Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Tới, tới, tới


trước sau

Dịch: BsChien

Biên: Độc Hành

Ba tháng sau, dưới đáy biển Đông Hải, trong Thủy Tinh Cung.

Trải qua một chuỗi điều tra nghiêm ngặt, từ lúc Long tử phản nghịch đến Long mẫu biện hộ xin cho, Long vương hạ lệnh tra rõ… Một lão sư Nhạc luật dạy bảo ấu long bị lôi ra xử tử, ngay tại chỗ bị cắt thành nhiều miếng, khúc thì chiên giòn khúc thì phi hành khúc thì ướp dấm tỏi ăn gỏi…

Đáng tiếc, đáng tiếc.

Hồng Hoang còn không có mù tạt, nếu có thì đúng là món ngon hảo hạng viên mãn…

Lúc này, Long cung nhị thái tử Ngao Ất bị trói trong một chiếc thuyền vỏ sò to lớn, nhanh chóng đi về hướng biên giới giữa Đông Hải và Nam Hải.

Trong thuyền không có nhiều người, ngoài Ngao Ất và mấy tên Tiên giao binh còn một lão rùa già lông mày trắng bạc, râu dài ba thước.

Vị Quy lão đã về hưu nhiều năm ngồi bên cạnh Ngao Ất, ra sức khuyên bảo:

"Điện hạ, sao người lại cứ muốn gia nhập vào cái Độ Tiên Môn nho nhỏ kia? Bọn chúng có tài đức gì? Coi như Lão Long Vương chấp nhận để người hạ mình bái sư, Độ Tiên Môn cũng không dám thu nạp điện hạ đâu.

Với lại người cũng phải suy nghĩ cho bệ hạ một chút, Long Vương đã trấn áp mọi lời dị nghị, đè ép tất cả các ý kiến phản đối xuống, đồng ý cho điện hạ ra ngoài đi bái Thánh nhân môn đình.

Lần này, lão thần cũng coi như bỏ qua mặt mũi, mang điện hạ đến bái nhập vào đại tiên Ô Vân Tiên, chính là thuộc hạ dưới trướng của Đạo môn Tam thánh nhân.

Vị đại tiên này mặc dù thanh danh không vang dội, nhưng vốn là người đứng đầu Thất tiên Tiệt giáo, rất được Đạo môn Tam thánh nhân coi trọng. Theo hầu bên cạnh Ô Vân Tiên chính là một con Kim Ngao, là đồng tộc của lão thần, năm xưa cũng có mấy phần giao tình.

Điện hạ, như vậy cũng phù hợp với tâm ý của người rồi. Người ngàn vạn lần đừng có làm chuyện trọng đại gì hết nha!”

Ngao Ất quay đầu nhìn về một bên, sắc mặt vẫn mang theo vẻ không cam lòng. Dù sao y cũng chỉ mới có mười tuổi, mặc dù đã nhận được giáo dục nhiều năm trong trứng, nhưng chân chính xuất thế cũng chỉ mới mười năm mà thôi.

Lão quy ở bên cạnh không ngừng thuyết phục, Ngao Ất dần dần cũng có đôi chút do dự.

"Vị đại tiên này có Thánh nhân diệu pháp không?”

"Chuyện đó là tất nhiên!” - Vị lão Quy thần nắm lấy cơ hội, bắt đầu giảng giải cho Ngao Ất về vị Ô Vân đại tiên này uy phong bậc nào, lại được Thông Thiên Giáo chủ coi trọng cỡ nào. Quảng bá hết lời rằng Ô Vân Tiên thần thông quảng đại nhưng tính tình lại khiêm tốn, ở bên ngoài không hiển sơn lộ thủy…

Sau đó, lão thần rùa lại buông tiếng thở dài, truyền âm cho Ngao Ất:

"Điện hạ, lão thần biết người muốn làm chuyện gì. Nhưng việc này cũng không phải là đơn giản như người suy nghĩ. Người cũng không phải chỉ cần hành hạ bản thân mình là có được kết quả tốt cho Long tộc.

Mộng đẹp như hoa, thức giấc là hiện thực tăm tối, cho nên ai cũng không muốn từ trong mộng tỉnh lại.

Người cũng phải thông cảm cho bệ hạ, lão Long vương là người quản lý ngồi ở chỗ cao nhất Long tộc, bệ hạ không thể tùy tiện hành động được, nếu mà vô ý sẽ dẫn đến nguy hiểm cho toàn tộc.”

Ngao Ất lộ vẻ suy tư, sau đó y chậm rãi gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ:

“Tóm lại, thoát khỏi Long cung đi ra Hồng Hoang rộng lớn, sau này bản Thái tử có thể tự do tùy ý ngao du.

Bái làm đệ tử một vị Đại tiên chẳng qua cũng nhờ vào thân phận Long cung Thái tử, chẳng giúp ích gì cho tình hình quẫn bách của Long tộc. Những ấu long khác mấy ai có thể bái được sư phụ Đại tiên lớn như vậy?

Thứ Ngao Ất ta muốn là tìm ra lối thoát cho Long tộc, không phải là lối thoát cho bản thân ta, Đông Hải Long cung nhị thái tử.

Tạm thời trước ổn định vị lão thần này đã, sau đó lại tính tiếp…”

Trong gió biển gào thét, Ngao Ất dần dần lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, biểu hiện ngây thơ giống như mấy tên ấu long cùng thế hệ. Lão Quy thần nhìn thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở phào…



Độ Tiên Môn, chỗ rừng sâu Phá Thiên Phong nơi Tửu tự Cửu Tiên tu hành.

Hồ lô lớn của Tửu Cửu bay từ hướng Tiểu Quỳnh Phong chậm rãi trở về. Cả người nàng giống như không còn khí lực, ủ rũ cúi đầu đi về căn lầu nhỏ của mình, rồi chậm rãi ngồi xuống trước bậc cầu thang gỗ, thân hình từ từ ngửa ra rũ rượi.

Toàn thân Tửu Cửu mềm oặt giống như tượng đất hóa bùn, tay ôm hồ lô nằm xõa giữa cầu thang thở dài thở ngắn.

"Thật nhàm chán, Tiểu Thọ Thọ bế quan mới ba tháng, mà sao ta cảm giác giống như là qua ba năm, không có ai đùa nghịch cùng ta.

Haizz da! Sư tỷ thì có sư huynh chơi cùng, sư huynh còn đi bồi tiếp người khác. Đại sư tỷ cùng Nhị sư huynh, Tứ sư tỷ cùng Ngũ sư huynh, Lục sư tỷ cùng Thất sư huynh, thật vất vả Bát sư huynh đáng ra nên cùng Cửu sư muội. Ai ngờ đâu Bát sư huynh học theo Tam sư tỷ, cùi chỏ rẽ ngang đi chơi với người ngoài Phá Thiên Phong

Haizz, Cửu muội ta số khổ, cũng bởi vì là số lẻ nên phải chịu cô đơn không ai bồi tiếp. Hết lần này tới lượt khác vẫn chỉ là quan môn đệ tử của sư phụ. Ai da!”

Cửa sổ tòa lầu các bên cạnh đẩy ra, Tửu Thi mặt mày tỏa sáng, thân thể tràn trề viên mãn giống như trẻ lại mấy trăm tuổi. Nàng ngó nghiêng nhìn về phía bên này, nghe được Tửu Cửu than thân trách phận một mình thì không nhịn được cười.

Tửu Thi bay ra từ trong cửa sổ, giống như tiên tử nghê thường phiêu vũ xuất hiện từ những bức cổ họa. Nàng hạ xuống bên cạnh Tửu Cửu, ngồi xuống trên bậc thang gỗ, đưa tay nhéo nhéo chóp mũi Tửu Cửu.

"Sư tỷ!"

Tửu Cửu trở tay ôm lấy Tửu Thi, từ từ nhắm hai mắt rên rỉ một trận

"Đi cùng muội qua Tiểu Quỳnh Phong, muội muốn đi chơi Đấu Đại Thần, muội muốn đi chơi Mô Phỏng Tiên Sinh!"

Tửu Thi khẽ cười, vỗ vỗ đầu tiểu sư muội

"Sư muội ngốc, Tiểu Quỳnh Phong kia là chỗ mà tỷ có thể đi sao?”

"Hả? Vì sao sư tỷ không thể đi?”

"Sư tỷ đi cùng, muội sẽ không có cảm giác xấu hổ sao?"

"Cái gì, xấu hổ chuyện gì?"

Tửu Cửu quay đầu, chớp mắt ngơ ngác hỏi:

"Tứ sư tỷ, có phải tỷ hiểu lầm chuyện gì không? Muội cùng với Tiểu Thọ Thọ chỉ là quan hệ sư thúc sư điệt thuần khiết."

"Ồ? Thật sao?"

Tửu Thi híp mắt cười một tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ tinh quái. Tửu Cửu chịu không được nháy mắt, rụt cổ một cái:

“Chẳng lẽ lại không thật?"

"Vâng, sư thúc và sư điệt thuần khiết mỗi ngày ở một chỗ luyện đan bày trận, sớm tối ở chung, thân thân mật mật đụng chạm vô gian."

"Nào có thân mật đụng chạm gì! Hắn có bệnh mà!"

Tửu Thi sửng sốt một chút, vội hỏi:

"Bệnh gì? Trường Thọ sư điệt có ẩn tật? Yếu à? Hỏng rồi, đây chính là vấn đề lớn đó!”

"Không phải ẩn tật hay yếu cái gì, Tiểu Thọ Thọ có chứng bệnh lạ, ngoại trừ sư muội ra thì nữ tử bên ngoài đụng vào hắn thì toàn thân run rẩy, đau đớn chịu không nổi. Còn tiểu sư muội hắn là thân cận từ bé cho nên không việc gì. Nếu như muội giới hạn chỉ vô tình đụng chạm, vỗ vai xoa đầu thì hắn cũng không bị gì.”

Tửu Thi khoanh tay trầm ngâm giây lát rồi đột nhiên hỏi:

"Bệnh này biểu hiện như thế nào, có thể nói rõ chi tiết cho sư tỷ hay không?”

"Là từ lần trước muội mang Tiểu Thọ Thọ đi Bắc Châu…”

Một lát sau, Tửu Thi ôm Cửu sư muội của mình cười đến run rẩy cả người, nàng thì thầm bên tai Tửu Cửu mấy câu khiến Tửu Cửu đầu tiên khẽ giật mình, sau đó không chịu được một tay ôm trán.

"Gia hỏa này dám lừa gạt bản sư thúc!"

"Ấy, muội bình tĩnh một chút Tiểu Cửu. Loại nam tử giữ thân như ngọc này là bảo bối thế gian hiếm thấy, muội tuyệt đối đừng bỏ lỡ!”

Tửu Cửu lập tức trở nên lúng túng, vừa tức vừa ngượng liên tục dậm chân khiến áo gai trước ngực lại nhún nhảy một trận:

"Sư tỷ nói lung tung gì đó! Muội làm sao có thể cùng….! Ai da, muội trở về bế quan…”

"Muội mấy hôm nữa không phải là đi làm hộ vệ cho đại hội lịch luyện sao?”

“Ai da, muội bế quan mấy ngày không được sao?”

Tửu Cửu bối rối vội vàng đi lên lầu. Tửu Thi cười khẽ rồi phiêu nhiên đuổi theo.

"Tiểu Cửu Cửu và Tứ sư tỷ thì có gì mà xấu hổ, trước Tứ sư tỷ dạy muội cách ăn mặc trang điểm cho đẹp.”

"Ai da, không… không cần đâu…”

"Đến đây, trước hết để cho Tứ sư tỷ nhìn xem, Tiểu Cửu nhà ta hiện tại tư thái thế nào."

"Tứ sư tỷ, tỷ đừng có đụng lung tung nha… Ai da… Chỗ đó không được đụng nha…”

….

(Đoạn này dịch giả tạm lược bỏ mấy trăm chữ!)

…..

(Đùa đấy, không hề bỏ chữ nào thậm chí còn chém thêm!) ????

Mặt trời chiều ngã về hướng tây, hai vị tiên tử vui vẻ cười đùa nô giỡn cùng nhau tạo thành một phong cảnh phiêu dật tuyệt mỹ.

Trong căn lầu sát bên, một đạo nhân thấp lùn có vành mắt hõm sâu, khuôn mặt tiều tụy, tiện tay mở trận pháp phòng hộ bên ngoài ra. Sau đó, đạo nhân thấp lùn nhìn cái bàn trước mặt bày đầy món ăn thập toàn đại bổ ích dương tráng thận, khóe miệng lão không chịu được khẽ co giật mấy lần.

Lần lịch luyện đại hội này, Tửu Cửu vẫn đi Bắc Câu Lô Châu làm hộ vệ. Bởi vì lần trước đã xảy ra một số vấn đề, cho nên lần này trong môn tăng thêm một vị Chân Tiên đồng hành.

Nhưng mà, lần này đệ tử đăng ký đi Bắc châu chỉ có hai người.

Trong buổi tập hợp trước lịch luyện đại hội, đương đại đệ tử thủ tịch Hữu Cầm Huyền Nhã gần đây danh vọng trong môn tăng vọt, nàng cũng vác thanh đại kiếm của mình, một thân váy dài màu
lửa xuất hiện trước Bách Phàm điện.

Nhưng nàng chờ đến khi tất cả mọi người phân chia đội hình xong thì lại thẫn thờ lựa chọn không tham gia lịch lãm đại hội lần này, chỉ lặng lẽ quay trở về động phủ bế quan.

Thế là, hai tên đệ tử tiến về Bắc Câu Lô Châu đạt được đãi ngộ siêu cao, mỗi tên có một Chân tiên âm thầm đi theo hộ vệ.

Thời gian vừa đi vừa về Bắc Câu Lô Châu tầm hơn một tháng, lại thêm mấy tháng trốn biệt trong lầu các của mình, Tửu Cửu vẫn một mực suy nghĩ về những lời mà Tứ sư tỷ đã nói trước đây.

Lúc đầu nàng chỉ cảm thấy mình và Lý Trường Thọ không có tình cảm gì khác, chỉ là thuần túy chơi. Dần dần, Tửu Cửu bắt đầu lâm vào hoài nghi bản thân.

Hẳn là, nàng thật sự động tâm với Tiểu Thọ Thọ mà không hề hay biết?

Điều này không có khả năng, mặc dù loại quan hệ tình ái sư thúc sư điệt cũng có chút kích thích, nhưng nàng vẫn một mực coi Tiểu Trường Thọ là vãn bối để chiếu cố. Chỉ là nàng không cẩn thận bị Tiểu Thọ Thọ dụ ăn dụ ở rồi sai vặt như nhân công…

Việc này khiến nàng càng nghĩ càng xoắn xuýt, đến mức ngồi xuống cũng không thể tĩnh tâm.

Như thế trôi qua thêm mấy tháng, đột nhiên hạc giấy mang theo tin tức Lý Trường Thọ xuất quan rơi xuống trong tay nàng, Tửu Cửu lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên...

Sau đó nàng lập tức sững sờ.

"Chắc không phải ta thật sự động tâm với một tiểu sư điệt chỉ mới hơn trăm tuổi?”

“Có mấy thứ, chỉ có hỏi ra mới biết được.”

Tiếng cười của Tứ sư tỷ vẫn văng vẳng bên tai, Tửu Cửu ngồi trên giường trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nàng đập tay xuống giường.

Sợ cái gì, đi qua bên kia hỏi!

Lập tức, Tửu Cửu thay một bộ áo gai sạch sẽ, ngồi lên hồ lô lớn bay đến Tiểu Quỳnh Phong.

Lần này Lý Trường Thọ muốn luyện chế Độc đan, chuẩn bị đôi chút cho thời gian sắp tới ra ngoài độ kiếp. Khi Tửu Cửu chạy đến nơi, Lý Trường Thọ đã chuẩn bị kỹ càng các loại độc thảo, lại bọc mình trong từng tầng từng tầng khí cụ phòng hộ.

Tửu Cửu mặc loại “trang phục phòng hộ” cồng kềnh này chỉ duy nhất một lần, sau đó nhất quyết không chịu nghe lời khuyên của Lý Trường Thọ, không chịu mặc lại bộ đồ bảo vệ.

Điều này khiến cho mỗi lần luyện độc đan, Lý Trường Thọ phải cẩn thận gấp bội để khống chế lượng độc tố lưu động, tránh ngộ thương cho nguồn cung cấp tiên lực Tiểu sư thúc.

Lúc luyện đan, hai người vẫn im lặng không hề trò chuyện một câu nào, giống như những lần trước đây. Nhưng lần này, trong đáy lòng Tửu Cửu vẫn quẩn quanh những lời của Tứ sư tỷ. Suốt mười sáu canh giờ của quá trình luyện đan, mấy chục lần nàng định mở miệng hỏi, nhưng đều không tìm thấy ngữ cảnh thích hợp.

“Chỉ một câu hỏi mà thôi, sao lại khó nói ra đến như vậy?”

“Chẳng lẽ mình…?”

“Làm sao có thể! Ta là loại trâu già gặm cỏ non sao!”

“Hỏi!”

“Chỉ cần hỏi ra thì sẽ không sao!”

Tửu Cửu hít vào một hơi thật sâu, đưa tay sửa sang lọn tóc mai bên tai mình, nhìn Lý Trường Thọ phía trước đang chăm chú kiểm soát quá trình thành đan.

Nàng dùng khí lực lớn nhất, nói ra câu hỏi như hụt hơi:

"Lần này luyện đan, tiên lực của ta thế nào?"

Lý Trường Thọ bọc trong lồng “trang phục bảo hộ” cười đáp

“Hoàn toàn như trước đây không sai chút nào. Tiên lực của sư thúc đúng là giúp ta một đại ân."

Độc đan nhẹ nhàng rung động, Lý Trường Thọ lập tức xuất thủ điều vận dược lực.

Tửu Cửu bên này chớp mắt mấy cái, âm lượng tiếp tục giảm thấp xuống lí nhí như muỗi kêu:

"Uhm,Trường Thọ sư điệt, ngươi cảm thấy bản thân sư thúc thế nào?"

Ngay thời khắc mấu chốt thành đan, Lý Trường Thọ tập trung toàn bộ tinh thần chưởng khống dược tính độc đan. Bởi vì mặc lên quá nhiều pháp khí phòng độc, hơn nữa thanh âm nói chuyện của Tửu Cửu thực sự quá nhỏ, hắn không nghe được chữ “bản thân”, chỉ nghe được “cảm thấy” “sư thúc thế nào”.

Nhưng chủ đề vừa rồi vẫn thảo luận tựa hồ là…

Lý Trường Thọ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không quay lại, cười nói:

"Rất mạnh. Cũng rất ổn định. Càng khó hơn chính là rất thuần túy, rất trong sáng không có bất kỳ tạp chất nào."

Lời nói ngừng lại một chút, Lý Trường Thọ chau mày nhìn chằm chằm vào viên độc đan sắp thành hình bên trong đan lô. Hắn lại nói tiếp một câu:

"Nếu ta cũng được sở hữu thì thật tốt biết bao!”

Tửu Cửu há hốc miệng, cả người như hóa đá trong nháy mắt. Nàng giơ tay chỉ vào Lý Trường Thọ, nhưng đầu ngón tay run lên bần bật như thiếu nữ lần đầu được tỏ tình.

"Ngươi… Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?"

Lý Trường Thọ đáp:

"Thế nào? Có cái gì không đúng à?"

Có cái gì không đúng?

Rất mạnh, càng khó hơn chính là rất thuần túy, đơn thuần trong sáng.

Nếu là ta cũng được sở hữu thì thật tốt biết bao!

Sở hữu? Sở hữu ai?

Cái này… Cái này… Lại có thể đại nghịch bất đạo như thế sao?

Gương mặt tròn trịa xinh đẹp của Tửu Cửu đỏ rực lên trong nháy mắt, màu đỏ lan tràn xuống cổ rồi lan xuống luôn cả khe núi như ẩn như hiện dưới lớp áo vải gai căng nứt chỉ…

Tửu Cửu trợn trừng con mắt, trên trán như tỏa ra từng sợi khói trắng. Nàng lui về sau nửa bước, há miệng định nói chút gì đó nhưng lại hụt hơi ngáp ngáp không nói được. Cuối cùng nàng quay người chạy ra ngoài, vọt thẳng lên không trung cắm đầu bay nhanh về hướng Phá Thiên Phong.

"Hử?"

Lý Trường Thọ ngơ ngác quay đầu lại nhìn…

Đi rồi?

Vội vàng gì thế? Hôm nay rượu thù lao cũng chưa kịp cầm à?

Tiên lực của Tửu Cửu sư thúc đúng là rất ổn rất mạnh rất thuần túy, bằng không thì cũng khó mà có khả năng mới lò thứ nhất đã đi đến được bước thành đan này. Nhờ tiên lực của sư thúc mà giúp mình tiết kiệm được tám phần vật liệu khác đã chuẩn bị.

Nếu mình có thể sở hữu loại tiên lực thuần hậu như của sư thúc thì tốt quá! Mà dù sao thì mình cũng sắp sửa độ kiếp rồi!

Úi! Sư thúc không phải hiểu lầm gì chứ? Lý Trường Thọ cấp tốc phản ứng lại. Mà thôi, hồi tâm ngưng thần, chuẩn bị thành đan! Những chuyện nhỏ nhặt kia sau này giải thích cũng được.



Ngồi trên hồ lô lớn bay vun vút, Tửu Cửu tiện tay lấy bầu rượu trên lưng xuống, ngửa đầu nhấp một ngụm rồi tay phải bắt quyết chỉ về phía trước, miệng hô “Tới tới tới!”. Bản dịch được dịch tại bạchh ngọc sách. Hồ lô lớn tăng tốc phóng vụt đi như một mũi tên rồi đâm thẳng vào sườn núi Phá Thiên Phong.

Rừng cây trên sườn núi bị cú đâm cực mạnh, cây cối rung lên một trận, chim chóc giật mình bay nhao nhác. Dưới gốc cây rụng đầy lá xanh lá vàng, tiểu tiên tử mặc áo gai nằm sóng xoài, đôi tay nhỏ che ngực cố kìm cơn hô hấp dồn dập.

Nhưng rất nhanh sau đó nàng đã nhẹ nhàng ổn định nhịp thở, cánh tay trắng nõn chuyển lên che trán, tránh cho ánh nắng rực rỡ xuyên qua tán cây làm nàng chói mắt.

"Rất thuần túy… Xí… Nói lung tung cái gì đâu… Thật là…”

Tửu Cửu trở tay lấy ra một cái túi trữ vật, bên trong chính là những váy áo xanh xanh đỏ đỏ mà Ngũ sư huynh và Tứ sư tỷ tặng cho nàng.

"Ta lại nghĩ lung tung cái gì! Tên kia là sư điệt!"

Tửu Cửu vội vàng ném túi trữ vật ra xa, nhưng vừa được một lát, nàng lại quay đầu nhìn sang phía đó.

Chỉ thử một chút chắc cũng không sao, không cho người khác nhìn thấy là được…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện