Đêm lạnh hàn băng.
Hoa tuyết trên Tuyết Sơn bay bay theo gió.
Tuyết Nhan sau khi gặp lại Lão Quái Vật , mừng rỡ khó có thể nói nên lời, đương nhiên là muốn làm một bàn thức ăn ngon tới để an ủi lão nhân gia tịch mịch bấy lâu nay.
Trên đường đi, Tuyết Nhan vừa nói vừa cười và kéo cánh tay Quỷ Y, giống như trở lại mười lăm năm trước. Phượng U Trần đi từ từ ở sau lưng hai người, quần áo màu trắng tung bay theo gió, mắt phượng khẽ híp, môi hơi nhếch lên, tròng mắt u ảm vẻ mặt bình thản.
Khi ba người trở lại hậu viện Phái Tuyết Sơn, tình hình bên trong viện không khỏi khiến cả ba sững sờ ngây ngô.
Mặc dù trong lòng nàng đã biết rõ xảy ra chuyện gì, nhưng biểu hiện của huynh muội Tây Môn vẫn còn quá ngoài dự liệu! Tây Môn Nhã đang lăn lộn trong viện khóc đến chết đi sống lại, trong tay cầm một thước lụa trắng, bap hen mấy bận treo ở trên cây, ý đồ tìm cái chết, Tây Môn Dương ra lệnh mười thị vệ ngăn lại, kết quả là một nhóm người lôi lôi kéo kéo, thật là rất náo nhiệt.
Thấy thế, trong lòng Tuyết Nhan không khỏi từ từ thở dài, nữ nhân này thật là e không ai không biết, không có người không hiểu a!
Thật rất ngu xuẩn! Vô cùng ngu xuẩn!
Sau khi tự giày vò nửa ngày trời, Tây Môn Nhã thật có chút uể oải, nhìn qua một bên, chợt thấy đám người Lâm Tuyết Nhan đứng ở ngoài cửa, nhất thời, đôi tròng mắt đen thật giống như hỏa diễm thiêu đốt hướng tới Tuyết Nhan , ánh mắt hết sức âm u ác độc.
Kể từ sau sự kiện nữ nhân trần truồng ở đan trạch, nàng biết lần này nhất định là Lâm Tuyết Nhan giở trò quỷ, nữ nhân kia thế nhưng lại thi triển tà thuật gì đó, nàng vốn định giữ để đêm đến động phòng hoa chúc, hiến tặng cho Phượng U Trần, không ngờ. . . . . . Không ngờ. . . . . . Nàng hận không thể lăng trì nữ nhân kia, đúng, nàng nhất định phải làm cho Lâm Tuyết Nhan muốn sống không được, muốn chết không xong.
Muốn nàng Tây Môn Nhã thân phận cao quý, ở trong Cực Môn trên dưới, ngay cả một loại thiên kim quý tộc cũng phải xem sắc mặt của nàng làm việc.
Muốn họ sống thì sống, muốn họ chết thì chết.
Không có bất kỳ ai dám phản kháng , huống chi một chính là Lâm Tuyết Nhan.
Người thừa kế Thần Long Cung tương lai thì thế nào? Lâm Tuyết Nhan chết vừa tốt như ý Duẫn Lâm, nhất định Duễn Lâm sẽ đối với mình cảm ơn vô tận đấy!
Chỉ là, nữ nhân Gia Tộc Tây Môn hiểu nhất được làm sao lại ngụy trang trước mặt nam nhân như vậy, đồng thời diệt trừ những kẻ địch chướng mắt kia , tuyệt không thể làm cho nam nhân nhìn thấy bộ mặt tàn nhẫn của mình.
Xưa nay, nàng ở trước mặt Phượng U Trần thủy chung cũng ngụy trang ra bộ dáng dịu dàng, Phượng U Trần hình như chưa bao giờ đối với nàng chán nản, nam nhân cuối cùng là đánh không lại nữ nhân dịu dàng, vì vậy, Tây Môn Nhã "Tim gan run sợ" hướng Phượng U Trần chạy tới trước mặt, nước mắt đầy mặt, hoa lê như mưa, buồn bã nói: "Nhị Sư Huynh, huynh phải làm chủ uội, tiện nhân Lâm Tuyết Nhan này. . . . . . Tiện nhân này, đối với muội làm chuyện tình thiên lý bất dung, huynh tuyệt không thể bỏ qua cho nàng ta !"
Giờ phút này, ngược lại lời nói của nàng kiêng dè, không đem chuyện xấu giữa huynh muội tiết lộ nửa câu.
Phượng U Trần những năm gần đây đối với Gia Tộc Tây Môn cực kỳ lo lắng, nàng tin tưởng Nhị Sư Huynh chắc chắn nhất định không mặc kệ nàng.
Huống chi, tỷ tỷ của nàng Tây Môn Ngọc Nhi từng là hôn thê của Nhị Sư Huynh, cũng là sư muội của Nhị Sư Huynh, hai người đều là đệ tử của Quỷ Y, Phượng U Trần lo lắng Tây Môn Gia Tộc cũng là ý của Quỷ Y, nàng cũng biết Phượng U Trần tuyệt đối nghe lời Quỷ Y, nói gì nghe nấy.
Nào biết, mặt Phượng U Trần không chút thay đổi, mắt cũng không nháy, mắt hạ xuống, một bộ áo lông cáo màu đen phủ xuống trên vai, trường bào màu trắng thẳng tắp rủ xuống đến trên đất, thật giống như tầng mây trên trời chợt phiêu tới trước mắt, có một loại thanh nhã xa xa, yên tĩnh, đường cong đôi môi hoàn mỹ nâng lên , lạnh nhạt nói: "Cút ngay."
Nghe vậy, Tây Môn Nhã ngớ ngẩn: "Huynh nói cái gì?"
Phượng U Trần bên môi treo nụ cười như có như không , con ngươi đen nhánh nhàn nhạt ngưng mắt nhìn nàng: "Người có thể lăn."
"Đợi chút. . . . . . Nhị Sư Huynh,huynh để uội đi? Huynh không phải là vẫn luôn giúp đỡ Gia Tộc Tây Môn chúng ta sao?" Tây Môn Nhã không giả bộ nữa, ánh mắt toát ra vẻ không thể tin.
"Ngươi vượt qua!" Phượng U Trần giọng nói bình tĩnh, ánh mắt Liễm Diễm.
"Vượt qua cái gì, bởi vì nữ tiện nhân đó sao?" Tây Môn Nhã luôn cảm thấy Lâm Tuyết Nhan và Phượng U Trần quan hệ không tầm thường, cực kỳ tức giận.
"Ngươi nên hiểu lúc nào nên có chừng có mực." Ánh mắt Phượng U Trần lóe loé , giọng điệu vẫn như gió nhẹ nước chảy.
"Có chừng có mực? Muội có sai chỗ nào hả ?"
Tây Môn Nhã tâm vừa giận vừa hờn, ngày trước Phượng U Trần mặc dù đối với nàng lạnh nhạt lạnh nhạt, nhưng cũng không có đối nàng sắc bén thế này, nàng cắn răng, lộ ra nguyên hình nói: "Lâm Tuyết Nhan chẳng lẽ không phải là nữ tiện nhân sao? Người nào không biết Cung Chủ Thần Long Cung tương lai có thể ba phu tứ thị, trai lơ 3000, ai cũng có thể làm chồng! Đúng rồi, nhất định là nữ tiện nhân, Lâm Tuyết Nhan nữ tiện nhân dùng tà thuật khống chế huynh, nếu không Nhị Sư Huynh không sẽ thay nàng ta nói chuyện, nếu cô ấy làm, muội hôm nay. . . . . . Không thể cho nàng ta ngủ cùng huynh."
"Câm miệng!" Quỷ Y cả giận không nhịn được.
Tây Môn Nhã nâng lên con ngươi, không biết sống chết nói: "Cái lão già này là ai ? Nơi này đã đến phiên lên tiếng chưa?"
Lời còn chưa dứt, trong tay Quỷ Y lóe lên ánh bạc, thân thể Tây Môn Nhã trong chốc lát bị nội lực hắn búng ra xa ngoài ba trượng, nằm trên mặt đất như con chó chết bình thường .
Giãy giụa đứng dậy, sắc mặt Tây Môn Nhã càng ngày càng khó coi, ngón tay không khỏi run rẩy, lão già đáng chết kia lại dám đánh nàng, nàng lớn như vậy, phụ thân của nàng còn chưa động tới nàng một đầu ngón tay, những tên hỗn đãn này lại dám khi dể nàng, nàng nhất định đem bọn họ chỉnh từng người một, để cho bọn họ biết đại tiểu thư Tây Môn gia lợi hại, giờ phút này, Tây Môn nhã hoàn toàn không để ý Phượng U Trần ở trước mặt, cắn răng nghiến lợi nói: " Các ngươi này. . . . . . Đem y phục nữ nhân kia lột hết ra, tùy ý các ngươi dày vò nàng."
Bọn thị vệ sau khi nghe được lời nói củaTây Môn Nhã, ngớ ngẩn, mặc dù mỹ nhân kia tuyệt đại phong hoa, nhưng không có Tây Môn Dương ra lệnh, bọn họ cũng không dám tùy ý động thủ a!
"Không nghe sao? Đại tiểu thư ra lệnh chính là ta ra lệnh! Nữ nhân kia ta thưởng cho các ngươi!" Tây Môn Dương giờ phút này nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nhan, hận không thể ăn tươi nàng.
Nếu Đại Thiếu Gia cũng nói như vậy, bọn họ còn có gì cố kỵ đây? Vì vậy, mười tên thị vệ võ công tinh xảo bỉ ổi lộ hết trên vẻ mặt, cũng không để ý thiếu nữ kia ở bên cạnh hai nam tử, như lang như hổ đánh về phía trước mặt thiếu nữ tuyệt mỹ .
Mặt mũi Tuyết Nhan sắc bén, thầm nói khá lắm Tây Môn Dương liêm sĩ, hắn cho là nàng là cái gì? Lại dám tùy ý làm chủ, thấy hai huynh muội còn chưa được dạy dỗ đủ, có lẽ mình có phần chút lòng dạ