Nghe vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Duẫn Tuyết Nhi có mấy phần tìm tòi nghiên cứu, trên mặt Duẫn Tuyết Nhi nhất thời không mấy rạng rỡ, ánh mắt thoáng qua một vẻ bối rối, may mà nàng còn mang theo cái khăn che mặt.
Bên trong phòng một đường ánh nến u ám, thị tỳ cửa thắp đèn đi vào, màu đỏ nhàn nhạt ánh trên khuôn mặt thanh tú của Tuyết Nhan, nhưng thấy con ngươi ánh hình mặt trăng vủa nàng lưu chuyển giống như hồ nước trong veo, lông mày kẻ đen tư thái nhanh nhẹn làm mọi người trong bữa tiệc cảm thấy sợ hãi than, không ngờ hôm nay cô gái muốn từ hôn thật không ngờ rất tuyệt sắc! Mọi người không khỏi nghị luận ầm ĩ!
Duẫn Tuyết Nhi thấy Lâm Tuyết Nhan vừa xuất hiện liền kinh ngạc, trong lòng luôn là có chút mâu thuẫn!
Lạnh lùng nhìn mọi người, thầm nói những nam nhân này thật là nông cạn! Duẫn ngọc nhìn Lâm Tuyết Nhan, trí nhớ trống không suy nghĩ sinh động.
Vậy mà trong đầu chợt truyền đến đau nhói, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
“Đại công tử sắc mặt không tốt ! Không ngờ trong lúc cấp bách thế nhưng sẽ đến ! Nhan thật sự rất thụ sủng nhược kinh!”
Tuyết Nhan chợt giống như thân mật kéo lại tay Duẫn Ngọc, không biến sắc đụng phải trên cổ tay hắn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, phát giác mạch hắn thế nhưng không giống với người thường , bị nàng kéo cổ tay, tâm Duẫn Ngọc ngang ngược nhảy loạn, không nhịn được trở tay kéo nàng, bỗng nhiên lại phát giác không ổn, liền cuống quít thả tay ra.
Thấy cử động Tuyết Nhan và Duẫn Ngọc kỳ quái, trong mắt Thượng Quan Ngấn lóe lên một tia dị quang.
Ngay khi trong mắt người ngoài, đây không thể nghi ngờ là quan tâm giữa huynh muội ! Tuyết nhan cũng trong nháy mắt nắm giữ đến hiện trạng Duẫn Ngọc. Rất là không ổn, vô cùng không ổn! Tuyệt không phải y thuật trong phạm vi bình thường ,nếu không có đoán sai, hắn đã tiếp xúc qua tà thuật gì đó!
Trái tim Tuyết Nhan rét lạnh, ánh mắt quét qua Duẫn Ngọc, thầm nghĩ phải thương nghị với Phượng U Trần một phen mới được!
Tiếp đón Duẫn Ngọc xong, Tuyết Nhan lười biếng mà tùy ý ngồi ở trong bữa tiệc , người trong quan tộc bắt đầu khách sáo nói chuyện với Duẫn Ngọc và Duẫn Tuyết Nhi, Tuyết Nhan câu có câu không nghe, trong lòng đã sớm dự xong tính toán, nhưng không có hứng trò chuyện mà muốn ngủ gà ngủ gật.
Nhìn trước bàn, phát hiện thế nhưng không có bất kỳ bánh ngọt, chỉ đặt một dĩa trái cây, trong đó có một mâm cây vải khiến Tuyết Nhan cảm thấy rất ngạc nhiên, chỉ vì cây vải này sản xuất ở Hạo Nguyệt quốc, thuộc về trái cây hiếm thấy, vì vậy, nàng bắt đầu lựa chọn ở trong mâm, lấy ra cây vải tròn khá lớn, đại gia khuê tú chưa bao giờ ăn ở trước mặt mọi người, đối với Tuyết Nhan tất nhiên là mặc kệ, nàng nhẹ nhàng lột ra vỏ cây vải, nếm thử một miếng, phát hiện cây vải nước trơn hương vị ngọt ngào, mùi vị không tệ. Vì vậy càng không thể dừng lại, bất tri bất giác, trên bàn một mảnh hỗn độn, ánh mắt Thượng Quan Ngấn thỉnh thoảng hướng Tuyết Nhan quét mấy lần, thấy xác trai cây trên bàn của nàng, hơi ngẩn ra, khóe miệng dần dần gợi lên đường cong hoàn mỹ, nửa canh giờ đi qua, Thượng Quan ngâm vẫn không có xuất hiện , chuyện từ hôn cũng rốt cuộc rơi vào hồi cuối.
Dưới sự châm chọc, từ đầu tới đuôi cũng không hỏi qua ý kiến của hai vị trong cuộc! Tuyết Nhan không khỏi nhướn lên đôi môi, bên môi nhàn nhạt ý trào phúng!
Rốt cuộc, ánh mắt Thượng Quan lão gia chuyển sang Tuyết Nhan, sóng mắt nhu hòa nhìn nàng, hiền lành nói: ” Lâm cô nương, yêu cầu từ hôn này là có chút không lễ phép, cho nên ta sẽ đưa chút quà tặng cho ngươi, vẻn vẹn làm bồi lễ!”
Dù sao một vị trưởng giả đối với tiểu bối có hành động hào hiệp này, coi như là cho mặt mũi Thần Long cung cực lớn, Thượng Quan lão gia mở