Thấy sắc mặt Tuyết Nhan bị Duẫn Ngọc đả kích đến nỗi muốn độn thổ, bỗng nhiên Mộ Dung Thanh Li phát hiện Duẫn Ngọc cũng rất có tiềm chất phúc hắc.
Quả nhiên là gần chu giả xích, gần mặc giả hắc[1].
[1] có nghĩa là những người gần gũi với màu đỏ thì sẽ có màu đỏ (hoặc thành thật), và người mà gần gũi với mực thì sẽ thành màu đen.
Mặt Duẫn Ngọc không một chút thay đổi, thế nhưng lại nói chuyện giật gân!
Hắn hơi ghé mắt nhìn, bên môi nhợt nhạt cười, phảng phất như hoa lê lay động trong gió mát vô cùng phong nhã, gợi môi lên nói: "Sư muội, chỉ cần đứng trong mười người đứng đầu, mới có tư cách được các đệ tử xưng là sư huynh, nhưng người thứ tám, thứ chín, thứ mười đều là những nữ đệ tử, cho nên ngươi chỉ cần có năng lực là yên tâm rồi, xếp hạng thứ mười một là chuyện bình thường."
Nghe vậy, trong lồng ngực Tuyết Nhan thông suốt, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt xoay chuyển: "Ngươi có bài danh đứng thứ ba, như vậy Duẫn Ngọc ca ca có bài danh thứ mấy?"
"Thứ năm." Duẫn Ngọc không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
Tuy rằng thấp hơn Mộ Dung Thanh Li, nhưng ở trong Vô Cực Môn, có thể leo lên được vị trí thứ năm trên năm ngàn tên đệ tử thì phải trổ hết tài năng, đương nhiên thực lực không thể khinh thường.
Bình tĩnh nhìn hai mỹ nam tử trước mặt, một người lạnh như băng, một người cao ngạo, một người bài danh thứ ba, một người bài danh thứ năm, mà nàng chỉ có thể nhìn bọn họ từ rất xa , vọng bóng lưng này. Tuyết Nhan bĩu môi, trong lòng không cam chịu, nay thể mạch của nàng suy yếu, công lực không thể khôi phục như trước kia, ở thế giới này chính là kẻ yếu, Tuyết Nhan nghĩ mà tự giễu.
Tuy rằng nàng lại trọng sinh, nhưng nàng, cũng không muốn trở thành kẻ yếu!
Thể chất của nàng ở trong mắt người khác không có phương pháp xoay chuyển trời đất, mà y thuật tinh xảo của nàng cũng chỉ có thể dùng trong thời gian năm sáu năm mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Con đường phía trước còn xa, thật sự rất dài !
Rốt cuộc... Còn có biện pháp nào tốt hay không? Tay của Tuyết Nhan chống má, dần dần lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Lúc này, dưới cửa sổ khách sạn bỗng nhiên truyền đến tiềng ồn ào nhốn nháo, phá vỡ sự yên tĩnh của thị trấn nhỏ này .
Tuyết Nhan nghiêng đầu nhìn lại, thấy mấy người đang gây sự tùy tiện ở bên ngoài, vốn rằng bản thân không quan tâm những chuyện này, lại phát hiện hai gã lưu manh xấu xa đánh một thiếu niên, do dự, trên người thiếu niên rơi xuống vài quả trứng gà, rơi nát bét, tay năm tay mười của nam tử đánh thiếu niên mấy cái tát, hùng hùng hổ hổ nói: "Xú tiểu tử, mày có miệng lưỡi sắc bén đấy, bố mày giáo huấn ngươi, về sau cút xa ra, chớ không có mắt! Nếu còn dám chống đối lại đại gia, bố mày băm ngươi ra nha con!"
Đầu của thiếu niên bị đánh cho cháng váng hoa mắt, ngay cả né tránh cũng không có khí lực.
Mọi người vây quanh ở xung quanh, chỉ trỏ.
"Này không phải đứa nhỏ ở kỹ viện sao?"
"Mỗi ngày đứa nhỏ này đều đi tiệm cầm đồ, chỉ vì muốn cứu mẫu thân của hắn ở kỹ viện, cũng sắp mất hết của cải rồi !"
"Đáng thương đứa nhỏ này nhưng lại trêu chọc người không thể chọc!"
Rất nhiều người thương cảm, nhưng trong số mọi người không có ai can đảm tiến lên giúp cậu bé, huống chi thanh danh kỹ nữ không tốt, ai cũng không muốn tạo quan hệ nào với cậu bé .
Ai ngờ thiếu niên lăn trên mặt đất vài vòng, ngã xuống đất không dậy nổi!
"Xú tiểu tử, giả chết sao?" Nam tử lại đá mấy cú, ai ngờ thiếu niên kia không hề nhúc nhích.
"Đừng... Đừng đánh ..." Tên còn lại phát hiện có chút không thích hợp, vội vàng kéo người nọ, trừng mắt.
Sợ nháo ra tai nạn chết người, hai gã nam tử trẻ tuổi vội vàng rời khỏi nơi đây, sợ gặp phải phiền toái, trong thời gian ngắn, ngay cả mọi người vây xem cũng bỏ đi.
Tuyết Nhan y giả nhân tâm[2], vừa định tiến đến cứu trị, lại thấy mặt Duẫn Ngọc lạnh như băng và Mộ Dung Thanh Li nhếch môi cười lạnh lùng .
[2] Người hành nghề y cứu người thì phải có tấm lòng nhân hậu.
Ánh mắt nàng nhíu lại, thân hình ngừng lại một chút.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên thiếu niên từ trên mặt đất lăn lông lốc bò dậy, phủi phủi tro bụi trên người, nhe răng nhếch miệng nói: "May mắn ta mặc nhiều tầng áo quần."
Bỗng nhiên cậu bé lấy ra hai túi tiền, từ bên trong lấy ra mười lăm lượng bạc, hơn nữa vài ngày trước đó hắn lấy được ba mươi lượng, tổng cộng là bốn mươi lăm lượng bạc, đáng tiếc, đan dược chữa bệnh ẫu thân cần năm mươi lượng bạc.
Thiếu niên vi sầu, hắn phải đi nơi nào mới có thể trộm năm lượng đây?
Gãi gãi đầu, bỗng nhiên nghe tiếng người nói: "Tiểu tử, trộm đồ là không tốt đâu!"
Thiếu niên kinh hãi, nghĩ đến bị người khác phát hiện, sẽ bắt hắn đi gặp quan, trong lúc cuống quít, ngẩng đầu, lại nhìn thấy một người thiếu niên tuổi tác xấp xỉ với chính