Edit: Panh Hoang
Trong ngự hoa viên, bóng đêm như mực, hoa đăng kiều diễm!
Lời Tuyết Nhan vừa nói ra, mọi người ngay lập tức lộ ra khó hiểu cùng vẻ mặt hoảng sợ, Nam Cung hoàng hậu lúc này biến sắc, phong tư mẫu nghi thiên hạ đã không còn sót lại chút gì, chìa tay ngọc thon thon, chỉ vào Tuyết Nhan nói : “Nơi này là ngự hoa viên, hôm nay chính là sinh thần Thái hậu, sao ngươi dám nhảy loại vũ khúc dung tục không chịu được này? Hoàng uy ở đâu?
Lễ nghi tồn tại? Trong lời nói mơ hồ mang có một chút xem thường cùng trào phúng, nghe vậy, các lão thần sôi nổi tỏ vẻ đồng ý ý!
Hóa ra vũ khúc của Thượng Quan lại dung tục không chịu được, khó có thể vào được mắt Hoàng hậu nương nương cùng chư vị đại nhân nha.” Tuyết Nhan môi đỏ mọng mân lên, nhẹ nhàng nhếch lông mày, chỉ sợ thiên hạ không loạn cười nói: “Ai nha nha, mới vừa rồi sao không nói sớm? Mọi người hình như cũng đang vỗ tay. Ta cho là rất được hoan nghênh!”
Thoáng chốc, Thượng Quan hàm biến sắc, Thượng Quan phu nhân cũng lạnh lùng nhìn về phía Nam Cung hoàng hậu.
Đương kim hoàng gia cùng tứ đại gia tộc đám hỏi, quý phi là thứ nữ Thượng Quan gia, hoàng hậu là trưởng nữ Nam Cung gia.
Không biết làm sao Nam Cung gia tộc và Thượng Quan gia tộc có mẫu thuẫn gì. Tranh đấu ở khắp mọi nơi, nháo đến cả hậu cung cũng tràn ngập mùi thuốc súng!
Nhưng Thượng Quan Hàm vô cùng thích Mộ Dung Thanh Li, thậm chí dấu diếm toàn bộ trưởng bối của Thượng Quan gia. Ở trong cung yến, một mình nhảy một đoạn vũ khúc khiến người ta kinh hãi, làm cho mặt mũi nhà Thượng Quan gia mất sạch! Để cho người Nam Gia xem chê cười!
Nhưng, người Thượng Quan gia tộc thích bao che khuyết điểm! Hơn nữa rất cực đoan!
Chỉ thấy Thượng Quan quý phi mặt không đổi sắc nói : “Hoàng hậu, ta cảm thấy Hàm Nhi nhảy vô cùng tốt! Người trẻ tuổi nha, tầm mắt cũng phải rộng hơn một chút! Hàm Nhi nhà ta không giống dong chi tục phấn, cách nhìn độc đáo! So với một số tiểu thư khuê các bảo thủ không chịu thay đổi kia tốt hơn nhiều!”
Nói xong, nàng ngoái đầu lại nhìn thoáng qua Thái hậu, cười tươi như hoa: “Mẫu hậu, vị cô nương này nói chuyện tự nhiên, lời nói và hành động rất có phong phạm của tiểu thư khuê các, vũ kỹ nhất định không thể khinh thường, có lẽ nàng quả thật có chút bản lãnh, không bằng mời nàng ca vũ trợ hứng, Nói gì thì nói. . . . . Mẫu hậu cũng cảm thấy có hứng thú với nàng phải không?”
“Được rồi, ai gia cho phép ngươi nhảy.” Thái hậu vô cùng tán thành.
Thượng Quan quý phi mở miệng nói “Đa tạ thái hậu nương nương.”
Tuyết Nhan hơi hơi tiếp thu nói: “Chỉ là. . . .Ta đây nhảy vũ khúc không hề giống Hoa phường, chính là nghê thường Vũ Y khúc mà Hoàng hậu khai quốc Xuất Vân Quốc yêu thích!”
Vừa nói xong, mọi người ồ lên, chỉ vì khúc này độ khó khá lớn, tuy âm nhạc tương tự Hoa phường. Nhưng là khúc nhạc dạo thong thả, ở giữa nhẹ nhàng, sau đó cao trào, đến nay không người dám nhảy, Thượng Quan Hàm vốn cũng muốn dùng vũ khúc này, nhưng thực lực không đủ, lúc này, bóng dáng yểu điệu của Tuyết Nhan ở trong mắt mọi người, có một loại khí chất thanh thuần động lòng người lại giống như ngọn núi đồ sộ như mây trắng cao ngạo, lạnh lùng.
“Oh? Không ngờ là nghê thường Vũ Y khúc, khúc kia chỉ sợ nhạc công nơi này đàn không hay !”
Thái hậu từng nghe qua khúc này, hơi có chút khó khăn, mà nàng cũng là người tinh thông cầm khúc, cho nên trong nội tâm nàng tiêu chuẩn của nhạc công trong cung nàng vô cùng rõ ràng! Bỗng nhiên chuyển tầm nhìn, dừng ở trên người Tam hoàng tử, thản nhiên cười nhạt nói: “Tam Hoàng Tôn nhi, ngươi hay ra vào ngõ Yên Hoa, ta biết ngươi cầm nghệ cao siêu, có thể đánh đàn giúp vị cô nương này hay không?”
Tam hoàng tử thanh nhã( thanh lịch+tao nhã) cười: “Tùy ý Hoàng tổ mẫu phân phó.”
Nhưng, hình như vẻ mặt Tuyết Nhan có chút khó xử nói: “Thái hậu, thần nữ có thể thay đổi phục sức được không, quần áo ta đây đang mặc không thích hợp nhảy múa, nhưng . . . Ta cũng không thể thay đồ trước mặt chư vị đại nhân đây được?”
“A! Nhảy một cái vũ khúc dung tục còn phải tốn công tốn sức như vậy!” Nam Cung hoàng hậu nhẹ nhàng nâng tay ngọc lên, ánh mắt nhìn phía móng tay hoa lệ sắc nhọn của mình, vẻ mặt có chút khinh thường.
” Ai gia cho phép!” Thái hậu liếc mắt nhìn hoàng hậu một cái, vẻ mặt có chút không vui.
“Tạ thái hậu!” Tuyết Nhan cười hành lễ, nụ cười lúc cúi đầu hành lễ này rất lễ độ hoàn mỹ, dáng vẻ tao nhã, nàng nhanh nhẹn xoay người, không nhanh không chậm rời đi, đi qua Nam Cung Vũ bên cạnh nhìn nàng không chớp mắt, giống như là gặp gỡ người lạ, nhưng, ánh mắt của người này giống như có thể khiến người khác không chỗ che giấu, ánh mắt thủy chung chăm chú nhìn Tuyết Nhan, nháy mắt, phía sau của nàng giống như bị kim đâm, đi được một trượng, bất tri bất giác, trán đã đầy mồ hôi.
Hiện nay nàng đã cảm nhận được Nam Cung Vũ là một nhân vật vô cùng khó chơi, y phục dạ hành dưới lớp trang phục lỗng lẫy nàng không ngay lập tức thay đổi.
Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm!
Lại nhớ tới tiếng nhạc trên đài. Nữ tử ngoài kinh kia không ít người muốn phất lên làm Phượng Hoàng, ca múa chuẩn bị nửa… nhiều năm, tự nhiên không thể dễ dàng buông tha, sau khi diễn tấu cổ khúc, kế tiếp là biểu diễn thư pháp, nhưng từ sau lúc Duẫn Tuyết Nhi múa kiếm, trong đầu mọi người trong đầu đến nay còn dừng lại hình ảnh tuyệt mỹ, đối với bất cứ ai biểu diễn đều thiếu hứng thú.
Có vài tên công tử quý tộc đã ngáp! Ngầm thương lượng sau khi kết thúc đi nơi nào tầm hoan tác nhạc(mua vui)!
Đột nhiên, dưới đài vang tiếng nhạc lả lướt, âm nhạc vang dội phấn khích.
Hai