Edit: Panh Hoang
Rồi sau đó, nam nhân kia nhịp nhàng ấn xuống ngực của nàng. Nàng phun một ngụm nước từ trong phổi ra.
Trong lúc nàng từ từ mở hai mắt ra thì đã nhìn thấy một bóng dáng mờ mờ ảo ảo trước mặt, nam nhân kia đúng là Nam Cung Vũ!
Trời trong gió mát, dương liễu phất sóng. Nước chảy róc rách, soi chiếu bóng hoa.
Lông mi dài rậm thon thon của Tuyết Nhan khẽ động, sau một lúc lâu mới từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt trong suốt hé ra chút ánh sáng lờ mờ, trong sương mù, lại thấy Nam Cung Vũ tuấn mỹ vô trù, khuôn mặt như ngọc giống như được mãi dũa, không khỏi ngẩn ra.
Hoàng cung là nơi nguy hiểm nhất ăn thịt người không nhả xương , hiện nay, Nam Cung gia tộc đảm nhiệm sự an nguy của hoàng thất, sau khi Nam Cung Vũ rời đi Vô Cực Môn, vốn định dùng thế lực của mình gia nhập ba nước, nhưng thân thể thúc phụ không tốt, cho nên, tạm thay mặt thúc phụ làm chức thống lĩnh cấm vệ quân, khi hắn chỉ huy cấm vệ quân đi qua nơi đây thì đúng lúc nhìn thấy Tuyết Nhan bị rơi xuống nước, nhìn quen hắc ám cùng xấu xa trong cung. Nam Cung Vũ xưa nay mở một con mắt nhắm một con mắt, xa xa quan sát!
Nhưng, lúc hắn nhìn thấy người bị ngộ hại là Lâm Tuyết Nhan thì lại ngoại lệ cứu nàng, dù sao, nếu như điệu múa tuyệt thế hào hoa phong nhã của nàng kia biến mất, quả thực có chút đáng tiếc!
Nhưng chuyện rơi xuống nước này, cũng khiến cho ngự hoa viên gợn sóng không nhỏ.
Bất tri bất giác lại có rất nhiều thái giám cung nữ vây quanh chỗ bờ hồ. “Ta không nhìn lầm chứ, không ngờ Nam Cung công tử tự mình xuống nước cứu người?” Có cung nữ nhỏ giọng nói, giọng nói tuy vô cùng nhỏ, nhưng vẫn bay tới trong tai mọi người, khiến cho một mảnh xôn xao, từ lúc Nam Cung Vũ thay thế Nam Cung Ngạo xuất hiện ở trong cung thì rất nhiều cung nữ bị vẻ hào hoa phong nhã của Nam Cung Vũ làm cho khuynh đảo, Nam Cung Vũ xưa nay vô cùng nghiêm túc, song khi hắn lộ ra nụ cười tuyệt mỹ thì, phóng xuất ra vẻ phóng khoáng không cưỡng nổi, có loại khí chất tuyệt sắc hại nước hại dân. Ngực của hắn khiến nữ nhân không nỡ vùng vẫy, làm cho nữ tử cả đời khó quên. Các nàng hận không thể nhào lên mút vào đôi môi gợi cảm quyến rũ giống như hồng bảo thạch tỵyệt mỹ kia. Nhưng chưa từng thấy qua Nam Cung công tử làm thế với bất kỳ nữ nhân nào! Lại môi chạm môi chạm với nữ nhân kia, khó tránh trong lòng các nàng có chút hâm mộ ghen tị oán hận!
Chỉ thấy Nam Cung Vũ đứng thẳng người lên, tư thế oai hùng anh tuấn, mắt phượng khép hờ, khóe môi gợi lên, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu đảo qua khuôn mặt của nàng, ngay sau đó, nghe được giọng nói hài hắn của hắn: “Hồ nước thật lạnh, nếu như Lâm đại phu muốn soi bóng thì trước nên nhìn ngó xung quanh, tìm một nơi thích hợp! Để tránh sẩy chân rơi xuống nước!”
Thản nhiên nói một câu, che giấu rất tốt tiết mục mưu sát, cứu người đã là ngoại lệ, hắn lại càng chẳng muốn hùa theo những âm mưu lừa gạt.
Nghe vậy, đôi mắt trong suốt của Tuyết Nhan nhìn về phía hắn, tuy rằng cả người vô lực, lại cười lạnh nói: “. . . Các hạ có thể nói là người tốt tuyệt vời, không lệnh thị vệ tới cứu ta, lại tự mình xuống nước, tiểu nữ tử thật sự là thụ sủng nhược kinh!”
Nói xong, nàng tỉnh bơ lau lau môi, Nam Cung Vũ không khỏi nhẹ giọng mà cười, giọng nói lười nhác giống như gợn sóng nhộn nhạo trong tim: “Lâm tiểu thư ngươi không cần tự cao tự đại , thân thể của ngươi nặng như vậy, chỉ chìm không nổi, giống như Thái Sơn ngoan thạch, thuộc hạ của ta sợ là vớt không ra ngươi, cho nên ta có chút bất đắc dĩ.” Giọng nói của Nam Cung Vũ mang theo nồng đậm đùa cợt, khóe môi hơi hơi gợi lên, ngón tay nhẹ nhàng nắm cổ áo của nàng: “Ngươi không thông minh nhưng cũng rất đẹp, về phần mập… Lâm tiểu thư trái lại nên bớt mập đi một chút!”
Đám cung nữ không nhịn được mỉm cười, Nam Cung công tử thích nhất mỹ nhân thông minh yêu kiều mảnh mai, xem ra nữ tử trước mặt vẫn không vào được mắt hắn nha!
Tuyết Nhan không khỏi nhíu lưỡi! Nàng nàng nàng mập sao? Thân hình của nàng phong thái yểu điệu, linh lung có sức hấp dẫn, gợi cảm mê người, một xú nam nhân như ngươi ánh mắt làm sao lại cao như vậy?
Lời này đổi lấy nữ tử trừng mắt nhìn, Nam Cung Vũ không khỏi cười khẽ.
Khi hắn cười môi giống như quả anh đào nhưng lại làm kẻ khác thấy được tà mị cuồng vọng, phong lưu khó tả ngay cả gió xung quanh cũng giống như đột nhiên thu lại vài phần sắc bén.
Thật ra, hắn đích thân cứu nàng lên, cũng có thể xác định một chuyện, Thủy Long chi ngọc không ở trên người nàng, nếu không lúc nàng rơi vào trong hồ cũng sẽ không có chậm chạm mà không dùng! Chẳng biết tại sao, hắn vẫn cảm thấy Thủy Long ngọc bội bị mất cùng nàng không thoát khỏi quan hệ.
Giờ phút này, cả người Tuyết Nhan ướt sũng, đường cong lộ hết ra làm cho ánh mắt cấm vệ quân không khỏi nóng bỏng, cả người Nam Cung Vũ hiện giờ cũng ướt đẫm, tự nhiên không thể đưa quần áo của hắn ra, nhưng, ngay cả lúc quần áo của hắn không có ướt đẫm cũng sẽ không để lại quần áo của mình cho bất kỳ nữ nhân nào.
Đang lúc hắn chuẩn bị phân phó thị vệ cởi áo ngoài thì đã thấy một con họa thuyền trong hồ đang từ từ tới gần chỗ này, một người trung niên nam tử bỗng nhảy từ trong họa thuyền ra,