Dịch: Thiên Hạ Đệ Nhị
Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng
Ai, nhớ lại trước kia...
Trong một ngày trời đông giá rét, ở trên một ngọn núi hoang nơi biên thùy xa xôi.
Trước khi Hồng Hoang vỡ nát, gã tu đạo vừa có thành tựu, đang vui chơi dưới ánh trời chiều...cảm nhận lại thời thanh xuân đã mất đi từ lâu.
Lần đầu gặp ba vị muội muội là lúc các nàng đang bị hung thú vây công. Gã định làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó...Được thăng chức lên làm Đại ca.
"Đạo hữu, ba người chúng ta may mắn được ngươi cứu giúp, hôm nay chúng ta cuối cùng cũng đã hiểu ra đạo của bản thân, nếu như đạo hữu không chê, chúng ta có thể tôn đạo hữu làm Đại ca?"
Lần đầu tiên gặp lão sư là lúc lão sư đang giảng đạo ở trên đảo, tự cảm thấy đạo của lão sư cũng không có gì đặc biệt, nên cùng luận đạo một hồi, sau đó...Đã bị đánh cho một trận.
"Ha ha ha ha, ngươi chịu thua chưa! Nhìn ngươi ngộ tính không tệ, có muốn bái ta làm sư phụ không?
Ồ, con đường tu đạo của ngươi cũng đã rõ ràng, vậy ta sẽ thu ngươi làm đệ tử ngoại môn!
Như thế nào? Hãy suy nghĩ một chút đi?
Trong thiên địa này, người có thể đánh thắng được ta không nhiều đâu."
Năm tháng mịt mờ, thiên địa mênh mông.
Mình đã quên rồi sao? Khi mới sinh ra linh trí, khát vọng về trường sinh, nhận thức về thiên địa chính là khao khát của bản thân.
"Chính là sơ tâm của ta."
Triệu Công Minh đứng ở trong sân, hai mắt nhìn thấu năm tháng xa xôi, khoé mắt có hai giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống, từng tia đạo vận vờn quanh khắp người, mặt lộ ra vẻ thoải mái.
Đã đến cảnh giới như vậy rồi, nhưng...Lại có thể đột phá một tiểu cảnh giới...
Lý Trường Thọ ở bên cạnh nhịn không được nhíu mày, mấy lời nói "sơ tâm đại thuật" của gã có tác dụng với đại năng thật sao?
Chính lúc này...
Vân Tiêu ở một bên cũng nhìn chăm chú, khẽ thở dài, quanh người cũng có một tia đạo vận chậm rãi vờn quanh.
Mặc dù không biết sơ tâm của đại ca là gì, nhưng nàng cũng có chút xúc động, cảnh giới đạo tâm cũng tiến thêm một bước nho nhỏ.
Lý Trường Thọ:...
Lần sau, hắn có nên ghi giá công khai nếu đại năng nào muốn nói chuyện hay không?
"Hải thần" Triệu Công Minh quay người nhìn Lý Trường Thọ, vái chào một cái thật sâu: "Ta đã hiểu."
Hiểu... Ngươi hiểu cái gì?
"Ai" Vân Tiêu tiên tử khẽ thở dài, quay người nhìn lên cỗ đạo nhân giấy có bộ dáng lão thần tiên của Lý Trường Thọ, ôn nhu nói:
"Đa tạ đạo hữu chỉ điểm, ân tình ngày hôm nay, huynh muội chúng ta nhất định sẽ báo đáp.
Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu, nể tình vị đạo hữu Nam Hải Hải thần này nói giúp hai ngươi, ta sẽ không phạt các ngươi quá nặng, mỗi người bị phạt cấm túc chín ngàn năm."
Bích Tiêu nghiêng đầu, yếu ớt nói: "Tỷ tỷ, chuyện này hình như không liên quan đến ta mà..."
"Vậy ngươi quỳ xuống làm gì?" Vân Tiêu bày ra uy nghiêm của chị đại, nghiêm mặt nói: "Ngươi đã chột dạ chắc chắn có nguyên nhân."
Bích Tiêu thở dài yếu ớt, cùng Quỳnh Tiêu ngồi ở bên kia bày ra vẻ mặt — trên đời đã không còn gì lưu luyến.
Ở bên cạnh, Lý Trường Thọ ôn hòa cười một tiếng, lộ rõ vẻ cao thâm mạt trắc.
Mặc dù không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng không ngờ hiệu quả lại không tệ.
Nhân tiện mang hai chữ "sơ tâm" cho vào trong kho át chủ bài.
Lý Trường Thọ còn có chút không yên lòng, lại dặn dò:
"Công Minh đạo hữu, sau này nếu như không đến lúc quan trọng, không thể làm chuyện này nữa.
Ngàn lần vạn lần, việc ăn vạ này, nói cho cùng cũng chỉ là ỷ mạnh hiếp yếu, việc sai trái như vậy không phải việc cao nhân Đạo môn nên làm."
"Ai, đã khiến Hải thần ngươi phải tâm tư rồi." Triệu Công Minh mặt lộ vẻ hổ thẹn:
"Là ta nhất thời ham chơi, quên đi nguồn gốc đại đạo, làm cho Hải thần ngươi phải đi đến Tam Tiên đảo.
May nhờ có đạo hữu đi một chuyến này, không thì đạo tâm của ta đã loạn, mất đi phương hướng, phụ sự dạy bảo cùng mong đợi của lão sư."
Lý Trường Thọ:...
Cũng không nghiêm trọng như vậy chứ?
Hắn cũng chỉ là sợ Triệu Công Minh cùng Quỳnh Tiêu, thần không biết quỷ không hay, đi hù doạ Văn Tịch, thì sẽ dẫn ra nhân quả càng lớn hơn, vì hắn là người đầu tiên đưa ra kế hoạch ăn vạ này...
Nhìn Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu đang buồn phiền, mặc dù cảm thấy còn có một ít tai hoạ ngầm, nhưng quả thực hôm nay mình đã làm được rất nhiều chuyện.
Trước còn sợ không kịp.
Vấn đề là...
Lý Trường Thọ nhìn Hạm Chỉ đang quỳ sát trên mặt đất, khóe miệng hơi co giật.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao "bạn gái hụt" của Nhị Giáo chủ cũng ở đây?
Một luyện khí sĩ Chân Tiên cảnh tại sao có thế làm loạn cùng một chỗ với hai vị cao thủ thực lực dễ dàng đánh bại Đại La này được?
Đây là phúc nguyên gì, là số phận nào!
Bất quá, chính mình cũng giống như vậy, còn chưa tu thành Kim Tiên, đã cùng lập tổ đội với Đại pháp sư, nhìn thấy thân ảnh của Thánh Nhân lão gia qua màn ảnh nhỏ...
Sẽ không phải Hạm Chỉ là vị có độc Hạm Chi tiên kia, chính là do Triệu Công Minh cùng Quỳnh Tiêu cần nhân thủ để ăn vạ nên mới quen với Tam Tiêu, từ đó lưu lại tu hành trên Tam Tiên đảo chứ?
Nếu lúc này mình mở miệng nói mấy câu, đưa Hạm Chỉ đi thì mệnh đồ Tam Tiêu chắc cũng không thê thảm như vậy nhỉ?
Lý Trường Thọ trong lòng vừa xuất hiện ý nghĩ này, đã trực tiếp dẹp đi.
Không chỉ như vậy, ở trong lòng còn đào một cái hố, vứt ý niệm này vào, hạ mười tám đạo phong cấm.
Tại loại địa phương như Hồng Hoang này, tự chăm sóc tốt bản thân còn khó khăn, xen vào việc của người khác chính là tự tìm đường chết.
Huống chi, chỉ cần ngẫu nhiên ăn vạ Văn đạo nhân một lần, cũng đã làm cho Thánh Nhân phát hiện được chuyện tương lai có thể sẽ có thay đổi, lập tức làm ra phản ứng.
Nhận thức Hạm Chỉ là Lý Trường Thọ, là đệ tử của Độ Tiên môn, không có quan hệ với Nam Hải Hải thần.
Lý Trường Thọ thở dài, vái chào bốn người Vân Tiêu, Triệu Công Minh, Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu, nói: "Việc này đã xong, ta cũng không tiện ở lâu, vậy nên xin cáo từ."
Vân Tiêu ôn nhu nói: "Đạo hữu sao không nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi? Cũng để cho tỷ muội ta tận nghĩa chủ nhà một phen."
Nơi đây quả thực không nên ở lâu, khắp nơi tràn đầy đại nhân quả, vẫn là nhanh chóng thoát thân thì tốt hơn...
Lý Trường Thọ từ chối, nói bản thân còn có chuyện quan trọng.
Triệu Công Minh lại nói: "Ba vị muội muội, ta đi tiễn Hải thần đạo hữu, rồi sẽ trở về núi Nga Mi bế quan hối lỗi."
Lập tức, vị đại lão này cùng Lý Trường Thọ cáo biệt Tam Tiêu, rời Tam Tiên đảo.
Vân Tiêu cưỡi mây, đưa Đại ca cùng Hải thần ra khỏi Thiên Lý Vân.
Trước khi Lý Trường Thọ đi, Vân Tiêu vẫn không quên truyền âm:
"Đạo hữu, ân tình lần này, sau này Vân Tiêu chắc chắn sẽ hồi báo.
Đạo hữu cũng không cần phải lo lắng chuyện khác.
Hai muội muội của ta tuy tinh nghịch, nhưng cũng không phải không hiểu chuyện, nếu các nàng ghi hận đạo hữu, ta nhất định sẽ không để các nàng rời Tam Tiên đảo nửa bước."
Lý Trường Thọ nghe vậy, trong lòng cảm khái không thôi, quay lại nhìn vị tiên tử đang đứng trên mây.
Đây mới là...đại cao thủ Đạo môn!
Tính tình tiêu sái, rất hợp cạ với Đại pháp sư nhà mình!
Lý Trường Thọ lại vái chào Vân Tiêu, kết thúc cuộc hành trình đi Tam Tiên đảo lần này.
Chờ Vân Tiêu bay vào trong đại trận hộ đảo, Triệu Công Minh mới nhẹ nhõm thở ra.
Lý Trường Thọ lo lắng Triệu đại gia trở mặt quay ra chỉ trích, lập tức mở lời trước, nói một câu:
"Tiền bối, ngươi sao có thể hại ta khổ như vậy."
Triệu Công Minh hơi nghi hoặc một chút, không hiểu nhìn Lý Trường Thọ, lo lắng hỏi: "Đây là thế nào?"
Lý Trường Thọ ra dấu im lặng.
Triệu đại gia lập tức sáng tỏ, quay đầu liếc nhìn Tam Tiên đảo, kéo cánh tay đạo nhân giấy Lý Trường Thọ, cưỡi mây hướng Nam Thiệm Bộ Châu bay đi.
Chờ hai người rời xa Tam Tiên đảo hơn mười vạn dặm, Triệu Công Minh mới thở phào một cái, lập tức khôi phục khí chất oai hùng tiêu sái thường ngày.
Lý Trường Thọ thấy thế cười thầm trong lòng, chính mình linh cơ khẽ động tìm đến Vân Tiêu tiên tử, quả nhiên là đã tìm đúng khắc tinh của Triệu Công Minh và Quỳnh Tiêu!
"Đạo hữu vì sao kiêng kị với lệnh muội như vậy?"
"Muội tử nhà mình, có thể kiêng kị sao?" Triệu Công Minh vuốt râu mà cười: "Chỉ hơi sợ một chút thôi."
Lý Trường Thọ cười nói:
"Ồ? Đây là vì sao? Đạo hữu là Đại ca cơ mà."
Triệu Công Minh lắc đầu, truyền thanh nói:
"Chủ yếu là vị Nhị muội này của ta, quá mức cứng nhắc, lại có chút cố chấp.
Năm đó lão sư ở Bích Du cung giảng đạo, bởi vì một ít chỗ khó hiểu nói mơ hồ một chút, nàng sẽ truy hỏi đến cùng, mỗi lần đều để lão sư thúc thủ vô sách.
Tuy đấy cũng là chuyện tốt, nhưng có đôi khi không biết
tuỳ cơ ứng biến, nhận thức mọi thứ quá lý lẽ cứng nhắc.
Hơn nữa Nhị muội ta một khi đã quyết định chuyện gì, cho dù phải đi liều tính mạng cũng phải làm được.
Nàng một lòng theo đuổi đại đạo, ở thời viễn cổ tu vi xa xa không bằng ta, nhưng bây giờ tu vi còn cao hơn ta một đoạn, đã có thể sánh vai cùng Đa Bảo sư huynh.
Vô cùng cao minh!"
Lý Trường Thọ chậm rãi gật đầu, quả nhiên là chẳng có ai hoàn mỹ, loại tính cách này của Vân Tiêu cũng có chút dọa người.
Triệu Công Minh chuyển chủ đề, vuốt râu hỏi:
"Đạo hữu mới vừa nói ta làm khổ đạo hữu, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?"
"Đúng vậy!" Lý Trường Thọ lắc đầu:
"Trước đây đạo hữu đi ăn vạ, dính dáng đến rất nhiều nhân quả, bản thân ta cũng hãm sâu vào trong đó, rất khó thoát ra.
Cụ thể như thế nào, bởi vì liên quan đến sự tình của Nhân giáo, ta cũng không tiện nhiều lời, mong đạo hữu chớ trách."
Triệu Công Minh mặt lộ vẻ xấu hổ, hai tay ôm quyền, khom mình hành lễ với Lý Trường Thọ: "Công Minh xin nhận lỗi tại đây, ta chưa từng nghĩ sẽ làm đạo hữu liên luỵ đến chuyện này!"
Lý Trường Thọ vội vàng hoàn lễ: "Đạo hữu không nên làm thế, ngài là tiền bối của ta."
Triệu Công Minh nghiêm mặt nói:
"Không không, ta và ngươi luận bàn ngang hàng, cái gì mà tiền bối hậu bối? Mong đạo hữu không cần khách khí với ta!
Ta và ngươi tâm đầu ý hợp, dìu dắt giúp đỡ lẫn nhau là tri kỷ, đây cũng là một đoạn giai thoại!
Nếu đạo hữu còn khách khí như vậy, chúng ta hãy trở về Tam Tiên đảo, để ba vị muội muội chứng kiến ta cùng ngươi chính thức kết bái, ngươi thấy thế nào?"
Lý Trường Thọ:...
Không đời nào!
Xin lỗi vì đã quấy rầy! Cáo từ! Xin ngươi hãy sớm cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ!
Vị thần tài tương lai này, là ngốc thật hay là đang cố ý trả thù hắn?
Nhất định phải kéo hắn xuống nước, cùng nhau chết chìm trên Phong Thần đại kiếp hay sao?
Nhất là ngày hôm nay đã lĩnh giáo thủ đoạn, tính tình của Tam Tiêu tỷ muội. Xem tính tình này, không thể sai biệt, hẳn là dám tính toán đối với Thánh Nhân.
Lý Trường Thọ mặc dù vô cùng thưởng thức Vân Tiêu, nhưng cũng chỉ là thưởng thức mà thôi. Bây giờ hắn chỉ hận không biết làm sao để cách Tam Tiên đảo cùng Triệu Công Minh càng xa càng tốt...
Tâm niệm vừa động, Lý Trường Thọ thở dài:
"Đạo hữu, ta mặc dù cũng muốn cùng ngươi ngang hàng luận bàn, nhưng Vân Tiêu tiên tử nói không sai, quy củ chính là quy củ, bối phận chính là bối phận."
Triệu Công Minh lập tức nháy mắt mấy cái:
"Đây là Nhị muội nói?"
"Không sai."
"Cái này..."
Triệu Công Minh trầm ngâm hai tiếng, cười nói:
"Vậy về sau ta gọi ngươi là Hải thần, ngươi có thể gọi ta là tiền bối hay đạo hữu cũng được.
Sau này khi ở trước mặt Nhị muội, ngươi gọi ta một tiếng tiền bối là được."
Lý Trường Thọ đáy lòng yên lặng một hồi.
Vân Tiêu tiên tử đã làm gì với Triệu Công Minh vậy?
Nhìn dáng vẻ tâm tư trỗi dậy của Triệu đại gia cũng rất thú vị đó.
...
Triệu Công Minh cưỡi mây, đưa hóa thân Lý Trường Thọ về đến Hải thần miếu, mới hướng Trung Thần Châu mà bay đi.
Trước khi đi, Triệu Công Minh nói vị trí động phủ của bản thân cho Lý Trường Thọ biết, chính là ở La Phù động trên núi Nga Mi thuộc Đông Nam bộ Trung Thần Châu.
Nếu Lý Trường Thọ có thời gian rảnh rỗi thì hãy đi đến động phủ của hắn làm khách.
Trong Hồng Hoang, núi Nga Mi là một chỗ động thiên phúc địa, không chỉ Triệu Công Minh, còn có không ít cao nhân ở nơi đó ẩn cư. Cũng không phải là cùng một nơi với núi Nga Mi mà kiếp trước Lý Trường Thọ biết.
Nhìn Triệu Công Minh cưỡi mây đi xa, Lý Trường Thọ đáy lòng cũng có chút thổn thức.
Tuy rằng trên Tam Tiên đảo Quỳnh Tiêu cùng Bích Tiêu có khả năng sẽ có một chút khó chịu với hắn.
Nhưng so với việc ba người Triệu Công Minh, Quỳnh Tiêu, Hạm Chỉ ở bên ngoài ăn vạ lung tung gây ra tai hoạ ngầm, thì sự mích lòng hai tỷ muội này cũng không có gì to tát.
Mách lẻo cho lão sư, nhiều nhất là bị đánh một trận, không đến mức bởi vì cái này mà bị đánh chết!
Nếu như có một ngày Quỳnh Tiêu cùng Bích Tiêu tìm tới cửa, mình tự hủy một cỗ đạo nhân giấy cũng được...
Lý Trường Thọ đem đạo nhân giấy quy về dưới nền đất của Hải Thần miếu, tâm thần hơn phân nửa đã trở về bản thể, ngồi trên bảo thuyền của Độ Tiên môn, tính xem còn cách nhà bao xa.
Vẫn quy củ cũ, trước khi tổng kết thì suy nghĩ lại những gì đã trải qua, sau đó rút ra bài học, kinh nghiệm cho bản thân...
Sau chuyện này, bản thân mình cùng Triệu Công Minh và Tam Tiêu, chắc là có thể bảo trì khoảng cách nhất định, tạm thời không có gút mắc.
Vô tình biết được nhược điểm của Triệu đại gia, có thể sau này sẽ dùng tới.
Nghĩ tới sự tình của Hạm Chỉ, trong lòng Lý Trường Thọ không khỏi cảm khái thế sự vô cùng kỳ diệu...
Có lẽ trong cõi u minh, Hạm Chỉ với Tam Tiêu đã có duyên phận với nhau, việc này chỉ để các nàng quen biết sớm hơn mà thôi.
Công Minh, Tam Tiêu...
Vân Tiêu ôn nhu điềm tĩnh, thủ quy thủ cách.
Quỳnh Tiêu thông minh giảo hoạt, to gan lớn mật.
Bích Tiêu tinh linh cổ quái, tùy ý làm bậy...
Ngoài ý muốn nhất chính là Triệu Công Minh lại là người "Sợ em gái"...
Vứt bỏ được những sự tình liên quan đến nhân quả, đáy lòng Lý Trường Thọ cũng có chút vui vẻ.
Nguyên bản, hắn vẫn luôn lo lắng, sau này tu vi cao thâm, tâm tính sẽ phát sinh biến hóa, chỉ còn đạo tính mà mất đi niềm vui thú của đời người.
Nhưng có mấy cái ví dụ sống sờ sờ này, Lý Trường Thọ cũng an tâm hơn.
Thực lực là thực lực, tính cách là tính cách.
Có máu có thịt, có hữu có tình, trường sinh mới có thể không vô vị, chứ thành khôi lỗi thì còn gì là niềm vui thú...
Triệu Công Minh có ba vị muội muội tính cách khác nhau, Lý Trường Thọ cũng không ghen tị, dù sao hắn ở nhà cũng có tiểu sư muội của mình.
Thôi, để lúc trở về rồi xem lại.
Trước tiên nhìn xem Linh Nga đang làm cái gì, rồi mới quyết định trở về sẽ thưởng gì cho nàng.
Lý Trường Thọ mở ra đạo nhân giấy đang ở bên cạnh Linh Nga, tiên thức dò xét xung quanh người nàng, lập tức ngẩn ra.
Linh Nga lại, lại...
Lại đang tu hành!
Lý Trường Thọ không khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn giữ lời hứa, quyết định trở về sẽ truyền cho Linh Nga thần thông Cắt Giấy Thành Người.
Xem ra, không phải chỉ cần mở rộng quy mô nuôi dưỡng Linh thú quyển, mà cũng nên trồng nhiều linh thụ hơn.