Hai người đứng đối mặt nhau trên đài, nhìn Tuyết Nhan không chút đề phòng nào, Duẫn Lâm cười lạnh một tiếng, nheo mắt lại thoáng yên lặng, hai đấm chậm rãi nắm chặt.
"Tỷ tỷ, nhớ rõ thủ hạ lưu tình." Tuyết Nhan cười nói.
Muốn nàng thủ hạ lưu tình sao? Phải cho nàng thấy thế nào gọi là thủ hạ lưu tình, lặng yên vận công, nội lực chìm vào đan điền, mắt Duẫn Lâm lộ ra hung ác, đạp mặt, thân hình như tên, song chưởng như khúc long, trong gang tấc gần phạm vi Lâm Tuyết Nhan, chưởng lực như gió. Một chưởng này nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng cận khoảng cách Lâm Tuyết Nhan nửa thước, thân hình Tuyết Nhan chợt lóe về phía sau , hoàn toàn tránh thoát chưởng phong của nàng.
Ai ngờ Duẫn Lâm tay phải ở không trung xuất ra một đường cong sắc bén, bắn về phía cánh tay phải của Tuyết Nhan.
Dưới đài có người kinh hô: "Vũ kỹ tuyệt học: móng vuốt sắc bén!"
Duẫn Lâm có nội lực lục đoạn, có thể xuất ra móng vuốt sắc bén , quả nhiên vũ kỹ rất cao.
Nhưng chiêu này thật sự quá mức ngoan độc! Nếu bị đánh trúng, chỉ sợ cánh tay Tuyết Nhan, nhất định bị thương nặng.
Mặt Tuyết Nhan không đổi sắc nhìn móng vuốt hướng nàng bắn đến, càng ngày càng gần, tấn công bất ngờ mà đến, ai ngờ nàng vẫn không nhúc nhích, mọi người hồi hộp, nghĩ rắng nàng bị dọa đến nỗi không thể động đậy, thời điểm mọi người ở đây kinh hô đi ra, nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng nâng lên bàn tay, tay thoang gấp khúc lại, ở trên không trung mạnh mẽ đẩy lên, thân thể nhẹ nhàng bay ra... thân pháp của Tuyết Nhan quỷ dị, lại không giống như một số chiêu ở Vô Cực Môn.
Duẫn Lâm rất giật mình, nàng vốn tưởng rằng Lâm Tuyết Nhan kinh mạch không khoái, khí huyết đi ngược chiều, nội lực cằn cỗi, tất nhiên không thể thi triển khinh công, ai ngờ Tuyết Nhan thế nhưng tá lực đả lực, tránh đi vài chiêu mà chính mình sở hữu.
Nhìn một màn này, sắc mặt Duẫn Ngọc thoáng kinh ngạc, Tiết Phong lấm chấm xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
"Này chẳng lẽ là... Trong chốn giang hồ thất truyền “Tật Phong bước?" Một vị đệ tử giật mình, nhớ rõ năm đó thiên hạ đệ nhất y quán chẳng những y thuật kỹ càng, hơn nữa khinh công cũng là tuyệt nhất, bởi vì thường đi hái thuốc ở vách núi, đơn giản tạo ra "Tật Phong bước", lên núi vào rừng đều dễ dàng hơn, võ nghệ cao cường không thể nói chơi, đáng tiếc, thanh âm của hắn rất thấp, vẫn chưa khiến cho người bên ngoài chú ý.
"Lâm Tuyết Nhan, ngươi chỉ biết trốn sao?" sắc mặt Duẫn Lâm càng ngày càng khó coi, lại vụng trộm vận khởi một chút nội lực.
"Ngươi nói sao?" Tuyết Nhan chê cười nhìn nàng, cánh môi hơi mở, xoay người bay nhanh, thoáng chốc kéo khoảng cách hai người gần lại.
"Sao lại thế này? Này... Điều này làm sao có thể!" Nàng không phải gân mạch không khoái sao? Vì sao tốc độ nhanh như vậy?
Bỗng nhiên, trước người một cỗ kình khí đánh úp lại, hiển nhiên là nội lực!Sắc mặt Duẫn Lâm biến thảm, không kịp tự hỏi, nàng muốn tránh đi, ai ngờ Lâm Tuyết Nhan đã một chưởng bổ trên ngực của nàng, trước mắt Duẫn Lâm tối đen, cả người từ trên đài bay ra ngoài, rơi xuống đất sau đó lại trượt ra xa.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, người vây xem cũng không tin nỗi mở to hai mắt nhìn.
"Ngươi thua!" Nhìn Duẫn Lâm nằm trên mặt đất, lại liếc mắt nghẹn họng nhìn trân trối mọi người ở Vô Cực Môn, Tuyết Nhan quyến rũ cười, dung nhan xinh đẹp làm cho các thiếu hiệp tim đập như hươu chạy.
Các đệ tử Vô Cực Môn hai mặt nhìn nhau, đây là Lâm Tuyết Nhan mà bọn họ nhận thức sao? Không phải kinh mạch của nàng yếu ớt, hơi thở không khoái, đối với người tập võ mà nói, một nửa đã là phế nhân, đây là bọn họ cho tới bây giờ không có con mắt nhìn tiểu sư muội, mà có thể một chưởng đánh bại Duẫn Lâm! Chuyện này có thể giỡn được sao?
Tuy rằng, bọn họ nhìn không ra Tuyết Nhan sử dụng cái vũ kỹ gì, nhưng làm cùng thế hệ võ giả, bọn họ mặc cảm. Mới vừa rồi Duẫn Lâm sử dụng vũ kỹ cao thâm—— móng vuốt sắt bén, bọn họ ai cũng vô pháp tránh né, điểm này, bọn họ thật sự chấp nhận thực lực của Lâm Tuyết Nhan.
"Đợi chút, nàng dùng nội lực, ta không có thua!" bỗng dưng Duẫn Lâm nhảy dựng lên, vẻ mặt