Ngụy Nhất Thần trở lại trường học đã là chuyện của 20 ngày sau, miệng vết thương vốn chỉ mất hai tuần là đã khỏi, nhưng mẹ Ngụy Nhất Thần sống chết không cho Ngụy Nhất Thần quay về trường, mắng miệng vết thương lớn như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao! Trong nhà có một đứa con, nuông chiều từ nhỏ, lúc trước mẹ Ngụy không muốn Ngụy Nhất Thần đi chơi bóng, nhưng mà Ngụy Nhất Thần tính tình bướng bỉnh, muốn làm gì nhất định phải làm cho bằng được, người khác đều là không đụng tường Nam không quay đầu*, cậu thì thấy tường nam cũng phải đạp sụp mà đi tiếp.
Đừng thấy bình thường Ngụy Nhất Thần đều làm một bộ dáng tươi cười tủm tỉm, đối ai cũng thân thiện, thì cho rằng không có nguyên tắc lại dễ ức hiếp. Nhưng một khi liên quan đến chuyện Ngụy Nhất Thần muốn làm, tuyệt đối hóa thân từ con chó to thành gấu chó lớn, nói mà các người không phục, ít nhất cũng đánh đến khi các người phục!
Cho nên mẹ Ngụy không có biện pháp đành để cho con đi, coi như cho Ngụy Nhất Thần rèn luyện thân thể. Thế nhưng lần này không giống vậy, lần này là bị thương, còn nặng như vậy, nói gì mẹ Ngụy cũng không đồng ý cho Ngụy Nhất Thần quay về trường học, ngay cả cửa nhà cũng không cho cậu ra, chính mình trực tiếp xin nghỉ một tháng, thề phải chăm sóc vết thương của con đến khi nào khỏi hẳn mới thả đi.
Vì vậy chờ tới lúc Ngụy Nhất Thần quay về trường học, cơn lốc anh hùng cứu mỹ nhân đã bị sự náo nhiệt của trăm đoàn sinh viên mới cuốn bay, Ngụy Nhất Thần cũng đau đầu khi thấy bụng nhiều thêm mấy khối thịt mỡ.
Ngụy Nhất Thần lần này thực thông minh, trời vừa sáng liền nói mẹ làm rất nhiều đồ ăn, hơn nữa trên cơ bản đều là chân giò kho tàu – loại đồ ăn rất cứng, sau đó mang về phòng chia cho mọi người ăn đỡ thèm.
Khi Cận Phi trở về phòng, đã thấy ánh mắt lão Đại và lão Tam đói đến tái đi rồi, ở trong phòng như hai con sói đói. Không có biện pháp, Ngụy Nhất Thần nói đây là cho cả phòng ăn, Cận Phi chưa trở về không được ăn. Kết quả hai người chỉ có thể ngửi mùi thịt nhưng không thể ăn, vò đầu bức tai, so với không ngửi thấy còn khó chịu hơn. Vừa hay hôm nay Cận Phi chỉ đi thu thập đơn giản một chút liền trở về, nên mới khoảng 11h đã về, còn chưa chuẩn bị gì đã bị kéo đến bàn cùng nhau ăn.
Ngụy Nhất Thần thấy Cận Phi về, không nói hai lời mở cặp lồng ra, hộp lớn hộp nhỏ bày đầy bàn. Vừa mở nắp ra, mùi hương nháy mắt tràn ngập cả phòng, hầu như trong khoảnh khắc, phòng 503 đã bị vây chặt đến không lọt một giọt nước, trên cơ bản các phòng ngủ xung quanh tầng 5 đều đến đông đủ. May sao lão Tam có chuẩn bị trước, lúc Ngụy Nhất Thần lấy thức ăn ra, đã sớm khóa cửa phòng, bằng không phỏng chừng ngay cả hộp cơm cũng không được đụng đến.
Bọn Cận Phi cũng không thèm để ý tới các loại gào khóc tê tâm liệt phế ngoài cửa, bốn người chậm rãi mở ba chai bia ra, Cận Phi không cho Ngụy Nhất Thần uống, đưa hắn một lon cola, cụng ly, mới chậm rì rì bắt đầu ăn. Chờ bọn họ ăn xong, đã là 2 giờ sau, tuy rằng tốn nhiều thời gian để ăn, nhưng chủ yếu thời gian là uống rượu và tán gẫu, huấn luyện quân sự kết thúc mọi người cũng chưa có cơ hội tìm hiểu lẫn nhau, lần này vừa lúc có cơ hội, vậy nên dành thời gian tán gẫu rất lâu. Chờ bọn họ buông đũa, đồ ăn còn thừa lại không ít.
Vì vậy lúc lão Tam chuẩn bị đi ra ngoài, vừa mở cửa, liền thấy một đống ánh mắt u ám ở ngoài, cũng không biết ai hô một tiếng ‘cướp’! Cả đám liền ùa lên, chờ bọn Cận Phi phản ứng kịp, trong phòng ngay cả hộp đựng cũng không còn, không biết ai đi rồi còn thuận tay lấy luôn một chai bia không. Ngụy Nhất Thần chậc lưỡi, đây mới chỉ là vừa khai giảng thôi chứ nếu đợi đến hết học kỳ, có khi ngay cả chính mình cũng bị ăn mất…
Bọn Cận Phi ngược lại đã thành thói quen, năm ngoái bọn họ cũng đi cướp đồ ăn của người khác như vậy. Đăc biệt năm ngoái, lúc năm tư tốt nghiệp, bọn Cận Phi liền đi theo cọ cơm chia tay suốt một tháng.
Lúc trước có nói qua, trong ký túc xá tầng 5 là tầng hỗn hợp, lớp lớn đều có cơm chia tay, mọi người đều biết, chủ yếu là đi uống rượu, trên cơ bản đồ ăn cũng không ăn. Cho nên bọn Cận Phi không khách khí, ai đi ăn cơm chia tay bọn họ liền theo đuôi, chờ họ ăn xong liền đóng gói đem về.
Cũng có học trưởng rất tự giác, đóng gói xong rồi kêu bọn họ đến lấy, hoặc là trực tiếp xách về ký túc xá. Vào lúc này, tốt nhất chính là phải cướp, chờ người khác nhường cho chẳng khác nào nằm mơ.
Cho nên lão Đại chỉ đi đến hành lang, rống lớn một tiếng “Ăn xong nhớ đem rửa sạch rồi hẵn trả lại, bằng không về sau cho tụi bây thèm chết!” Không bao lâu sau, mấy hộp cặp lồng lớn nhỏ đều được rửa sạch sẽ trả về phòng 503.
Hôm nay có đầy đủ mọi người trong phòng, sau khi cơm nước no nê thì tắt đèn, nhưng không buồn ngủ mà bắt đầu mở ngọa đàm hội.
Cái gọi là ngọa đàm hội thì đã từng ở ký túc xá đều hiểu được, chính là một đám người không ngủ được nằm nói chuyện trên trời dưới đất. Ngọa đàm hội của nam sinh không ngoài mấy chủ đề: Thể thao, game, gái đẹp, sex, đương nhiên hai cái cuối cùng có thể gộp lại với nhau. Người phòng 503 không có ai chơi game, cho nên số đề tài vốn đã không nhiều lắm lại bị loại trừ mất một cái, vì vậy khi đã nói xong đề tài thể thao, đề tài vì vậy mà tự nhiên chuyển hướng tới gái đẹp.
Bốn người bắt đầu thảo luận lớp nào có gái đẹp, người nào lại thay bạn gái, XX tối hôm qua mang theo bạn gái ra ngoài suốt đêm không về, nói nói, liền chuyển tới trên người bọn họ.
Trong phòng chỉ có lão Đại là có bạn gái, hai người năm lớp 9 đã bắt đầu lén lút chuyền giấy