Quỳnh phong có thể đáp ứng nhu cầu của nàng.
Sau khi trở về ta sẽ mở rộng phạm vi linh thú quyển, nuôi thêm một ít mỹ vị linh thú để Linh Lỵ vừa tu hành vừa có thể chăm sóc.
Như thế, Linh Lỵ cũng không cần lên núi đi săn."
Lập tức hai mắt Tửu Cửu tỏa sáng, cũng nhịn không được vừa nhìn Hùng Linh Lỵ vừa bẹp bẹp miệng...
Như vậy chẳng phải sau này bản thân nàng có thể quang minh chính đại đi theo tiểu muội cường tráng này, cùng nhau ăn uống miễn phí rồi sao?
Hùng Linh Lỵ rụt cổ một cái, yếu ớt nhìn vị tỷ tỷ dáng người nhỏ nhắn nhưng nơi nào đó trên cơ thể lại rất...không hề nhỏ nhắn...
Loại ánh mắt này có chút giống như lúc nàng đang đói bụng!
Lý Trường Thọ cười nói: "Trở về rồi hãy nói."
Tửu Cửu lập tức gật đầu đáp ứng, Hùng Linh Lỵ nhìn đại biểu ca kiêm Hải thần của mình xong lại nhìn tiểu sư tỷ Tửu Cửu mà trong lòng mơ hồ không rõ.
Độ Tiên môn rốt cuộc là nơi như thế nào...
Tửu Cửu đột nhiên duỗi tay nhỏ kêu lên: "Chơi đấu đại thần!
Đại hội lần này thật sự quá nhàm chán, ta ngủ hai mươi lần mới kết thúc!"
Lý Trường Thọ cười cười, đem các lá bài đã sớm chuẩn bị xong ra, lôi kéo Linh Lỵ cùng nhau đến chơi, lại nhắc tiểu sư thúc bố trí thêm một tầng tiên lực kết giới ở xung quanh, ngăn cách người ngoài xem xét.
Vốn dĩ Hùng Linh Lỵ nói: "Bản thân nàng đần độn, có thể sẽ không chơi được..." vân vân...
Nhưng chỉ mới qua hai ván, hai mắt gấu muội tử phát ra ánh sáng, trong miệng "Bốn cái Thiên Tiên", "Một đôi Kim Tiên", "Băng đát rồi nhảy", "Liên thủ phi tiên", vô cùng hung hăng hứng thú!
~Đây là dãi phân cách không thời gian của Tường Vy ở Bạch Ngọc Sách. Mình là Tửu Cửu đó nha~
Chơi đùa rồi lại chơi đùa nhưng Lý Trường Thọ vẫn không quên suy nghĩ chính sự.
Làm thế nào mới có thể khiến đám người Triệu đại gia không còn đi khắp nơi ăn vạ lung tung?
Vốn dĩ Lý Trường Thọ còn tưởng rằng mấy người Triệu Công Minh, Quỳnh Tiêu chỉ là nhất thời hứng khởi. Nhưng sau khi thấy Văn Tịnh đạo nhân thì xem ra hai huynh muội này đã bắt đầu làm một bộ phim nhiều tập chủ đề "ăn vạ ở Hồng Hoang" rồi.
Mà Hồng Hoang cũng không có đường dây nóng để báo cảnh sát, không những thế hậu trường của Triệu đại gia hiện tại cũng là rất cứng!
Hôm nay có thể do trùng hợp nên bọn họ chạm mặt Văn Tịnh đạo nhân, ngày mai... không biết chừng họ có thể cho người dỡ bỏ cả phòng ngói của Tử Tiêu cung!
Lý Trường Thọ không nhịn được có chút buồn bực...
Lúc ấy bản thân vì đối phó với lão đạo lưng gù của Tây Phương giáo mà thiết lập lời thề đại đạo quá mức chặt chẽ, bây giờ không thể thay đổi được.
Nhưng nếu mặc kệ việc này tiếp dục diễn ra, sợ rằng sau này Triệu gia gây ra chuyện lớn sẽ liên lụy đến mình.
Dù rất muốn kịp thời can thiệp nhưng không biết nên ra tay thế nào...
Lý Trường Thọ đã sầu não mấy ngày liền, có lúc hắn còn nghĩ đến việc mời chỗ dựa của mình - Huyền Đô đại pháp sư ra mặt giải quyết giúp.
Nhưng vô duyên vô cớ mời Đại pháp sư sẽ khiến hảo cảm của Đại Pháp sư đối với mình giảm xuống.
Tuy rằng mình có chỗ dựa nhưng cũng không thể tùy tiện lôi ra. Vả lại việc này cũng không cần thiết đến vậy.
Trong lúc Lý Trường Thọ vô kế khả thi, Tửu Cửu vô tình nói một câu khiến hắn loé lên vệt sáng nơi phía cuối con đường...
Tửu Cửu nói: "Chẳng biết vì sao Linh Nga lại sợ người sư huynh như ngươi, mà ngươi cũng không hề ôn nhu với Linh Nga một chút nào!"
Làm sư huynh... Sư huynh...
Đúng rồi!
Lý Trường Thọ vỗ trán một cái. Sao hắn lại quên vị đại lão này chứ!
Tửu Cửu nháy mắt: "Ngươi tự đánh chính mình làm gì? Động tác xốc nổi như vậy là muốn thể hiện mình đang rất oan ức à?"
"Không phải, đệ tử đột nhiên nghĩ đến một chuyện... Tu hành tiểu khiếu môn." Lý Trường Thọ cười nói: "Đa tạ sư thúc nhắc nhở, sau này đệ tử sẽ ôn nhu hơn với Linh Nga.
Sư thúc, người chơi cùng Linh Lỵ, đệ tử cần bế quan tu hành một hồi!"
"Ừm? Bình thường cũng không thấy ngươi cần cù như thế." Tửu Cửu có chút bất mãn lầm bầm một câu: "Biết ngay là muốn thể hiện trước mặt các cao thủ trong môn phái mà!"
Lý Trường Thọ cũng không phản bác, híp mắt cười...
Tiểu sư thúc, thật đúng là phúc của mình sao.
Nhắm mắt, ngưng thần, hơn phân nửa tâm thần quy về đạo nhân giấy đang ở dưới mặt đất của đại miếu Hải Thần giáo.
Hắn đổi một đầu "Tiên lực max trị số" đạo nhân giấy, phiêu nhiên mà ra, lặng lẽ đi đến căn phòng đươc chuẩn bị cho đạo nhân giấy ở đại miếu.
Đại khái, có phương hướng.
Trừ Thánh Nhân lão gia đang ở bên ngoài, nếu trong
Tiệt giáo có một người có thể quản được Triệu Công Minh cùng Quỳnh Tiêu. Tuyệt đối không phải Tiệt giáo Đại sư huynh Đa Bảo đạo nhân.
Mà là đại tỷ của Tam Tiêu cũng là nhị muội của Triệu Công Minh - Vân Tiêu tiên tử!
Lý Trường Thọ cũng nghe kể rất nhiều về Tam Tiêu tiên tử.
Các nàng sở dĩ được xưng là ngoan nhân, chủ yếu là bởi vì trong lúc Phong Thần đại kiếp xảy ra. Để báo thù cho huynh trưởng Triệu Công Minh nên bày ra Cửu Khúc Hoàng Hà đại trận, bằng Hỗn Nguyên kim đấu, chém giết hơn nửa Thập Nhị Kim Tiên trên đỉnh Tam Hoa.
Đây cũng chỉ là một phần nhỏ trong chiến tích của các nàng.
Đầu tiên phải kể đến là khi Thánh Nhân lão gia tự mình ra tay muốn thu phục các nàng. Tam Tiêu nổi dã tâm, dám ra tay với cả Thánh Nhân...
Tất nhiên bởi vì chuyện này nên kết cục của các nàng cũng có chút thê thảm:
Đại tỷ Vân Tiêu bị Lão Tử nhốt ở dưới vách kỳ lân trong Ngọc Hư cung.
Nhị tỷ Quỳnh Tiêu cùng tam muội Bích Tiêu bị đánh chết, tàn hồn giam giữ bên trong Phong Thần bảng trở thành Thiên đạo khôi lỗi, còn thân hãm bên trong Thiên đạo thần vị, mất thân tự do.
Thần vị của các nàng mười phần vi diệu, được nhân gian thế tục xưng là "Bà mụ".
Nhìn qua, bọn họ chuyên quản chuyện nhân linh giáng sinh là thần chức vô cùng trọng yếu, nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút có thể thấy, địa vị của ba người các nàng cũng chỉ tương tự như Nguyệt Lão điện Nguyệt lão.
Đường đường ngoại môn đại đệ tử Tiệt giáo...
Thật khiến cho người ta thổn thức không thôi.
Dù cho Lý Trường Thọ đã sớm biết những chuyện này thì cũng không quản được nhiều chuyện phía sau như vậy.
Phong Thần đại kiếp kia, hắn phải nhanh chóng nhảy ra ngoài, cũng tuyệt đối không muốn lại dính vào.
Hiện tại chuyện Lý Trường Thọ muốn làm chỉ là tiết lộ cho Vân Tiêu tiên tử biết chuyện Triệu Công Minh cùng Quỳnh Tiêu ở bên ngoài gây sự ăn vạ lung tung. Xem Vân Tiêu phản ứng thế nào...
Đối với Vân Tiêu, Lý Trường Thọ cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Trong chuyện thần thoại xưa cũng không nói đến tính tình nàng như thế nào.
Vạn nhất bởi vì quá mức yêu chiều muội muội mà gia nhập với đồng bọn... tăng thêm náo nhiệt thì biết làm thế nào.
Để chu toàn mọi chuyện, Lý Trường Thọ không chỉ muốn Vân Tiêu biết việc này, mà còn muốn cho Vân Tiêu ý thức được nhân quả mà Triệu Công Minh cùng Quỳnh Tiêu sẽ phải gánh chịu.
"Việc này phải làm như thế nào?"
Lý Trường Thọ ngồi trên ghế vô thức dùng ngón tay gõ lên mặt bàn.
Mỗi người ai cũng điều có một ít sở thích riêng biệt, chỉ là nhiều hay ít mà thôi.
Chẳng hạn như Linh Nga, lúc nhàm chán nàng thích tắm rửa tắm rửa, đôi khi còn tắm ba lần vào sáng trưa tối. Lại thích thả vào trong nước một ít cánh hoa, đem cánh hoa chắp vá thành đồ án.
Ân... đừng hỏi vì sao hắn biết... vấn đề này không quan trọng!
Lý Trường Thọ cũng vô cùng chú ý đến thói quen của bản thân. Trong lúc tập trung suy nghĩ, trừ việc vận trí óc, hắn thường nhịn không được mà dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, ngoài ra thì bản thân cũng không có động tác khác.
"Làm thế nào để Văn Tịnh đạo nhân đi đến Tam Tiên đảo tìm Vân Tiêu khóc lóc kể lể?"
Lúc này người mà Văn Tịnh đạo nhân đang phục tùng cũng chưa bị bại lộ, nàng vẫn có thể đến Tam Tiên đảo, nhưng chỉ sợ sau này sẽ bị Thánh Nhân Tây Phương giáo hoài nghi...
Hay là viết thư rồi sai Ngao Ất đưa đến Tam Tiên đảo?
Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng.
Ngao Ất vẫn đang hí hửng hưởng tuần trăng mật, nếu mình đi giao phó công việc cho hắn cũng không tốt lắm...
"Chẳng bằng chính mình dùng thân phận của Hải thần Nam Hải kể từ đầu đến cuối việc này cho Vân Tiêu tiên tử.
Nếu tính toán nhiều quá quá chỉ sợ nhận về kết quả hoàn toàn ngược lại."
Đôi khi ổn đạo không nằm ở chỗ phức tạp mà lại nằm ở chỗ đơn giản.
Lý Trường Thọ dần dần ngừng suy tư, lấy bút mực vải vóc, bắt đầu viết một phong bái thiếp.
Tam Tiên đảo ở nơi nào cũng không khó tìm, chỉ cần nhờ Ngao Ất trên Kim Ngao đảo hỏi thăm một chút sẽ tìm được phương hướng.
Chỉ khó ở chỗ làm thế nào mới có thể gặp được Vân Tiêu tiên tử...
~Đây là dãi phân cách không thời gian của Tường Vy ở Bạch Ngọc Sách. Mình là Tửu Cửu đó nha~
Mặt trời dần lặn xuống, ánh hoàng hôn xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ, chiếu lên trên bàn sách.
Lý Trường Thọ nâng bút múa, tuy chỉ là một phong bái thiếp nhưng vì để có thể gặp Vân Tiêu tiên tử cũng khiến hắn hao tốn không ít tâm tư.
Đợi hắn viết xong bái thiếp, đáy lòng bỗng nhiên nhận ra...
Rất tốt! Hắn đã nghĩ kĩ rồi, tự mình sẽ đến Tam Tiên đảo tìm Vân Tiêu nói rõ việc này.
Nếu không, sau này đám người Triệu Công Minh nhỡ gây ra chuyện lớn, rất có khả năng Vân Tiêu tiên tử sẽ tìm đến, đổ hết trách nhiệm lên đầu của hắn.
"Ở chốn Hồng Hoang mỗi bước đi đều vô cùng nguy hiểm."
Giấy đạo nhân của Lý Trường Thọ duỗi lưng một cái, thu hồi bái thiếp, tay cầm phất trần, thi triển thổ độn hướng Nam Hải mà đi.
Dùng thủy độn ở trong biển có thể tiết kiệm hơn phân nửa tiên lực so với việc dùng thổ độn.
Cùng lúc đó...
Sâu trong Nam Hải, tại một hoang đảo.
Ba thân ảnh đang ngồi trên một mảng đất rừng trống chải, chia nhau từng cái trữ vật pháp bảo.
Đôi tay mềm mại của Quỳnh Tiêu qua lại lắc lư, nghiêm trang đếm đếm:
"Đại ca một cái, ta một cái;
Hạm Chỉ một cái, ta một cái.
Ta một cái, ta lại một cái;
Đại ca một cái, ta một cái..."
Triệu Công Minh có chút dở khóc dở cười, nhưng lão đương nhiên sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà tính toán với Tam muội của mình.
Hạm Chỉ lại luống cuống chân tay, muốn nói mình không dám nhận chỗ tốt này, nhưng lại sợ bị Quỳnh Tiêu tiên tử giáo huấn.
Quá trình chia của hoàn tất rất nhanh, Quỳnh Tiêu vỗ tay mỉm cười hài lòng.
"Cảm giác không làm mà hưởng cũng không tệ. Đại ca, chúng ta đến Tây Hải chơi đi."
"Ừm. Cũng được." Triệu Công Minh vuốt râu cười: "Nhưng từ giờ không nên lấy bảo vật nữa, chúng ta làm như vậy thực giống như thổ phỉ cướp bóc vậy.
Tam muội thiếu bảo vật sao?"
"Không thiếu nha." Quỳnh Tiêu nháy mắt mấy cái: "Nếu như không lấy bảo vật, thì việc chúng ta làm đâu còn ý nghĩa.
Chúng ta chính là một nhóm hành hiệp trượng nghĩa!
Sau này chúng ta sẽ đem bảo vật này đi phân phát cho những tiên nhân không may mắn trong giáo, để họ có thêm động lực tu hành."
Triệu Công Minh trầm ngâm một lúc, không chịu được nhìn về phía Hạm Chỉ hỏi: "Có loại đạo lý này sao?"
Hạm Chỉ vốn định lắc đầu nhưng lại bị Quỳnh Tiêu âm thầm trừng mắt liếc, chỉ có thể yếu ớt gật đầu nhẹ nhàng nói: "Dạ."
Trong nháy mắt, Triệu Công Minh đã khuất phục...