Nhớ tới Tây Môn Ngọc Nhi, tiếng thở dài của người bí ẩn nhỏ đến mức không thể nghe rõ.
Năm đó, Tây Môn Ngọc Nhi cùng Phượng U Trần là đồng môn từ một sư phụ, hai người có thể xem là một đôi tri kỷ, lúc đó sư phụ của họ muốn tự mình mở lễ đính hôn cho cả hai nhưng thật đáng tiếc, Phượng U Trần đã bị thù hận che mắt, trong lòng nào có nghĩ tới nhi nữ tình trường? Phượng U Trần luôn đối xử với Tây Môn Ngọc Nhi như muội muội, cuối cùng chỉ có thần nữ có ý, tương vương vô tâm, nhưng mà khi đó, nếu không có Tây Môn Ngọc Nhi thay Phượng U Trần đỡ một chiêu kiếm thì có lẽ Phượng U Trần đã không còn sống đến bây giờ.
Như vậy, sau khi Tây Môn Ngọc Nhi chết thay cho hắn, trong lòng Phượng U Trần càng thêm hổ thẹn, vì thế hắn đã thề với trời rằng trước khi báo thù tuyệt đối không cưới vợ, thậm chí hắn đặc biệt ưu ái gia tộc Tây Môn, hàng năm đều cung cấp cho bọn họ một trăm viên đan dược.
Đáng tiếc, giai nhân đã qua đời mà chỉ có gia tộc Tây Môn là chiếm được lợi ích mà thôi.
(*roseila: đây là cái thế đạo chó má gì, ng` chết rùi thì thoát kíp đi, còn dán cục nợ lên anh Phượng là sao, còn quỷ Phượng mà còn biết hổ thẹn =’=)
"Mặt người không biết đi nơi nào, hoa đào vẫn cười với gió xuân như trước, có trách thì chỉ trách hồng nhan từ xưa đến nay đều bạc mệnh !" Người bí ẩn thở dài nói.
Năm nay hắn đã gần trăm tuổi, đã trải qua vô số kiếp sinh kiếp tử, đã sớm coi nhẹ tang thương ở nhân gian, sinh ly hay tử biệt, vì thế hắn quay đầu lại nhìn Phượng U Trần rồi dùng giọng nói khàn khàn để nói: "Đúng rồi, Phượng tiểu đồ nhi, vừa rồi ta đã nói sai, con cháu của dòng dõi bộ tộc Thần Y tuy rằng còn sống sói, nhưng nhiều lắm chỉ là mượn xác hoàn hồn, cho nên mới nói, đó không phải là sư muội của ngươi mà là sư tỷ duy nhất của ngươi!"
Nghe vậy, con mắt của Phượng U Trần lấp lóe, mắt phượng nửa mị, nàng, không phải đã chết vào mười năm trước rồi sao?
Người đã chết cũng có thể sống lại? Thực sự là chuyện lừa gạt trong trời đất!
Nhưng hắn làm sao có thể nghi ngờ người bí ẩn trước mặt --- người á phụ đã dích thân truyền thụ cho hắn thuật luyện đan, một trong bảy dị nhân ở đại lục Thần Long, ẩn với thế gian -- Quỷ Y.
Người trong thiên hạ truyền tai nhau rằng hắn đã thành tiên, nhưng ai lại có thể biết được hắn đang ở ẩn trong thành thị, cũng chỉ có đệ nhất Huyền Thuật Thần Toán mới có thể tìm được tung tích của hắn.
Tuy nhiên, loại năng lực mượn xác hoàn hồn này thật sự khó có thể tưởng tượng nổi? Hắn chưa từng nghe qua chuyện này, trước giờ chỉ xem nó là một đoạn truyền thuyết không có thật mà thôi.
Vì lẽ đó... có thể... chuyện này chỉ có chút hiểu lầm mà thôi!
Nghĩ tới đây, Phượng U Trần vểnh môi, nở nụ cười nhạt nhẽo, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng lạnh lẽo nơi cuối chân trời.
Đêm tối yên tĩnh, sương bạc sao thưa, hình bóng những đóa hoa mai phất phơ trong gió, ánh sáng chiếu rọi từ vầng trăn, giữa trời đất bao phủ một màn sương màu bạc, ngoại trừ màu trắng ra, không có bất kỳ màu sắc cùng sự vật nào khác.
Bên cạnh vách núi cao vạn trượng, gió lạnh vi vu, khi Phượng U Trần ngẩng đầu thì nhìn thấy một nam một nữ đàng bay lượn, hai người có khinh công tuyệt diệu, chạy trên vách núi cheo leo như đang chạy trên đất bằng, sợi tóc đen huyền của nữ tử thả xuống làm che đi gương mặt tuyệt mỹ, dáng người mảnh mai, thướt tha mà quyến rũ! Nam tử nhận lấy ánh sáng mặt trắng chiếu xuống làm hắn trở nên yệu dị bức người, đôi môi nhạt kia hiện ra một màu nhu nhuận, giống như đang cười lạnh lẽo, Phượng U Trần nheo lại mắt phượng, nhìn thật kỹ, lập tức nhận ra đó là Lâm Tuyết Nhan và Ngân Diện Độc Ma.
Vì sao bọn họ lại xuất hiện ở vách núi cheo leo thế này trong đêm hôm khuya khoắc?
Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy một kẻ đang truy đuổi còn một kẻ thì đang chạy trốn.
Rốt cuộc, nội lực của cô gái kia không chống nổi nữa, vì thế bị người đàn ông kia đuổi tới, hai người đứng tranh chấp với nhau.
Thấy tình hình này, Phượng U Trần cười nhạt, ánh mắt của gã rơi vào trên người của Lâm Tuyết Nhan... Cô gái trẻ này luôn để hắn cảm giác được có chút gì đó quỷ dị, từ ngày đầu tiên tiếp xúc cùng nàng, hắn đã cảm thấy này khác với tất cả mọi người.
Tuy rằng bên trong thân thể của nàng có kỳ độc, thân thể bị tàn phế một nửa, vốn chỉ có thể kéo dài hơi tàn, nhưng lại phóng khoáng ngông ngênh, dù là Ngũ sư đệ Duẫn Ngọc có tính cách như núi băng cũng bị nàng hấp dẫn!
Chỉ đáng tiếc, trong người hắn mang thu nhà hận nước, bất kỳ cô gái nào hắn cũng không để vào mắt, Lâm Tuyết Nhan cũng không ngoại lệ.
Ngược lại, hắn lại có hứng thú với thân thế của Ngân Diện Độc Ma hơn, người này không chính cũng không tà, đáng tiếc thân phận của người này vẫn còn rất bí ẩn, ngày xưa hắn đã từng nghĩ qua... Có thể lôi kéo người này hay không, sau đó hắn đã dần dần nhận ra một chút khác biệt, tựa hồ Ngân Diện Độc Ma rất sợ hắn, người thông minh như hắn, làm sao không thể nghĩ ra nguyên nhân trong đó, Ngân Diện Độc Ma kia rất có thể là người mà hắn quen biết.
Hắn, đến tột cùng là ai?
Ngày hôm trước, hắn đã lấy vài món đồ khác biệt từ tay Lâm Tuyết Nhan, tưởng rằng có thể tìm được mạnh mối của Ngân Diện Độc Ma... nhưng lại không có kết quả!
Số lần hai người gặp nhau rất ít, tung tích của người kia lại quỷ dị khó tìm, không nghĩ tới Lâm Tuyết Nhan chỉ mới tới hai ngày, đã có thể day dưa trong rõ với Ngân Diện Độc Ma! Điều này làm cho hắn phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa! Không nhịn được lại phải nhìn thật kỹ hai người đang giao thủ kia, trên môi lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo! Nghĩ thầm, cô gái này gặp phải phiền phức lớn!
Hắn thấy được Ngân Diện Độc Ma ra tay tàn nhẫn, Lâm Tuyết Nhan chỉ có thể chống đỡ chứ không thể đánh trả được.
Giờ khắc này, ngàn châm của nàng bay lượn, ánh bạc quay về, tay ngọc như gió, càng làm cho Ngân Diện Độc Ma không thể dâng cao, rất tiếc nội lực của nàng không đủ nên sớm hay muộn gì cũng phải thua.
Tuy nhiên, không thể không nói rằng chiêu thức của nàng rất tuyệt diệu!
Ánh mắt của Phượng U Trần lóe lên, trong đôi mắt chiếu ra hào quang sáng rọi, chẳng khác nào những viên ngọc màu xanh biếc ôn hòa, đây là lần đầu tiên trong mười năm qua hắn sinh ra hứng thú với một người con gái.
"Trần nhi, ngươi không đi cứu nàng sao?" Bỗng nhiên, Quỷ Y mở miệng nói.
"Á phụ, ngài nói thật ư?" Phượng U Trần hơi