Trời chiều, bóng nắng loang lổ chiếu lên song cửa sổ, hào quang nhuộm vàng phía chân trời, chim quyên đã bay về đầy núi, đình đài lầu các, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ (*), gió hiu hiu, bên ngoài đình bóng cây chập chờn, thỉnh thoảng mông lung, thỉnh thoảng rõ ràng, thỉnh thoảng lưa thưa, thỉnh thoảng nồng đậm.
Trong đình, nam tử tuấn tú, sống mũi cao thẳng như điêu khắc, môi tuyệt mỹ khẽ nâng lên, trong mắt đen đầy sao lấp lánh, không mất đi đàng hoàng mà cao quý cùng ưu nhã.
Mà đứng phía sau hắn là hai nam tử che mặt áo đen, huyệt Thái Dương khẽ giật, vừa nhìn liền biết võ công không yếu, nhưng hai người đối với Mộ Dung Thanh Ly một mực cung kính, cả người đầy lệ khí nhưng ở trước mặt của hắn đã che giấu hơn phân nửa, ba người ở chỗ này đàm luận nửa canh giờ, cho đến khi có tiếng chuông vang lên, tỏ rõ có người đã xông vào hậu viện.
Hai nam tử áo đen giật mình, tay không tự giác đặt tại vũ khí bên hông.
Mộ Dung Thanh Ly lại phất phất tay, cười nhạt nói:
“Người tới là bạn không phải là địch, các ngươi đều lui ra đi!”
Hai người ôm quyền:
“Dạ, Thiếu chủ, thuộc hạ cáo lui!”
Nói xong, người áo đen thi triển khinh công rời đi nơi đây, bóng dáng nhanh như chim ưng đen, cùng lúc đó, kẻ xông vào cũng như mũi tên, xuất hiện tại trước mặt của Mộ Dung Thanh Ly.
Người tới là vị nam tử cực kỳ tuấn mĩ, lông mi dài như kiếm, người như lan chi, mắt như hàn tinh, quần áo màu xanh lam hơi ướt, vốn là vóc người tuyệt hảo càng lộ vẻ tinh xảo đặc sắc. Cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, trong mắt ẩn hàm vẻ tức giận.
Ngũ sư đệ, gió nào thổi ngươi tới?
Mộ Dung Thanh Ly chuyển động miếng ngọc trong tay, nhàn nhạt cười một tiếng, cảnh đẹp bên ngoài đình cũng mất màu sắc.
Mộ Dung Thanh Ly, Nhan Nhi của ta đâu?
Ánh mắt Duẫn Ngọc lạnh lẽo, nói thẳng lý do đến đây.
Giờ phút này, hắn rất tức giận, đặc biệt tức giận, Nhan nhi nói nàng đã khôi phục trí nhớ, vậy mà vẫn không chịu về Long cung, thậm chí rời nhà trốn đi, bặt vô âm tín. . . . . . Như vậy khả năng nhất chính là giống như trước khi mất trí nhớ, chạy tới dây dưa Mộ Dung Thanh Ly, vừa nghĩ đến nơi này, khí thế quanh thân Duẫn Ngọc làm người khác nổi da gà. Hắn thậm chí không để ý phụ thân Duẫn Bình uy áp, trốn thoát từ Thần Long cung, chỉ vì tìm cho được Lâm Tuyết Nhan, dẫn nàng trở về, nói cho Phương Ngọc hắn muốn thành thân cùng Lâm Tuyết Nhan, cuộc đời này của hắn không phải là Lâm Tuyết Nhan không cưới.
Nghe vậy, Mộ Dung Thanh Ly hơi ngẩn ra, con ngươi xinh đẹp khẽ nheo lại, suy tư chốc lát, chợt hiểu được, Nhan nhi của hắn, có ý tứ.
A, Ngũ sư đệ, ta chưa bao giờ thấy qua cái gì Nhan Nhi của ngươi.
Mộ Dung Thanh Ly như cười như không nói.
Cái gì?
Duẫn Ngọc nghe vậy kinh hãi, không thể tin đi lên trước hai bước, nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt sắc bén nói:
Ngươi nói Nhan Nhi không ở chỗ ngươi?
Dĩ nhiên không có ở đây, nếu không tin, tự chính mình ngươi có thể lục soát.
Mộ Dung Thanh Ly cười nhìn hắn, ưu nhã bưng lên ly trà trước bàn , nhẹ nhàng hớp một ngụm.
“Không. . . . . . Không cần.”Duẫn Ngọc thoáng chốc có chút chưa tỉnh hồn lại.
Dù sao, Mộ Dung Thanh Ly không nói láo trước mặt hắn, nếu Nhan Nhi không có ở chỗ Tam sư huynh, chứng minh ở trong lòng của Tuyết Nhan vẫn có mình, chỉ là Duẫn Ngọc còn chưa kịp mừng rỡ, lại mơ hồ lo lắng, Nhan nhi của hắn chỉ là nữ lưu yếu đuối, thuở nhỏ tính tình cô độc tự bế, chưa bao giờ cùng người khác ra khỏi nhà đi xa, chớ nói chi là một mình phiêu bạt bên ngoài, huống chi dung nhan của nàng phong hoa tuyệt sắc, vạn nhất gặp phải người xấu! Hắn thực sự không dám nghĩ nữa!
“Chuyện gì xảy ra? “Ánh mắt Mộ Dung Thanh Ly chuyển động, nhàn nhạt hỏi.
“Nhan Nhi nàng rời nhà đi ra ngoài!”Trong mắt Duẫn Ngọc tràn đầy lo lắng.
“Hả?”Mộ Dung Thanh Ly nhíu mày, nhàn nhạt cười một tiếng:
“Nếu Ngũ sư đệ không tìm được nàng, sao không vận dụng nhân lực Thiên Cơ Các, các hạ chính là Thiên Cơ Các Các chủ, chẳng lẽ không muốn lấy việc công làm việc tư?” Duẫn Ngọc trợn mắt trừng hắn, sao hắn không biết vận dụng giao thiệp của Thiên Cơ Các, nếu không phải lúc ấy bị câu nói “Khôi phục trí nhớ” kia che mờ, hắn chỉ cho là Tuyết Nhan chạy thẳng tới chỗ Mộ Dung Thanh Ly, nào biết thế nhưng trúng kế giương đông kích tây của nàng, Nhan Nhi nàng thật sự là làm hắn vừa yêu vừa hận, vừa giận vừa hờn, đợi sau khi tìm được nàng, tuyệt sẽ không dễ tha nàng.
Nghĩ đến đây, hắn lấy ra ưng tiêu trong ngực ra, rất nhanh, bầu trời Vô Cực Môn truyền ra một tiếng ưng tiếu!
——Hậu viện Tuyết Sơn Phái hết sức u tĩnh.
Cả vườn hoa mai, hương hoa bốn phía, nhìn qua ấm áp mà thanh lịch.
Mái hiên treo đầy đèn lồng, khiến chung quanh càng thêm không khí vui mừng, trang sức sặc sỡ huyễn hoa mắt người.
Cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, kể từ sau khi trêu chọc Ngân Diện Độc Ma kinh khủng trong chốn giang hồ, Tuyết Nhan quyết định trước tiên là ở lại Tuyết Sơn Phái, đợi ở bên cạnh Phượng U Trần, dù sao nàng biết nhìn mặt mà nói chuyện, mới tới Tuyết Sơn Phái thì nhìn Ngân Diện Độc Ma hình như đối với Phượng U Trần rất có cố kỵ, cho nên tuyệt sẽ không dễ dàng xuất hiện trước mặt của Phượng U Trần, mà Phượng U Trần cũng sẽ bởi vì tình nghĩa đồng môn, chăm sóc đối với nàng nhiều hơn.
Nói như thế, có phải nàng có chút vô sỉ không đây? Thật ra thì, được rồi! Nàng thừa nhận mình có phần chút vô sỉ.
Nhưng là