Edit: Panh Hoang
Lòng của nàng, vốn nhấp nhô bất định, hiện giờ bị cành liễu đong đưa trước mặt quấy nhiễu lại càng bối rối, trong lúc nàng lâm vào thật sâu trong suy nghĩ thì không biết tại sao trong đầu lại hiện ra một màn trước đây, không khỏi nhớ tới lần đầu gặp gỡ nam tử áo lam khuôn mặt lãnh khốc kia, vẻ mặt thản nhiên lạnh như băng, nhìn thấy nàng thì mỏng môi nhẹ nhàng mân lên, nhẹ giọng gọi nàng: ” Nhan nhi.”
Duẫn Ngọc. . . . . Lúc này ngươi sao rồi? Tại sao lại không có chút tin tức nào của ngươi?
Hiện giờ, Thần Long cung phát sinh rối loạn, giang hồ hắc bạch lưỡng đạo cũng phát sinh biến hóa theo đó, triều đình tựa như cũng dần dần chịu ảnh hưởng. Bề ngoài Xuất Vân quốc trời yên biên lặng, thực ra bão táp mù mịt!
Nhưng, nàng cũng quá lo lắng!
Ngửa đầu, không tiếng động thở dài, ánh mắt của nàng bỗng dừng lại ở phía trên, xuyên qua giữa những cành liễu cao vút rủ xuống, thấp thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.”
Một thiếu niên áo đỏ ngồi ở trên mái hiên, thân hình cao lớn tuấn dật, đai ngọc thúc chức cẩm buộc bên hông, ánh trăng sáng tỏ lại chiếu lên da thịt như tuyết của hắn, ti phát như mực có chút hương vị tự nhiên, ánh mắt mê ly rất động lòng người, giật mình, Tuyết Nhan lập tức chỉ vào hắn nói : “A, đây không phải Ngâm công tử của Thượng Quan gia sao? Ngươi lén lút ngồi ở trên mái hiên nhà ta làm gì, dự định ngồi đến khi nào đây? Lần sau lúc đi ra ngoài nhớ đổi lại một kiện y phục màu đen nha, y phục màu đỏ kia của ngươi rất chói mắt!”
Nghe vậy, Thượng Quan Ngâm lại ngớ ra một lúc lâu, gục đầu xuống, xoa nhẹ cái mũ, khuôn mặt tuấn dật không tự chủ được hiện lên màu đỏ đáng ngờ. Tối nay, sau khi hắn rời đi cung yến, cùng đám hồ bằng cẩu hữu ngày xưa uống rượu, nghe bọn hắn nói đến vũ khúc xinh đẹp kia của Tuyết Nhan, trong lòng không khỏi buồn bực, vô ý uống nhiều thêm mấy chén, lúc sau rời đi tửu lâu, bất tri bất giác liền đi tới nhà của Tuyết Nhan, ngồi ở mái hiên, nhìn xuống nội trạch, nhìn lén mỹ nhân, nồng đậm men say, mắt cũng mông lung.
Lúc trước hắn nhìn thấy bức họa Duẫn Tuyết Nhi, lại nghe đồn là đệ nhất mỹ nhân Xuất Vân Quốc, nghe nói, nàng cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, nhân phẩm tướng mạo cũng là hạng nhất. Lúc đó hắn cũng không chân chính hiểu được tình yêu, chỉ cảm thấy chính mình hẳn là phải cưới nữ nhân như vậy, cũng chỉ có nữ tử như vậy mới có tư cách gả vào Thượng Quan gia , hắn tưởng rằng đây chính là nam nữ thích, nhưng sau khi biết Lâm Tuyết Nhan, trong lòng lại trở lên lộn xộn. Thượng Quan Ngâm dần dần hiểu rõ một chuyện, trong hiện thực hắn cư nhiên không có chút cảm giác cùng rung động nào với Duẫn Tuyết Nhi, có lẽ Duẫn Tuyết Nhi ở trong lòng hắn vốn là ảo ảnh, bừng tỉnh giống như hoa trong gương trăng trong nước mà thôi.
Nhưng Lâm Tuyết Nhan xuất hiện hoàn toàn đảo loạn tim của hắn rồi!
Lâm Tuyết Nhan này rốt cuộc có gì ma lực? Lại làm cho hắn mất hồn mất vía?
Hiện tại hắn, một ngày không thấy Lâm Tuyết Nhan trong lòng liền trống rỗng, làm sao cũng không kìm nổi lòng nhớ tới nàng, dẫn tới hắn bất tri bất giác xuất hiện ở trong nhà của Tuyết Nhan, chính xác mà nói là trên mái hiên, ngắm nhìn thật sâu nữ tử xinh đẹp trước mắt, các loại mùi vị tuôn ra trong lòng, nếu nói là trong cung yến Lâm Tuyết Nhan xinh đẹp như cây thuốc phiện, nơi nơi xinh đẹp mị hoặc như vậy thì lúc này dưới ánh trăng đôi mắt Lâm Tuyết Nhan lấp lánh, hết sức trong suốt long lanh, ngày ngày đêm đêm hồn khiên mộng hệ trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt. Giống như trăng sáng trên trời xa xôi, mịt mù. Lại xinh đẹp như tiểu muội nhà bên thanh lệ động lòng người!
Nếu như nàng múa mang theo ma lực, rung động lòng người, làm cho vô số nam tử làm si mê nàng.
Bộ dáng thanh lệ lúc này của nàng vẫn làm hắn động tâm như cũ.
Hai người gần trong gang tấc, thế nhưng hắn không biết nên nói cái gì? Cũng không biết nên làm cái gì? Giơ tay luống cuống!
Đứng ở trên mái hiên, Thượng Quan Ngâm không khỏi thầm than. . . . . Rốt cuộc là mình bị làm sao vậy?
Tuyết Nhan nhìn Thượng Quan Ngâm chăm chú một lúc lâu, thế nhưng lại phát hiện thiếu niên trước mắt tiều tụy hơn lúc trước không ít! Chỉ là tiểu tử này ánh mắt né tránh, giả dối giống như kẻ trộm, không khỏi khẽ cười một tiếng nói : “Ngâm tiểu công tử, ta rất lấy làm lạ, khinh công của ta vô cùng cao. Tuy rằng ngươi võ công không tệ nhưng khinh công thì tuyệt đối không bằng ta.Vì sao mỗi lần ngươi đều có thể tìm được tung tích của ta?”
Thượng Quan Ngâm mặc dù uống nhiều thêm mấy chém, lúc này lại còn có lý trí, không nghĩ tới chuyện hắn theo dõi thế nhưng đã sớm bị Lâm Tuyết Nhan phát hiện! Nhất thời trong mắt phượng hẹp dài nắt đầu có hơi nước tỏa ra, lưu chuyển mị hoặc kinh người, quả nhiên hắn giống như ca ca của hắn, đều là tuyệt sắc mỹ nam, chỉ thấy hắn ngượng ngùng cười, thản nhiên nói: “Thật ra, ta là có người chỉ điểm, cho nên mới khả năng đi theo ngươi, khụ! thật sự đêm khuya ta không nên tới đây. Nếu không