Edit: Panh Hoang
Ánh mắt Tuyết nhan nhanh chóng đảo qua một đám Hoàng tử, khắc ghi mỗi một bộ dáng của từng Hoàng tử vào trong tâm khảm, để tránh ngày sau xuất hiện đám người Hoàng Ngũ Hoàng Lục. Tiếp theo đảo qua chỗ ngồi của đám nhân vật quyền quý, không có tìm thấy bóng dáng của Thượng Quan Ngẫn, thầm nghĩ xem ra hắn nhất định có việc quan trọng ra ngoài rồi! Nếu không thọ yến của Thái hậu làm sao có thể không đến chứ?
Lúc Thượng Quan Ngấn rời đi cũng không báo cho nàng biết, xem ra hai người chung quy chỉ như uyên ương lộ thủy thôi!
Nghĩ đến điều này, Tuyết Nhan híp mắt lại, cúi thấp người xuống, âm thanh rất nhỏ giống như là một đường tư nhện lúc gần lúc xa: “Tiểu Trần Nhi, Thủy Long ngọc bội ở chỗ nào? Sẽ không phải Hoàng thái hậu đeo bên người chứ?”
Phượng U Trần liếc mắt nhìn nàng, bên môi hiện lên ý cười mê người: “Sẽ không, Thủy Long chi ngọc khí lạnh như băng, người bình thường không thể khống chế, nghe nói ngọc bội có tác dụng ngưng thần, đương kim Thánh Thượng vô cùng yêu thích, tất nhiên sẽ đặt ở tàng bảo cách trong giá sách tại ngự thư phòng, chờ sau khi cung yến kết thúc, mới phái người lấy ra! . .”
“Ngự thư phòng ở đâu?”
“Ngay ở phía đông ngự hoa viên, nhưng trong này rất nhiều phòng, trong một lúc chỉ sợ là tìm không thấy!”
“Ta sẽ bảo người dẫn ta đi.” Tuyết nhan bĩu môi, chuyện này làm sao có thể làm khó được nàng?
“Hiện tại. . . Sợ là thời cơ chưa tới” Phượng U Trần nhìn không chớp mắt, thản nhiên mở miệng đáp “Ngươi nói không sai. . . . . Ta sẽ ở trong lúc mọi người hiến nghệ rời đi.”
Phượng U Trần nghe vậy nhìn thoáng qua gánh hát trên đài, đều là mấy tiết mục chúc thọ, mỗi năm như thế, tuổi tuổi giống nhau, liền thản nhiên nói: “Sư tỷ quả nhiên là băng tuyết thông minh, chỉ có điều cách xuất diễn kết thúc còn nửa canh giờ, sao ngươi lại khoogn thưởng thức cung yên một phen?”
Ánh mắt từ từ đảo qua chỗ bữa tiệc, Tuyết Nhan phát hiện cung yến của Xuất Vân Quốc quả nhiên vô cùng phong phú. Không thua kém gì bữa tiệc của Đại Thanh Mãn Hán cả, dù sao toàn bộ các tân khách đều là quý tộc, nếu như cung yến không đặc sắc, há không phải đã đánh mất thể diện hoàng gia? Nhưng trong toàn bộ khách khứa, đến nay cũng chỉ có Duẫn Tuyết Nhi và nàng không hề động đũa, chỉ vì hai người đều mang mạng che mặt, chỉ là, Duẫn Tuyết Nhi là vì bảo trì tư thế đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, cho nên không thể không ngồi bất động ngay ngắn ở trong bữa tiệc! Giống như một pho tượng bạch ngọc được điêu khắc đẹp đẽ.
Khẽ cười một tiếng. Tuy rằng mang diện sa, nhưng Tuyết Nhan nhưng lại có diệu chiêu, chỉ thấy một tay của nàng vén diện sa lên, một tay gắp mỹ thực trên bàn, từ dưới diện sa đưa vào trong miệng, không có chút hình tượng ưu nhã nào mà nói, nhưng mà dáng vẻ tự nhiên của Tuyết Nhan, chung quy cũng là Phượng U Trần đưa nàng đến đây, cho nên, lời nói và hành động của nàng gắn với thể diện của Phượng U Trần, riêng người này da mặt thật dày thế nhưng không thèm mảy may để ý hành động thiếu lễ độ của nàng, thậm chí thay nàng bưng một chút đồ ăn qua, cười như không cười nhìn nàng, giống như vô cùng vui vẻ khi thấy bộ dáng thất bại của nàng!
Nàng không giống người thường, lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.
Châm biếm, trào phúng. . . . . Đồng thời xen lẫn ánh mắt không thể tin của chúng Hoàng tử!
Nhưng mà, cách đó không xa có một vị lão giả ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, râu hoa râm run run, mắt nhìn chằm chằm nàng giống như bị nàng đoạt đi mất bảo vật yêu thích, Tuyết Nhan xấu xa cười, bàn tay trắng nõn khẽ chạm nên từng khối điểm tâm. Đưa đến trước môi Phượng U Trần, cười khúc khích một tiếng nói: “Tiểu Trần Nhi, vị đại thúc râu bạc đối diện kia hình như rất có hứng thú với ngươi đấy! Chẳng lẽ. . . . . Lúc trước phải lòng ngươi?” Phượng U Trần cười nhạt, cắn điểm tâm đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua đầu ngón tay của nàng, làm cho nàng thoáng cảm thấy tê tê, mặt không đổi sắc nói: “Hắn là Đông Quận Vương! Coi như là một vị phụ thân khác của ta!”
Không nghĩ tới lão giả đối diện dĩ nhiên lại là phụ nhân trên danh nghĩa của Phượng U Trần, Đông Quận Vương, Tuyết Nhan