Diệp Châu Anh hơi sửng sốt, không ngờ cô lại gặp Sở Bách Nhiên.
Cô mỉm cười nhìn anh đáp.
“Chú Bách Nhiên, sao chú lại ở đây ? Chú cũng đi nghỉ dưỡng sao ?”
“Không, tôi có hẹn với một đối tác làm ăn tại đây.
Em tới đây du lịch sao ?” Vừa nói Sở Bách Nhiên cũng vừa đi xuống hồ bơi, đứng cạnh cô.
“Vâng, em đi chơi với bạn.
Cô ấy ngồi ở đằng kia.
Chú, thật trùng hợp.”
Sở Bách Nhiên cong môi cười, nhướng mày nhìn cô.
“Phải, thật trùng hợp.” Diệp Châu Anh nhìn Sở Bách Nhiên, đột nhiên cô lại cảm thấy hơi ngại.
Hôm nay lẽ ra cô không nên nghe lời Từ Giai Ý.
Mặc bộ đồ hở hang thế này đứng trước mặt anh, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
“Diệp Châu Anh, tôi không ngờ là em lại táo bạo như vậy đấy.
Xém chút nữa là tôi đã không nhận ra em rồi.”
Không hiểu sao Diệp Châu Anh lại cảm thấy trong giọng điệu của Sở Bách Nhiên có một chút tức giận.
Là ảo giác sao ?
“Là bạn tôi bắt tôi mặc đấy.” Thẹn quá hóa giận, vừa nghe anh nói thế, Diệp Châu Anh quay sang hơi cao giọng nói với anh.
Sở Bách Nhiên thấy cô xù lông, đột nhiên lại thấy buồn cười.
Anh nhếch môi cười nhẹ, đưa tay ra xoa xoa đầu cô.
“Tôi không có ý gì đâu, em đừng giận.
Hôm nay em rất đẹp.
Chỉ là lần đầu tiên thấy em như vậy nên tôi hơi bất ngờ thôi.
Mà tôi nói này, sau này tốt nhất vẫn nên mặc kín đáo một chút, không phải ai cũng là người tốt như tôi đâu.
Vậy em bơi đi nhé.” Sở Bách Nhiên thấy cô gái nhỏ có vẻ xấu hổ, không muốn chọc cô thêm nữa.
Anh cười cười nói rồi bơi đi.
Tuy nhiên, cả quá trình anh vẫn luôn theo dõi cô, sợ có người chạy tới bên cạnh vợ anh có ý đồ xấu.
Thấy anh bơi đi rồi, Diệp Châu Anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lấy lại bình tĩnh, cô cũng ngã theo dòng nước bơi đi.
Vừa bơi được một đoạn, đột nhiên chân phải của cô lại giật một cái, đau nhức nhói.
Lúc này Diệp Châu Anh mới nhớ, ban nãy do ngượng nên cô vẫn chưa khởi động trước khi xuống hồ bơi.
Có lẽ là chân cô bị chuột rút rồi.
Chân đau khiến cô không bơi tiếp được, cô chới với hoảng sợ vùng vẫy giữa mặt hồ.
Đang trong cơn hoảng hốt, bỗng có một cánh tay rắn chắc ghì chặt lấy eo cô, ôm cô bơi vào thành bể.
Sở Bách Nhiên vẫn luôn chú ý quan sát động tĩnh của Diệp Châu Anh, đột nhiên thấy cô vùng vẫy giữa mặt hồ, anh liền biết ngay là cô có chuyện rồi.
Lập tức bơi nhanh về phía cô, đưa cô vào gần thành bể.
Vừa đến thành bể bơi, anh liền chống tay leo lên trên.
Hai bàn tay to lớn luồn qua nách ôm cô ngồi lên thành bể.
“Khụ...khụ..”Diệp Châu Anh hoàn hồn.
Ho ra mấy ngụm nước.
Vừa rồi hơi hoảng nên nước chảy vào cả miệng và mũi cô.
Một bàn tay thô ráp vỗ nhè nhẹ sau lưng cô.
“Em sao thế ? Bị chuột rút rồi ?”
Diệp Châu Anh quay sang nhìn Sở Bách Nhiên.
Vừa ho xong nên hai mắt của cô hơi ửng đỏ, ngân ngấn nước.
Nghe anh hỏi, cô gật gật đầu.
Sở Bách Nhiên đỡ cô đứng dậy.
“Châu Anh, em đi được không ? Tôi bế em vào ghế ngồi