Đợi đến lúc Ngụy Nhất Thần thi đấu trở về lại ký túc xá, lão Đại và lão Tam gần như muốn dâng Ngụy Nhất Thần lên bàn thờ ngồi, fuck về sau đừng đi thi đấu gì đó nữa được không! Dù sao cũng chỉ là dự bị! Còn đi nữa tụi anh có thể sẽ chết ngay lập tức đó! Ngay cả người qua đường A cũng phải làm bia đỡ đạn nữa là! Em quản tốt tiểu thụ nhà em đừng để cậu ta chạy loạn được không! Sẽ cắn người đó!
Mà nhân vật chính Cận Phi hiển nhiên không hề có một chút tính tự giác, chỉ lo vui vẻ ăn quà vặt Ngụy Nhất Thần mang về, sau đó quay về phía Ngụy Nhất Thần nhíu mày, tỏ vẻ thoả mãn. Người sau thì lập tức hóa thành sói ba đuôi xông tới cắn Cận Phi, lão Đại lão Tam thì lại thống khổ che mặt đối với sự không biết xấu hổ của đôi gian phu dâm phu này, không có lập trường, không có nguyên tắc!! Sau đó buồn bực đi ra ngoài khóa cửa trả lại không gian cho bọn họ.
Trong lòng Ngụy Nhất Thần rất vui vẻ, sau đó ôm Cận Phi từ trên võng xuống ném lên bàn ở giữa phòng. Hơn 20 ngày không gặp, Cận Phi cũng miễn cưỡng chống cự hai cái, liền quàng hai tay lên cổ Ngụy Nhất Thần, hai người hôn đến không biết trời đất, mãi cho đến khi Cận Phi không thể thở được nữa mới tách ra.
Ngụy Nhất Thần nhìn thấy, Cận Phi nửa nằm lên bàn, mắt ngấn lệ, gò má còn vương sắc hồng, bờ môi bởi vì mới bị gặm cắn mà đỏ au, hơn nữa trong đôi mắt còn có hơi nước như có như không, Ngụy Nhất Thần liền cảm thấy một luồng nhiệt khí vèo một cái đã vọt xuống dưới, hai cánh tay cũng bắt đầu không thành thật mò xuống sờ lên ngực của Cận Phi.
Khi ngón tay xẹt qua hai điểm trước ngực Cận Phi, Cận Phi không nhịn được hừ một tiếng, Ngụy Nhất Thần lập tức liền cảm giác tự chủ của mình sắp biến mất, tùy thời chuẩn bị giải quyết Cận Phi tại chỗ. Vì vậy, lần thứ hai cúi đầu xuống hung hăng hôn lên môi Cận Phi, hai người kịch liệt mà vội vàng vuốt ve thân thể lẫn nhau, như là muốn hòa đối phương làm một với mình.
Thế nhưng ngay khi Ngụy Nhất Thần rốt cuộc cũng cởi được áo ngoài của Cận Phi, lúc chuẩn bị cởi quần, thì phát hiện thấy gương mặt thống khổ của Cận Phi, căn bản cũng không phải là đang hưởng thụ, quả thực chính là chuẩn bị anh dũng hy sinh, điều này làm cho nhiệt tình của Ngụy Nhất Thần thoáng cái bị dập tắt hơn phân nửa. Lại nhìn hai mắt Cận Phi đang nhắm nghiền, Ngụy Nhất Thần hung hăng vuốt mặt mình, rồi buông Cận Phi ra.
Vốn Cận Phi nghĩ chắc Ngụy Nhất Thần muốn làm đến cùng, kỳ thực nói bản thân anh không chờ mong là gạt người, nhưng khi Ngụy Nhất Thần thật sự cởi áo trên người mình xuống, Cận Phi bỗng sợ hãi.
Kỳ thực anh đang sợ cái gì ngay cả chính anh cũng không biết, nhưng mà anh vẫn thực sợ hãi, nói cho cùng, mình cũng đã biết Ngụy Nhất Thần thật sự thích mình rồi, thế nhưng cảm tình của mình đối với Ngụy Nhất Thần không biết là dạng gì đây, anh sợ hãi mình đáp ứng Ngụy Nhất Thần không phải là bởi vì yêu thích, mà