Kết quả chính là Ngụy Nhất Thần vừa rồi còn đang chậm rãi nói chuyện với hai người bên trong lập tức từ ghế đứng lên, sau đó đụng đầu vào tấm ván của giường phía trên….
Lão Đại cùng lão Tam thấy tình huống như thế, cũng thật buồn bực, nhìn mặt hai người, vẫn là lão Đại phản ứng trước “Các cậu biết nhau?”
“Không biết!” Hai người trăm miệng một lời đáp, chẳng qua là một người ra vẻ trấn định, một người lại làm bộ không thèm để ý.
“Chắc anh là Cận Phi, xin chào, tôi là lão Tứ phòng 503, tên gọi Ngụy Nhất Thần.” Ngụy Nhất Thần một bên tiếp nhận cái gì đó trong tay Cận Phi, một bên tự giới thiệu.
“À, nghĩ lại, cậu chắc là người hôm qua đứng trước quầy của tôi làm nên cảnh tượng kia đi.” Cận Phi cũng cười một chút, vào toilet rửa sơ rồi trở ra ngay, ngồi xuống chỗ trống còn lại duy nhất bên cái bàn vuông.
“Vì chúc mừng ký túc xá chúng ta rốt cuộc hoàn chỉnh, chúng ta cạn li!” Lão Đại giơ cánh tay cầm li rượu đứng lên, mặt khác ba người kia cũng nhanh chóng đứng dậy, sau một trận chạm cốc, đảo mắt chỉ còn lại bốn cái li trống không.
“Nhóc con, cậu xem Cận Phi quan tâm cậu nhiều như vậy, biết các cậu ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, cho nên hôm nay cố ý chỉ mua mấy bình như vậy.” Lão Tam thừa dịp mọi người rót rượu sét đánh không kịp bưng tai (nhanh như chớp) kéo xuống một cái chân vịt, sau đó mới quay đầu nói chuyện cùng Ngụy Nhất Thần.
Nhưng mà đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu (*), lão Tam tay trái cầm li rượu, tay phải nắm chân vịt, cùng Ngụy Nhất Thần bên trái nói nói, tay không chú ý chuyển sang bên phải, kết quả bị Cận Phi ngồi bên phải cắn một ngụm.
(*) bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau: chỉ nhìn cái lợi trước mắt mà không chú ý nguy hiểm sau lưng
“Đệch (**), cậu là tó (cờ hó) sao, cắn một cái thật chuẩn!” Lão Tam một bên căm giận buông lỏng tay cầm chân vịt, một bên đi tìm cái chân còn lại, kết quả liền thấy nó đã nằm trong miệng lão Đại.
(**) nguyên văn: Ta kháo (ta thay bằng “đệch” cho nó thuần việt ^_^)
“A!!~~~” Lão Tam thét một tiếng dài, quay đầu lại trừng mắt liếc Ngụy Nhất Thần đang xé một cái cánh vịt, Ngụy Nhất Thần run lên, nhanh tay đem hai cái cánh vịt toàn bộ kéo xuống đặt vào chén lão Tam, lão Tam mới vừa lòng gật gật đầu, sau đó đem tất cả cánh vịt liếm qua một lần (bẩn kinh).
Ngụy Nhất Thần “…….”
Ngụy Nhất Thần là lần đầu tiên đến ký túc xá ở, lúc trước sơ trung trung học đều không có ở ký túc xá, cho nên không rõ cuộc sống tập thể là như thế nào. Nhưng mà cho dù hắn có thử tưởng tượng như thế nào, cũng nghĩ không ra được nhóm người muốn ăn thịt đến thành cái bộ dạng này, công phu trong chớp mắt, một con vịt trừ bỏ xương đùi cắn không đứt còn chừa chút dấu vết, ngay cả xương cốt cũng không còn…
Kỳ thật Ngụy Nhất Thần thật sự gặp sư phụ rồi, phải biết rằng đây là khai giảng, đợi đến thời điểm gần kỳ nghỉ, không cần phải nói xương cốt, ngay cả giấy gói vịt đều có thể ăn không chừa chút gì.
Chẳng qua 503 xem như một cái chuyện lạ, bởi vì các phòng khác đều là càng về sau càng thê thảm, chỉ có 503 là càng về sau càng có tiền, cho nên trước nghỉ hè một tuần, 503 mỗi ngày đều có người bấu víu khung cửa cầu cạnh cơm, đủ thể loại vô cùng đa dạng phong phú.
Bởi vì các phòng khác đa số sinh viên đều là được người trong nhà gửi sinh hoạt phí cho, có khi là cấp theo tháng, cũng có khi lại cấp theo năm, cho nên thời điểm lúc vừa khai giảng đều là đại gia, ăn uống tràng giang đại hải xong rồi, cuối tháng, nhất là khi kết thúc học kì chỉ có thể ăn bánh mì uống nước lạnh, đây vẫn là mùa hè, nếu mùa đông nước lạnh cũng không uống được, càng thảm hại hơn.
Mà ba người phòng 503 vừa lúc tất cả đều có gia cảnh không tốt lắm, nhất là Cận Phi, hoàn toàn dựa vào chính mình, cho nên bọn họ đều là tới thời điểm cầm một chút học phí đáng thương làm vốn, sau đó ra ngoài làm công tích góp tiền bạc, càng góp càng nhiều, đợi cho học kì kết thúc, đem toàn bộ tiền tích góp làm sinh hoạt phí cho học kì sau, còn lại gửi về trợ cấp cho gia đình. Cho nên hiện tại ba người tuy rằng ăn như lang thôn hổ yết (ăn như sói đói hổ vồ), nhưng đợi cho đến thời điểm cuối cùng, liền biến thành đại gia của toàn bộ ký túc xá.
Đương nhiên, Ngụy Nhất Thần không biết chuyện đó, hắn nhìn thấy ba người một hồi liền đem một bàn rượu thịt thu dọn sạch sẽ, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Cận Phi nhìn thoáng qua Ngụy Nhất Thần vẫn đang ngây người, thở dài, vừa thu thập tàn cục, vừa nói lời thành khẩn “Lão Tứ à, cậu từ từ rồi sẽ quen, ở ký túc xá chúng ta, không cướp miếng ăn, cậu liền chết đói!” Sau đó lúc lão Đại lão Tam đi ra ngoài vứt rác, đưa cho Ngụy Nhất Thần một cái cổ vịt.
Ngụy Nhất Thần nhìn Cận Phi đi rửa chén dĩa, lại nhìn cái cổ vịt trong tay, hơi hơi gợi lên khóe miệng, sau đó trước khi những người kia trở về, nhanh chóng ăn ngon lành. Thật ra giữa trưa Ngụy Nhất Thần ở nhà đã ăn một bữa tiệc lớn, một chút cũng không