8 giờ tối.
Diệp Châu Anh tỉnh giấc, thấy có hai cuộc gọi nhỡ đến từ Từ Giai Ý, bạn thân của cô.
Cô bấm số gọi lại cho Từ Giai Ý.
Điện thoại đổ chuông 2 lần, Từ Giai Ý đã bắt máy.
“ Bà cô của tôi ơi, tớ gọi điện rủ cậu cùng tớ đi uống rượu một chút mà không được ? Có phải là đang tình tứ với Sở Tu Kiệt rồi không ? Đúng là có sắc thì quên bạn mà.” Diệp Châu Anh im lặng trong chốc lát, cô ho khan một tiếng trả lời Từ Giai Ý.
“ Ý Ý, tớ và Sở Tu Kiệt chia tay rồi.
Bà cô của cậu vừa mới tỉnh giấc, cậu có muốn cùng bà cô già vừa mới bị đá này đi uống rượu giải sầu một bữa không ?” Từ Giai Ý lập tức sửng sốt.
Cô cao giọng qua điện thoại.
“Cậu nói gì cơ ? Có chuyện gì sao ? Là do mấy nay bọn cậu cãi nhau sao ?”
Diệp Châu Anh thở ra một hơi dài.
“ Ý Ý, chúng ta gặp nhau rồi nói.”
“Cậu đợi tớ 15 phút, chị đây sẽ lập tức có mặt ngay dưới nhà cậu.”
“Được, vậy tớ đợi cậu tới.”
Từ Giai Ý là cô bạn thân từ thuở nhỏ của Diệp Châu Anh.
Sau khi bố mẹ Diệp Châu Anh mất do tai nạn giao thông, để lại cho cô một khối tài sản, Từ Giai Ý đã luôn ở bên cạnh cô từ lúc đó.
Ba mẹ của Diệp Châu Anh đều là 2 doanh nhân có tiếng, nếu như ba mẹ vẫn còn sống, có lẽ gia đình Diệp Châu Anh hiện tại cũng thuộc dạng rất khá giả.
Trong lúc đợi Từ Giai Ý đến, Diệp Châu Anh vào bếp nấu tạm một gói mì ăn.
Khoảng chừng 20 phút sau, Từ Giai Ý đã có mặt trước cửa nhà cô.
Diệp Châu Anh vừa mở cửa, Từ Giai Ý cùng với túi bia lớn và một túi đồ ăn bước vào, hùng hổ lên tiếng.
“ Tiểu Anh Anh, chị của cậu tới rồi đây.
Làm sao hả ? Anh ta đá cậu sao ? Cậu nói đi, có phải anh ta ức hiếp cậu không ? Để chị đây vô bếp lấy dao, rồi chúng ta cùng đi thiến anh ta có được không ?”
“ Ý Ý, cậu vào nhà đã.”
“Được được được, vào nhà rồi cậu kể hết sự tình cho tớ.
Tớ sẽ đi tìm anh ta tính sổ.” Nói rồi Từ Giai Ý cởi giày, hậm hực ôm túi bia đi vào phòng khách.
Diệp Châu Anh cười cười lắc đầu, cô đóng cửa nhà lại rồi đến ngồi cùng Từ Giai Ý.
“Cậu mua có phải là hơi nhiều bia rồi không? Sợ là uống hết chỗ này thì cậu sẽ không đi kiếm anh ta nổi đâu.
”
“ Châu Anh, cậu đừng có luyên thuyên nữa, mau kể tớ nghe có chuyện gì ? Cậu nói đi, anh ta có ức hiếp cậu không ?” Vừa nói Từ Giai Ý vừa vươn tay khui hai lon bia.
Nhét một lon vào tay của Diệp Châu Anh.
Chăm chú nhìn cô, đợi cô lên tiếng.
Diệp Châu Anh nhìn lon bia trong tay, hớp một ngụm lớn.
Cô dựa lưng vào ghế sofa, nói.
“Ý Ý, anh ấy nói rằng tớ quá cổ hủ, không giúp anh ấy giải quyết cái nhu cầu s1nh lý kia.
Anh ấy không muốn tiếp tục với tớ nữa.
Tớ thực sự rất cổ hủ sao ? Có phải là tớ quá cứng nhắc rồi không ?” Từ Giai Ý vừa nghe cái lí do