Thấy vẻ mặt này rất giống Mộ Dung Thanh Ca trước mặt , hô hấp của Tuyết Nhan không khỏi ngưng trệ một chút.
Đối với Tuyết Nhan mà nói, mặc dù kiếp trước tiếp xúc với Mộ Dung Thanh Ca rất ít cũng không có tình cảm thắm thiết gì, nhưng mà, dù sao cũng là nam tử từng có hôn ước cùng mình ,hơn hẳn với người lạ, tục ngữ nói nữ nhân đối với người đầu tiên của bản thân, luôn luôn nảy sinh một chút tình cảm đặc biệt, nàng cũng không ngoại lệ!
Tuyết Nhan liếc mắt nhìn khuôn mặt sáng sủa trước mắt, dung nhan tuấn dật xuất trần quen thuộc. Nháy mắt, vô số loại tư vị nảy lên trong lòng. Năm đó nhìn thấy bức họa của hắn thì từng bị dung mạo trời sinh của hắn sâu sắc mê hoặc, tâm tư nảy sinh ý niệm đầu tiên trong đầu đó là người này chính là phu quân trong lòng ta. Nhưng mà, nàng rất nhanh liền khôi phục lại tinh thần.
“Nàng trọng sinh lần nữa ” đã có tình cảm chân thành của bản thân. Rung động thiếu niên năm đó chẳng qua là việc đã qua, nghĩ lại mà đau lòng, cho nên, nàng đứng đối mặt nam tử giống Mộ Dung Thanh Ca, mắt phượng nheo lại nghiêm túc đánh giá hắn, cảm thấy vị công tử này giơ tay nhấc chân cùng Mộ Dung thanh Ca đều rất giống, khác biệt duy nhất chính là, toàn thân người này đều toát ra hơi thở thành thục và khêu gợi, nếu nàng không có đoán sai, tuổi vị công tử này cùng Phượng U Trần không hơn kém nhiều.
Chẳng qua , Mộ Dung Thanh Ca mười năm trước không có mị lực thành thục như vậy! Đều nói nam nhân thành thục có lực hấp dẫn nhất, xem ra lời này không giả. Trong lúc vô tình, Tuyết Nhan đã chăm chú nhìn hắn hồi lâu.
“Tại sao cô nương lại nhìn ta như vậy?” Nam tử chợt mỉm cười nói.
“Các hạ rất giống một vị cố nhân của ta” Tuyết Nhan thản nhiên nói, mặt nạ trên mặt không có bất kỳ biểu tình, mặc cho gió đêm thổi mái tóc đen nhánh như mực của nàng.
“Xem ra… Thật sự quá khéo! Tại hạ thật còn muốn trở thành cố nhân của cô nương đấy!” Chỉ thấy nam tử nho nhã cười, lúc này nàng vẫn chưa hỏi người nọ là ai, thế nhưng phu xe rất nhanh liền đem hai con ngựa chuẩn bị lên, nếu như Tuyết Nhan nhìn thấy hắn bị người ném xa ba trượng, vẫn bình yên vô sự mà nói, nhất định sẽ cảm thấy giật mình, nhưng, nàng cũng không có chứng kiến một màn kia, cùng lúc đó, công tử kia rất có phong độ thân sĩ, đưa tay làm dáng ‘mời’, thản nhiên tao nhã cười, lúc cười rộ lên đặc biệt mê người: “Vị cô nương này,có thể lên xe ngựa hay không?”
Tuyết Nhan đối với thân phận của vị công tử này hết sức nghi hoặc, lần này, nàng dịch dung thành nữ hiệp giang hồ, đúng là sở thích trong nội tâm của nàng, cùng tính cách thoải mái của nàng có mấy phần chuẩn xác, không câu nệ tiểu tiết, làm việc không chịu bị trói buộc, làm sao cố kỵ quy củ cô nam quả nữ không thể chung một chỗ, vì thế, đứng dậy cùng hắn ngồi vào trên xe, trong lồng ngực của hắn còn ôm thanh đàn ngọc kia, một đầu tóc đen thùi như mực dùng gấm buộc lại hai vòng sau đầu, mắt nheo lại tạo thành độ cong tao nhã, áo bào lụa đơn giản choàng ở trên người, giống như loại phong thái của trích tiên nhiều hơn.
“Cô nương mời ngồi.” Cử chỉ của hắn có chút có lễ, cho tới nay nàng mới gặp qua khí độ bất phàm của người nam nhân này, lông mày như trăng của Tuyết Nhan khẽ nhíu. Đột nhiên hỏi: “Xin hỏi cao tính đại danh của công tử là gì?”
“Này… Ngươi có thể. . . Gọi ta là… Hoàng Tam” . . . Nam tử dừng một chút, hết sức ngại ngùng đáp lại một cái tên thông thường, có chút không hợp với dung nhan khí chất của hắn, “chậc chậc” tên này thật đúng là. . . . Khóe miệng Tuyết Nhan nhịn không được co rút!
Nếu như nàng tin Hoàng Tam là tên thật của hắn, trừ phi là đầu nàng bị nước vào, không thể không nói, người này thật đúng là không có thiên phú nói láo! Tuyết Nhan cũng chẳng biết tại sao, nhưng lại đối với hắn không khỏi sinh vài phần hảo cảm.
Con ngươi vừa chuyển, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cảm giác nam tử trước mắt khí chất xuất chúng, xem ra cực giống vẻ mặt của Mộ Dung Thanh Ca, tựa hồ có cảm giác nhược bất thắng y[*], khí tức tinh thuần, con ngươi trong suốt đen nhánh, thỉng thoảng ngại ngùng cười, bao hàm sự thoải mái và thanh sảng hiếm thấy của quý tộc
[*] Hình dung một người gầy yếu, ngay cả sức nặng của áo quần cũng chịu không nổi ( theo baike)
“Họ Hoàng tên Tam? Thật sự là dễ nhớ đấy!” Tuyết Nhan nhíu mày.
“Thật ra. . . Tại hạ ở trong nhà xếp hàng thứ ba, cho nên người khác đều gọi ta là Hoàng Tam.” Công tử kia nho nhã cười, chói lọi giống như mặt trời mùa xuân, má lúm đồng tiền đẹp như hoa, miệng dường như không muốn nói ra thân phận của mình.
“Được rồi! Hoàng Tam công tử, đời người gặp được nhau tức là có duyên phận.” Tuyết Nhan khẽ cười một tiếng, nàng thoải mái dựa vào trên xe ngựa, hơi ngửa cằm dưới, ánh mắt không hề chớp nhìn hắn, ánh mắt càn rỡ, không có chút nào ngượng ngùng mà nữ tử nên có, hiện giờ đổi khuôn mặt quả thật là rất thuận lợi.
“Đúng rồi. Một mình cô nương, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở vùng rừng núi này?” Công tử kia hình như bị ánh mắt chăm chú của Tuyết Nhan không biết làm sao, vì thế, tìm một cái chủ đề.
“Ah, ta ở trong núi tản bộ, vừa lúc gặp phải chuyện bất bình nên rút đao tương trợ.” Thật ra, ngựa cùng ngân phiếu của nàng đều giao cho Phượng U Trần, vậy mà hắn còn cười xin nàng bao nuôi. Thật là càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi!
“Cô nương thật sự là hiệp cốt nhu tràng[*]!”
[*]Hiệp cốt nhu tràng : nghĩa là xương cứng ruột mềm, ý chỉ người anh hùng bề ngoài thô lỗ nhưng có tấm lòng ôn nhu, đối xử tốt bụng với mọi người.
“Đâu có, đâu có!” Tuyết Nhan tiêu sái cười.
“Xin hỏi cô nương xưng hô như thế nào?” Nam tử thản nhiên hỏi.
“Ta người họ Tiết, bảo ta Tiết cô nương là được rồi. . .” Tuyết Nhan cũng thuận miệng sửa lại cái họ, nhìn chằm chằm hắn, mà trong lòng không ngừng suy nghĩ phỏng đoán thân phận thật sự của hắn, xe ngựa nhanh chóng hướng kinh thành chạy đi.
Qua nửa canh giờ, cuối cùng đã đến kinh thành, nhà vị công tử này thế nhưng ở kinh thành, tòa nhà không quá lớn lẻ loi xuất hiện ở giữa màn đêm, lúc này, một chiếc ngựa hoa lệ đã muốn phi đến gần, màn xe bị xốc lên, một khuôn mặt công tử như ngọc quan xuất hiện phía sau rèm, hắn ôm cầm chậm rãi xuống xe ngựa, kế tiếp, vị công tử kia nho nhã lễ độ nói : “Tiết cô nương, đã đến hàn xá[*], không biết Tiết cô nương đây có thể hân hạnh đến quý phủ ngồi uống một chén trà hay không?”
“Được!” Tuyết nhan cũng không khách khí từ bên trong xe ngựa thoải mái nhảy ra, nếu nói cử chỉ lúc nàng ở thiên hạ đệ nhất y quán còn có năm phần tao nhã, giờ phút này lễ giáo gì gì đó đã hoàn toàn vứt bỏ ngoài khắp người đều là khí tức giang hồ, cùng khí chất của tiểu thư khuê các hoàn toàn không chạm tới, còn việc nàng ở trên xe ngựa cẩn thận suy nghĩ nhất, chính là vị Hoàng Tam công tử này nhất định cùng Mộ Dung thanh Ca có chút ít quan hệ, nếu không vì sao trên đời lại có hai người giống nhau như thế?
[*] Hàn xá: Danh từ chỉ nơi ở
Cho dù không có quan hệ. Nàng cũng muốn tra đến cùng!
Trong lúc nàng theo vị công tử kia đi vào trong phủ