Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Cửu chuyển kim đan nhập kho ách chủ bài (2)


trước sau

Đại pháp sư lại nhìn ra ngoài đại hôn của Long tộc một hồi, nhìn đến khâu tân khách lên tặng lễ, cũng biết không còn gì để xem, liền mang theo Lý Trường Thọ rời khỏi nơi đây.

Lúc gần đi, Lý Trường Thọ liền thu mặt kính thủy tinh kia lại.

Mặc dù thần thông phía trên rất nhanh sẽ mất đi, nhưng nó vẫn có tác dụng với hắn sau này.

Có đậu tiên binh yểm hộ, bốn vạn thiên binh tử thương không quá nhiều.

Chúng thiên binh lúc này đã rời khỏi Đông hải, ở phía trên mặt biển tập kết, chuẩn bị trở về Thiên đình.

Long tộc phái mấy vị quy tiên nhân mời thiên tướng lĩnh quân đến Long cung dự tiệc, nhưng nhóm thiên tướng đều chỉ trả lời một câu “Đang chấp hành nhiệm vụ, không tiện đi vào”.

Long tộc lại mang đến một lượng bảo vật lớn. Những thiên binh thiên tướng này ngay cả nhìn cũng không nhìn, sớm đã nhận nghiêm lệnh của Đông Mộc Công, không lấy một mũi tên hòn đạn nào của sinh linh tam giới.

Đợi đám thiên binh thiên tướng cưỡi mây hướng không trung bay đi, những gì lưu lại về Thiên đình chỉ còn là truyền thuyết.



Lý Trường Thọ bị Đại pháp sư ném ở ba ngàn dặm, bên ngoài sơn môn Độ Tiên môn.

Cũng giống như lần trước, Đại pháp sư chỉ để lại vài tiếng cười, Lý Trường Thọ vẫn như cũ không biết Đại pháp sư rời đi như thế nào.

Thu lại tâm tình, kiểm tra bản thân.

Tiểu đồ vật chống thôi diễn đầy đủ, Quy Tức Bình Khí quyết vận chuyển bình thường, lúc này mới cưỡi mây hướng tiên môn mà đi.

Hắn thuận lợi vào tiên môn, đi Bách phàm điện trả lại ngọc phù rời núi, tiện thể cho mấy vị ngoại vụ trưởng lão mỗi người một viên linh thú cầu chứa đầy thịt linh thú đã làm sẵn, rồi Lý Trường Thọ mới cưỡi mây trở về Tiểu Quỳnh phong.

Chuyến này có thể tổng kết như sau:

Chặt đứt tính toán của Tây Phương giáo, thúc đẩy Thiên đình hiển uy lần thứ nhất, làm Long tộc có hảo cảm sơ bộ với Thiên đình.

Tăng lên độ thiện cảm của Đại pháp sư, hoàn thành một bước tương đối sự tình thượng thiên của Long tộc.

Tiết kiệm quân đoàn giấy đạo nhân cùng số lớn độc đan, không dùng chính là kiếm lời.

Còn có hai viên linh đan Đại pháp sư cho…

Lý Trường Thọ một đường nhẫn nhịn không mở ra xem, về tới bên trong đan phòng của mình, lúc này mới lấy ra bình ngọc của Đại pháp sư cho.

Hắn bao bọc mười mấy tầng tiên lực xung quanh mình, đưa bình ngọc ra ngoài ba trượng, cẩn thận từng li từng tý mở nắp bình…

Không có mùi thơm ngát, không có tiên quang, nhưng ẩn chứa một cỗ đạo vận viên mãn, cực kì huyền diệu chậm rãi tỏa ra.

Lý Trường Thọ lập tức dùng tiên lực đóng bình ngọc lại, thân hình trong nháy mắt lui lại mấy trượng, suýt chút nữa nhảy ra khỏi đan phòng.

Chỉ cần ta trốn nhanh, đạo vận cùng cảm ngộ sẽ không đuổi kịp đến.

Vừa mới kia là…

Lý Trường Thọ nhìn cái bình ngọc, trong lòng nổi lên một ý nghĩ hoang đường.

Cửu…

Cửu chuyển kim đan?

Không sai!

Tuyệt đối là cửu chuyển kim đan. Viên đan kia chứa đầy đạo vận, tuyệt không phải thất chuyển hay bát chuyển!

Chính là cửu chuyển kim đan do Thái Thượng lão quân luyện chế!

Tóm lại, đây chính là đan dược cao cấp nhất do Thánh nhân lão gia tự mình động thủ luyện chế.

Cửu chuyển kim đan có thể làm người chết sống lại, tái tạo thân thân thể, nghịch chuyển sinh tử, đi ngược tạo hóa. Vậy mà Đại pháp sư một lần cho hắn hai viên.

Đây là cái gì?

Đây chính là hai cái mạng đó.

Chỉ cần không bị cường địch nghiền nát thành tro trong nháy mắt, chỉ cần lưu lại một hơi thì có thể sử dụng cửu chuyển kim đan giữ lại tính mạng.

Với loại hack bảo mệnh này, hồi sinh đầy máu không chỉ còn là giấc mơ.

Lý Trường Thọ hiện tại chỉ muốn ngửa đầu hô to: “Ta vì Thánh Nhân lão gia, Lão Quân, Đại pháp sư làm việc, xuất phát từ nội tâm.”

Tất nhiên không thể nói ra như vậy. Thánh Nhân lão gia sẽ có cảm ứng, nói không chừng sẽ thật sự ban xuống một nhiệm vụ để hắn làm.

Lý Trường Thọ đứng đó cười một hồi, rất nhanh liền thu liễm lại. Hắn cầm hai khỏa cửu chuyển kim đan đặt vào bên trong bảo nang át chủ bài chữ Thọ của mình, đặt ở vị trí sâu nhất trong cùng.

Lý Trường Thọ hít sâu hai lần, nhắm mắt lại, để cho tâm tình của mình dần dần bình tĩnh trở lại.

Hắn nắm chắc đối phó với Kim Tiên kiếp đã tăng lên chín thành ba.

Lại chuẩn bị một hai trăm năm, có thể thử độ Kim Tiên kiếp, hái trường sinh đạo quả.

“Đại pháp sư không tệ với ta.”

Lý Trường Thọ cười nói, trong lòng thì thầm: “Về sau Đại pháp sư có giao cho việc gì, ta sẽ toàn lực hoàn thành. Ân, chỉ cần không xung đột với sự tình Thái Thanh thánh nhân lão gia giao cho… bên cạnh đó, cũng ngoại trừ chuyện của Văn Tịnh đạo nhân.”

Mặc dù tâm tình rất tốt, Lý Trường Thọ cũng không buông lỏng cảnh giác, lập tức mang bản thể giấu đi, hơn phân nửa tâm trí đặt lên trên đại hôn của Ngao Ất.

Lúc này, Lý Trường
Thọ nhìn đôi tân lang tân nương đang bái Tổ Long, cũng có một chút cảm giác vui mừng.

Quá trình bái Tổ Long tương đối rườm rà. Lý Trường Thọ ở bên nhìn cũng có chút nhàm chán, liền lên tiếng chào các nhạc sĩ Hải nữ xinh đẹp bên cạnh, thu hồi người giấy đang tấu nhạc, trở về bên người

“Hải thần.”

Nghe được thanh âm, Lý Trường Thọ theo tiếng nhìn lại, hóa ra là thiên tướng hóa thân của Ngọc đế.

Thiên tướng này bưng chén rượu nói:

“Hải thần kỳ mưu, ngày hôm nay nhìn thấy quả nhiên không tầm thường. Lấy đậu tiên trảm yêu ma, lấy diệu kế an tứ hải. Ngọc đế bệ hạ được Hải thần tương trợ, đúng là một chuyện may mắn.”

Lý Trường Thọ mỉm cười, trong lòng xem người này như thiên tướng bình thường của Thiên đình, trả lời: “Thiên đình đại vận như thế, uy danh là do chúng tướng sĩ giết ra mà có, ta ngược lại thật không dám tranh công.”

Thiên tướng này cười nói: “Chắc hẳn bệ hạ sẽ ban thưởng những binh tướng ngày hôm nay hạ phàm.”

Cái từ “chắc hẳn” này hơi dư thừa, diễn kỹ của bệ hạ vẫn còn có chút tì vết.

Nhưng có thể nhìn ra được, tâm tình Ngọc đế bệ hạ hiện tại vô cùng tốt, đầu lông mày đều nhanh bay lên.

Bên này mấy vị thiên tướng cũng nâng chén mời rượu Lý Trường Thọ. Những ngày này họ được Mộc Công nhắc qua, người trước mặt mặc dù chưa lên Thiên đình nhưng đã rất được Ngọc đế bệ hạ tín nhiệm.

Đợi Thiên đạo ý chỉ ban xuống, người này sẽ lên trời, trở thành hồng nhân của bệ hạ.

Một canh giờ sau, Ngao Ất và Khương Tư Nhi cuối cùng cũng bái xong Tổ Long, bắt đầu nghỉ ngơi, chờ đợi nghi thức tiếp theo.

Tân khách bắt đầu đi lại, nếu gặp người muốn kết giao, liền nhân cơ hội tiến lên mời rượu bắt chuyện.

Ở bàn tiệc của Thiên đình cũng có nhiều vị khách đi tới. Ánh mắt khắp nơi nhìn tới nhiều thêm mấy phần kính trọng, không hề có chút khinh mạn.

Nguyệt lão không ngừng đứng dậy trò chuyện cùng các cao thủ lạ lẫm, ứng đối tự nhiên, giọt nước cũng không lọt.

Vừa nhìn vào là biết lão này ngày thường đi ăn tiệc không ít.

Ngao Ất nghĩ đến giáo chủ ca ca của mình, cũng chỉ có thể ngồi một chỗ nhìn qua mà không thể đi tới. Đằng sau còn có một nghi thức kéo dài ba canh giờ cần y và Khương Tư Nhi tiến hành.

Nhưng mà Lý Trường Thọ cũng không thể tưởng tượng được sau ba canh giờ lại diễn ra một màn…

Sau khi nghi thức đại hôn hoàn thành là đến khâu Long cung cảm ơn khách khứa. Ngao Ất cùng Khương Tư Nhi đi khắp nơi mời rượu.

Dù Thủy Tinh cung thiếu chút nữa bị lật tung nhưng cũng không thể ngăn cản Đông Hải Long Vương cùng mấy lão rồng cầm hai chén kim tôn ngọc tửu hướng tới nơi này.

Ánh mắt lão Long vương khóa chặt mục tiêu không phải Nguyệt lão, mà chính là… Ngọc đế hóa thân 

Lý Trường Thọ đang chuẩn bị xem kịch, chợt nghe thấy một tia tiên thức truyền âm:

“Trường Canh ái khanh… giúp đỡ ta một chút. Hóa thân này của ta đã ở Thiên đình vài vạn năm, nếu như bại lộ sẽ tổn hại… Thiên đế uy nghi.”

Lý Trường Thọ: …

Thật là, ngài cũng không phải tâm huyết dâng trào dùng hóa thân xem diễn.

Mà là tạo ra cái hóa thân này, xếp vào bên trong thần tử của mình, giám sát nhất cử nhất động của thần tử.

Đây là hành động gì?

Đông Hán Tây Hán cẩm y vệ cũng là một mình bệ hạ kiêm chức?

Lý Trường Thọ quay đầu liếc nhìn Ngọc đế hóa thân, trong mắt cố ý lộ ra vài phần ngạc nhiên…

Hóa thân vẫn đang mỉm cười, nhưng lại nháy mắt với Lý Trường Thọ mấy cái.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện