Bình phong trong phòng ngăn che, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn.
Thành phần trong hương liệu bao hàm trong mộng thúc giục , cũng bị người coi là mộng hương, là trinh nữ tịch mịch không đàng hoàng ở Miêu Cương xa xôi mà chuẩn bị, tác dụng đó là đêm khuya có thể ở trong mộng triền miên nhiệt liệt với tình lang, nếu sau khi tỉnh lại, cũng sẽ cầu hoan tác ái đối với nam tử bên cạnh
Nhưng người nào có thể nghĩ đến độc tính mai lan hương bá đạo như thế, ngay cả hương liệu hiếm có này ra sao, như cũ bị nó hút vào đan điền, giống như đá chìm xuống biển.
Vì vậy mộng xuân của Tuyết Nhan chỉ là một trong nháy mắt, sau khi tỉnh lại cũng không có bất kỳ khác thường gì, nàng nghi hoặc trừng mắt nhìn, lại thấy ánh mắt Phượng U Trần mỉm cười, thâm thúy tối tăm, say lòng người như rượu, trái tim tuyết Nhan không khỏi rét, thầm nghĩ hắn thật là đối với Lão Quái Vật nói gì nghe nấy! Thật hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng!
Nhưng là Tuyết Nhan cũng không có chú ý quá đa nghi, cho đến biết được còn phải bôi thuốc thêm 1 lần, Tuyết Nhan rốt cuộc cảm thấy dễ nổi nóng rồi ! Dù sao lần đầu tiên xoa bóp bôi thuốc là ở trong giấc mộng, mơ hồ hồ đồ, cũng liền mở 1 con mắt nhắm 1 con thôi!
Có đôi khi, người muốn giả bộ hồ đồ một chút, cũng chỉ có người thông minh mới biết giả bộ hồ đồ được!
May mà Tuyết Nhan cũng không đần!
Giờ phút này nàng hoàn toàn tỉnh táo, nếu khiến Phượng U Trần ở trên người nàng muốn làm gì thì làm, nàng thật sự là không thể nhịn được nữa, hết lần này đến lần khác, nàng hoàn toàn không thể động đậy, nếu là Lão Quái Vật nhắc lại yêu cầu ra quá đáng hơn, không biết Phượng U Trần có thể làm theo hay không?
Nhìn ánh mắt Phượng U Trần lúc sáng lúc tắt , chợt trong lòng nàng vô cùng có dự cảm xấu, mà giác quan Thứ Sáu của nữ nhân từ trước đến giờ cũng rất chính xác!
Rốt cuộc, Tuyết Nhan không nhịn được lớn tiếng kháng nghị: "Đủ rồi! Lão Quái Vật, ta không muốn bôi thuốc!"
Nghe được bất mãn trong lời nói nàng, quỷ y lạnh nhạt nói: "Tiểu Tuyết Đoàn, thuốc này rất là hiếm thấy, nếu không phải là ngươi, ta quyết sẽ không cho bất luận kẻ nào sử dụng, hơn nữa. . . . . . sau khi Tiểu Trần nhi thay ngươi bôi qua lần thứ hai thuốc, ngày mai thân thể của ngươi liền thay da đổi thịt, gân mạch thuận sướng, ngươi có thể tưởng tượng được, nếu là lời nói bỏ qua cái thời cơ này , về sau liền sẽ không có cơ hội!"
Lời của hắn bình bình đạm đạm, thật giống như thầy thuốc nói cho người bệnh không nên bỏ qua thời kỳ trị liệu tốt nhất.
Nghe vậy, Tuyết Nhan tốn hơi thừa lời, cái này nàng dĩ nhiên hiểu được.
Lời nói này rõ ràng chính là dụ người phạm tội, nếu là bỏ qua cơ hội lần này, nếu dùng 《bí quyết Tố Tâm》 tới khôi phục thân thể, ít nhất cũng cần hơn nửa năm, huống chi, nàng mang mối hận gia đình, khôi phục nội lực đã là cấp bách, mỗi đêm nghĩ đến hung thủ giết cha nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, lòng nàng thì như đao cắt, chỉ là, Tuyết Nhan hiểu rõ lão quái vật là vì mình , chỉ là. . . . . . Trừ dùng nội lực xoa bóp toàn thân, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?
Thấy nàng do dự, Phượng U Trần cười nhạt, dùng âm thanh nhẹ như gió nói: "Nếu bị ta sờ qua một lần,với sờ qua hai lần khác nhau ở chỗ nào? Dù sao sờ cũng sờ soạng rồi, sao ngươi không ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ?"
Mặt Tuyết nhan của trở nên hồng, không phải xấu hổ, mà là bị lời lẽ vô sỉ sai trái hắn chọc tức.
Đây là để cho nàng vò đã mẻ lại sứt sao?
Thật là chuyện cười!
Rốt cuộc, Lão Quái Vật cộng thêm một cọng rơm cuối cùng, hoàn toàn dao động nội tâm nàng: "Tiểu Tuyết đoàn, ngươi có thể tưởng tượng được, ngày mai là có thể thay da đổi thịt nhé!"
Tâm thần Tuyết Nhan có chút hoảng hốt, thở dài một tiếng, gật đầu một cái.
Vì vậy, mở mắt nhìn song cửa sổ không nhúc nhích, chỉ coi mình là con cá chết.
Nhìn vẻ mặt Tuyết Nhan nghiêm túc hy sinh bi tráng , Phượng U Trần nhịn không được cười, ánh mắt như lưu ly Quang Hoa lưu chuyển: "Sư tỷ, đừng quên ban đầu ngươi lên thuốc cho ta là thế nào, ta sớm liền ghi nhớ trong lòng, lần này. . . . . . Ta nhất định sẽ hảo hảo hồi báo sư tỷ ."
Giờ phút này, Tuyết Nhan nghe ra từ trong giọng nói của hắn không có cái ý cảm kích gì, ngược lại có loại ý vị hả hê, ban đầu nàng cũng là cởi hết y phục của hắn, bôi thuốc cho hắn mỗi một tấc da thịt, chẳng lẽ hắn ghi nhớ trong lòng là muốn trả thù nàng, nhưng khi lúc nàng cũng là vì chữa trị hắn đúng không ?
Chỉ là Tuyết Nhan thế nào biết, nhị hoàng tử nước Thương Lam há là làm cho người ta tùy ý nhúng chàm , tuy là tắm rửa cũng không có thị nữ phục vụ, ban đầu nàng cởi hết y phục của hắn cùng sỉ nhục có cái gì khác nhau? Nhưng thấy hai tay của hắn đưa vào ở trong có chừng một tấm lụa mỏng trên người nàng, nhẹ nhàng phủ ở trên lưng của nàng, nhất thời, mùi thuốc nhàn nhạt tràn đầy trong không khí.
Cảm nhận được lòng bàn tay hắn ấm áp , thân thể Tuyết Nhan run lên, không nhịn được hít một hơi lãnh khí.
Mặc dù, sau lưng Tuyết Nhan có sa mỏng bao phủ, nhưng da thịt nàng óng ánh Như Ngọc , mềm mại như bong sợi của vòng eo ( raw thế nào, edit như z, mà chả hiểu đó nghĩa là gì ???), là lướt như đường cong xinh đẹp cùa chim bồ câu làm thế nào cũng không thể che hết. Cứ như vậy bị nam tử nhìn chăm chú vào, thân thể của nàng dường như muốn bốc cháy lên.
"Ngươi. . . . . . Có thể. . . . . . Mau mau hay không." lúc ngượng ngùng, giọng nói Tuyết Nhan cũng không khỏi run rẩy.
"Sư tỷ thật là nóng lòng!" Bên tai truyền đến tiếng cười bé không thể nghe hắn.
Nói xong, động tác của hắn thế nhưng càng chậm, giống như dùng một thanh đao cùn từ từ thúc nàng.
Tuyết Nhan cảm thấy rõ ràng hai tay của hắn kéo qua thân thể của nàng, để cho nàng ngửa mặt nằm xuống, lòng bàn tay không vết chai, mười ngón tay mềm mại thon dài, làm như gió xuân mơn trớn thân thể của nàng, dược vật đều đều vẽ loạn ở bụng của nàng, lồng ngực, hai chân, nội lực hùng hậu cũng dần dần đưa vào đan điền của nàng. Chợt, tay của hắn hình như không tính cọ qua đỉnh lồng ngực mềm mại này , đưa tới thân thể nàng khẽ run lên.
Nhớ tới ban đầu, chính mình cũng bôi thuốc là như vậy cho hắn, mỗi lần hắn đều cắn chặt đôi môi.
Nàng nghĩ đến đụng phải vết thương của hắn, khiến cho hắn khó có thể chịu được.
Hôm nay, đến phiên trên người mình, phát hiện cũng không phải chuyện như vậy? Này rõ ràng chính là một loại đau khổ nghiêm khắc !
Người này thật sự là đang trả thù nàng!
Sau một lúc lâu, bụng Tuyết Nhan nóng dần dần lên, một cỗ huyệt vị tiếp một dòng nước ấm trải qua các nơi toàn thân, bàn tay của hắn êm ái mà có lực, làm như người tình xúc động, mặt nàng không tự chủ được đỏ lên, trong lúc vô tình, thân thể mềm mại của nàng phiếm nhàn nhạt màu hồng, da như mỹ sứ, mang theo một loại tình khó miêu tả, làm người thương yêu yêu kiều mỵ, một loại phong tình đặc biệt thiếu nữ trẻ trung, nơi động tình, thật khó miêu tả.
Mỹ lệ hấp dẫn như thế , chính là Thánh Nhân cũng khó mà kháng cự! con ngươi Phượng U Trần từ từ mà trở nên thâm trầm.
Ước chừng là cảm thấy thời cơ đã đến, quỷ y dùng Truyền Âm Thuật đem mật ngữ đưa vào trong tai Phượng U Trần: "Trần tiểu đồ nhi, ngươi từ từ bôi thuốc, ta đi ra ngoài một chút."
"Á phụ đi thong thả, nơi đây trời giá rét, nên mặc nhiều món quần áo." Phượng U Trần vừa tập trung tinh lực thâu nội lực, truyền âm mật ngữ vừa cùng quỷ y, nội lực không loạn chút nào.
"Già rồi, già rồi, mặc nhiều quần áo còn là tốt, không giống các ngươi người trẻ tuổi, hơn nữa, Tiểu Trần nhi nếu không phải mặc quần áo, sẽ mê chết tất cả nữ nhân!" Quỷ y tựa như lầm bầm lầu bầu, kì thực ám chỉ người khác.
"Hả? Á phụ nhìn lén qua ta tắm?" Phượng U Trần nhíu mày, giữa hai lông mày tuấn mỹ hiện lên hơi thở bất đắc dĩ.
"Hỗn tiểu tử, người nào thích xem ngươi, ta hỏi ngươi. . . . . . Ngươi còn phải nhịn bao lâu à?"
"Á phụ muốn nói cái gì?" Phượng U Trần hình như không có nhận thức.
"Tiểu Trần , thật ra thì. . . . . . Nam nhân có một số việc không thể nhẫn nhịn, nếu không chỉ biết nín hỏng mình."
"Á phụ chớ làm lo lắng, ta đã đi qua nhà cầu!"
"Tiểu tử thúi! Ta không nói cái này!"
"Á phụ muốn nói cái gì?" bên môi Phượng U Trần nâng lên mỉm cười nhàn nhạt, đôi tay mơn trớn ba chỗ đại huyệt bộ ngực tuyết nhan, tiếp theo phát nội lực.
Tiểu tử này lại dám giả bộ