"Sư huynh, thạch đá Thanh Long kia dùng để làm cái gì?"
Giọng nói của cô gái như trân châu rơi trên bàn ngọc, rất êm tai, trong lòng Tiết Phong tựa như ăn cỏ linh chi ngàn năm được bổ sung năng lượng , cô gái này có coi trọng hắn không ? Nhưng thử hỏi đưa trẻ ba tuổi cũng sẽ biết tâm tình Tiết Phong hiện đang rất sung sướng, cười mỉm nói: Tảng đá Thanh Long là tảng đá trân quý của thế gian, sáng lên tự nhiên, sau đó, vô cực thiên tôn ở trên mặt tảng đá rồng xuất hiện lục đạo có kí hiệu thần thiên[1], có thể cảm ứng ra người tập võ có nội lực, khi phát sáng thì không giống màu ánh sáng bình thường, vì thế từ nay về sau luôn sử dụng phương pháp này để suy đoán ra người có nội lực ! Cũng đỡ cho đồng đạo[2] võ lâm chết đi sống lại vì so đấu nội lực ."
[1] Lục đạo tức là các cung cách sinh tử, luân hồi. (=>tâm điểm bao giờ cũng có hình con lợn, con gà, con rắn tượng trưng cho tham, sân, si, tức là vọng tâm; còn vòng tròn bên ngoài vẽ lục đạo (Thiên (Tiên); Atula (thần); Nhân (người); Địa ngục; Ngạ quỉ (Ma đói); Súc sinh (thú vật).
[2] Người cùng làm một nghề.
Tuyết Nhan khẽ nhếch môi, không khỏi nhớ lại cái ngày mà Tây Độc và Bắc Cái ở đỉnh Hoa Sơn tỷ thí vài chiêu nội lực, tuy phải nói là thế nhân bịa đặt thêm tình tiết , nhưng cuối cùng lại rơi vào cái gọi là lưỡng bại câu thương[3], quả nhiên có thể thấy được so đấu nội lực là rèn luyện lực lượng , không khỏi hé miệng cười.
[3] là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.
Nụ cười của nàng thập sự quyến rũ ôn nhu, không khỏi làm cho những thiếu niên chung quanh mặt đỏ tim đập.
Giờ phút này, Tiết Phong hạnh phúc nhìn Tuyết Nhan, khuôn mặt sáng rỡ, càng cảm thấy cả người phiêu nhẹ .
Lúc trước, hắn đại biểu cho Tuyết Sơn Phái tham dự đại hội luận võ , luôn có tư tưởng "Mỹ nhân là nhất, luận võ là thứ hai", dù sao, thiếu niên nào mà không có tư tưởng đó? Mà đệ tử Tuyết Sơn Phái ở trong chốn giang hồ tiêu sái nhất, áo trắng hoa cẩm, áo dài thanh nhã, làm hiệp nữ giang hồ mặt đỏ tim đập, thiên kim quý tộc thế lực lớn thì ân cần, mắt thấy các nàng mỹ mạo như Hoa, thanh lệ kiều mỵ, vốn tưởng rằng chính mình nhất định có thể ôm mỹ nhân về, ai ngờ nửa đường lại gặp cái Mộ Dung Thanh Li đáng ghét đến.
Nghĩ về Mộ Dung Thanh Li, Tiết Phong nhịn không được cắn chặt răng... Chẳng qua chỉ là cái thứ tiểu bạch kiểm, chẳng qua là tiểu thiếu gia của Mộ Dung thế gia, chẳng qua là đệ tử của vô cực thiên tôn . Ai ngờ các nữ tữ giang hồ lại trở mặt như lật sách, thiên kim quý tộc cũng không hiểu sao trở nên rụt rè, tranh giành tình nhân, ngầm phân cao thấp, trong mắt làm sao còn có bóng dáng sư huynh đệ bọn họ nữa ?
Chuyện này làm bọn hắn tâm tình sa sút, anh hùng hụt hơi, vô tâm ham chiến[4].
[4]không còn tâm trạng chiến đấu
Nhớ lại vết xe đổ, sắc mặt Tiết Phong bỗng nhiên biến ảo, tâm thần không yên nhìn về phía mỹ nam tử cẩm y hoa phục kia đứng ở xa xa , chỉ mong mỹ nhân bên cạnh hắn sẽ không giống như dong chi tục phấn[5] bình thường, bị Mộ Dung Thanh Li mê hoặc đến thần hồn điên đảo! Ngay cả tên chính họ cũng không biết.
[5] ý chỉ các cô gái bôi son trát phấn tầm thường.
Ngôn xảo bất xảo[6], Tuyết Nhan vừa vặn ngẩng đầu lên, theo ánh mắt của hắn nhìn thấy, nhìn thấy người dưới tàng cây là vị nam tử tuyệt mỹ.
[6] ý nói là nói dối nhưng cũng không phải là giả.
Chỉ thấy kia nam tử mặc cẩm bào màu trắng , bên hông lộ ra ngọc bội màu lam sáng bóng , mày kiếm xéo tà khí, mắt phượng mị sắc thiên thành, câu hồn đoạt phách, trong lúc nhìn quanh, sâu thẳm khôn cùng, ngạo khí bức người. Hắn đứng dưới tàng cây chuối tây , chim yến bay xung quanh, làm nổi bật lên, trông rất đẹp mắt, nơi đó nhìn lại các mỹ nhân chúng tinh phủng nguyệt, lại giống như chỉ có một mình hắn, cao thượng Như Nguyệt, Tuyết Nhan ẩn ẩn cảm thấy chính mình từng gặp qua hắn ở nơi nào đó, nếu không có nhớ lầm, lúc trước nàng từng gặp qua nam tử này, nhưng rốt cuộc là cảm thấy có cái gì đó không đúng, trong lúc suy tư, Tuyết Nhan lại nhịn không được nhìn đôi mắt của hắn.
Chẳng qua, nhìn sơ qua hắn thì cỡ hai mươi tuổi , nếu mười năm trước, nhất định là mỹ nam tuyệt sắc... Thấy nàng dường như cũng bị Mộ Dung Thanh Li hấp dẫn, Tiết Phong âm thầm sốt ruột, hoảng hốt nói: "Sư muội, tiểu tử kia rất kiêu ngạo , không để ai ở trong mắt đâu , không phải người tốt, trăm ngàn đừng bị hắn lừa!"
Nghe vậy, Tuyết Nhan hơi hơi nhíu mi, có chút khó hiểu.
"Còn có, nử tữ bên cạnh hắn đều tranh giành tình nhân với nhau, tranh đấu gay gắt, ngươi đấu không lại các nàng ."
"À~!" Tuyết Nhan mỉm cười, làm như hiểu được chút cái gì, ánh mắt đảo qua nữ tử này, chỉ thấy các nàng ngụy trang cao quý thanh nhã, trong ánh mắt che giấu có địch ý lẫn nhau, nàng xem ở trong mắt, cười dưới đáy lòng.
Lúc này, luận võ trên đài cũng đào thải[7] vài tên đệ tử đại môn phái, chỉ thấy một gã thiếu niên phóng ra nội lực của thân thể, dùng sức đánh một chưởng ở mặt trên tấm bia đá Thanh Long, tấm bia đá lập tức cảm ứng được, lóe ra tia sáng màu xám.
[7]Lượt bỏ bớt đi.
"Nội lực tứ đoạn, tốt lắm, kế tiếp."
Ngay sau đó tấm bia đá Thanh Long hiện lên hào quang màu xanh, đúng là nội lực ngũ đoạn.
Quả nhiên là anh hùng xuất chúng, mọi người ở đây hết sức cảm khái, chốc lát tấm bia đá lóng lánh ra màu vàng đẹp như hoa , chỉ thấy hào quang bắn ra bốn phía, ánh sáng chung quanh không ngừng bắn ra, bình phán giả[8] ánh mắt ngưng trước mặt cô gái này, khuôn mặt băng sơn hiếm thấy được nụ cười trên mặt.
[8]Tương tự như ban giám khảo
"Nội lực lục đoạn."
Tiếng nói vừa dứt, trong đại sảnh nhất thời ồ lên, một đôi mắt cực nóng nhìn chằm chằm cô