Edit: Panh Hoang
Trà thơm đặt trên bàn, hai người ngồi đối diện nhau, sau một lúc lâu, cũng không có ai mở miệng trước, Thượng Quan Ngâm muốn nói lại thôi, hắn không biết mình nên nói cái gì, hắn chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này!
Bên trong nhã gian tiếng đàn du dương truyền đến, không khí có chút không tệ!
Rốt cục, Tuyết Nhan mở miệng nói trước: “Thật ra, loại chuyện này chịu thiệt vốn là nữ nhân, nhưng suy nghĩ đây là lần đầu tiên của ngươi, hơn nữa là bị người hãm hại hạ mỵ dược, cho nên chúng ta không thiếu nợ nhau, ngươi cũng cần sợ gặp ta như vậy!”
Tuyết Nhan ngồi ở đối diện Thượng Quan Ngâm, nhấp một ngụm trà, lúc này nàng cũng không có giấu diếm chuyện hắn bị hạ mỵ dược, lại giấu diếm chân tướng chuyện mình cần nguyên dương, Thượng Quan Ngâm cũng nghĩ đến chuyện đêm đó, đêm đầu tiên nha! Đêm đầu tiên của hắn đã không còn như vậy, hắn luôn luôn là tính toán giữ lại cho đêm động phòng hoa chúc. Giữ lại cho thê tử của mình, không ngờ lại cho vị hôn thê trên danh nghĩa này, chỉ có điều. . . . . Không tồi!
Nhưng mà đêm đó, hắn thật sự hết sức động tình, hoàn toàn không biết mình trúng mỵ dược, lúc hắn nghe được ‘mỵ dược’ tâm ngỗ (ngang ngược) chợt nhảy loạn. Tuyết Nhan cũng không có nói hắn bị hạ thuốc lúc nào, cũng không nói cho hắn biết ai hạ thuốc, hắn chỉ cho là lúc uống rượu cùng đám bạn xấu bị bọn họ hãm hại! Xem ra hắn nên tuyệt giao với bọn họ!
Cũng may là gặp được vị hôn thê của hắn, nếu như là nữ nhân khác, không biết sẽ thảm thế nào! Hắn chợt cảm thấy mình cũng không phải loại cầm thú, nguyên nhân đêm đó điên cuồng như vậy nhất định là do mỵ dược. “Khụ” không bằng thuận theo bậc thang này đi xuống là được!
Nhưng đêm đó Tuyết Nhan thật sự rất mê người, ánh mắt mê ly giống như hồ ly, hai chân mở ra, xúc động thở gấp, cảm xúc mãnh liệt hôn lại hắn, môi của nàng thực ngọt! Thực đẹp! Thực thơm!
Nghĩ đến hắn lại muốn hôn nàng một phen, song vì sao nàng phải mang mạng che mặt?
Hắn chợt phát hiện hai người đều mặc rất dày, chẳng lẽ trên người nàng và hắn đều lưu lại dấu hôn?
Thượng Quan Ngâm theo bản năng che che cổ, Tuyết Nhan liếc mắt một cái, phát hiện cổ của hắn còn chút dấu răng nhàn nhạt, đêm đó lúc mình xúc động lại cắn hắn, chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra!
“Sau này, chúng ta làm thế nào?” Thượng Quan Ngâm mơ hồ có