Tới hầm xe của resort.
Sở Bách Nhiên bước xuống mở cửa xe cho cô.
Sau đó anh kêu cô đợi anh một chút, anh mở ghế phụ ra lấy chiếc áo vest, choàng lên người Diệp Châu Anh.
Dáng người Sở Bách Nhiên cao lớn, áo vest của anh cũng rất to, chiếc áo hoàn toàn bao bọc Diệp Châu Anh ở bên trong.
Mùi hương gỗ thông cũng theo đó bao trùm cả người cô.
Diệp Châu Anh cảm thấy đầu óc cô bắt đầu hơi choáng váng rồi.
Sau khi bao bọc cô bằng chiếc áo vest của mình, Sở Bách Nhiên hài lòng nắm tay cô dẫn cô vào thang máy.
Thấy cô đi xiêu xiêu vẹo vẹo, anh nhíu mày quay lại hỏi.
“Châu Anh, em say ?”
“ Có lẽ vậy ?”
Diệp Châu Anh thấy đầu mình càng ngày càng choáng váng, giơ tay lên đỡ trán.
Đó giờ tửu lượng của Diệp Châu Anh cũng không phải quá kém, có thể do hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến cơ thể cô mệt mỏi nên dễ say.
Bước đi của cô cũng không còn vững nữa.
Cô đưa tay vịnh vô cánh tay rắn chắc của Sở Bách Nhiên.
Sở Bách Nhiên thấy vậy liền xoay người đỡ vai cô.
Anh cười khẩy một tiếng.
“Diệp Châu Anh, em giỏi lắm.
Còn uống đến say cơ đấy.” Giọng nói của anh lại bắt đầu chất chứa lửa giận.
Hôm nay cô gái nhỏ này cũng quá không ngoan ngoãn rồi đi.
Anh thực sự muốn lôi cô lên giường đánh cô một trận mà.
Sở Bách Nhiên cúi người xuống bế thốc cô lên, ôm cô vào thang máy.
Diệp Châu Anh giật mình “A” lên một tiếng, theo phản xạ hơi giãy giụa một chút.
Sở Bách Nhiên vung tay đánh vào mông cô một cái, lên tiếng.
“Diệp Châu Anh, em yên lặng cho tôi.
Nếu em còn giãy giụa, thì bây giờ tôi lập tức đưa em vào phòng của tôi đấy.
Mau đưa thẻ phòng của em cho tôi.” Nghe thấy anh hung dữ nói vậy, Diệp Châu Anh lập tức nằm im trong lòng anh, không động đậy nữa.
Thò tay vào túi xách lấy thẻ phòng, nhét vào tay anh.
Diệp Châu Anh lại tiếp tục im lặng nằm trong vòng tay rắn chắc của anh, dựa vào bờ ngực rộng lớn, ngửi mùi hương trầm ổn trên người anh, cô bỗng cảm thấy yên tâm.
Đoạn đường chỉ từ hầm xe lên phòng của cô, cũng khiến cô cảm thấy thoải mái mà ngủ thiếp đi.
---
Sở Bách Nhiên bế Diệp Châu Anh về phòng, quẹt thẻ.
Nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường.
Diệp Châu Anh được tiếp xúc với chiếc giường mềm mại, bỗng từ từ tỉnh giấc ngồi dậy.
Đưa tay dụi dụi mắt, chiếc áo vest to lớn của Sở Bách Nhiên từ trên vai cô trượt xuống, lộ ra bờ vai mảnh dẻ cùng xương quai xanh quyến rũ.
Diệp Châu Anh nhìn nhìn người đàn ông đứng trước giường, nghi hoặc lên tiếng.
“Chú, về phòng của tôi rồi sao ? Sao chú còn chưa đi ?”
Nghe thấy lời cô nói, Sở Bách Nhiên bỗng nhiên bật cười một tiếng.
Gương mặt anh chợt thay đổi, ánh lên một tia nguy hiểm.
Anh ghé người ngồi xuống bên cạnh cô.
Đột nhiên chống hai tay ở hai bên hông cô, ép cô vào sát thành giường.
Cả cơ thể Diệp Châu Anh bị bao bọc bởi thân hình to lớn của anh, Diệp Châu Anh chợt bừng tỉnh, cô lùi sát vào thành giường tới khi không còn lùi được nữa.
Sở Bách Nhiên đưa bàn tay to lớn của anh khẽ nắm lấy cằm cô, vuốt ve.
“Diệp Châu Anh, em quậy tới như vậy.
Tôi vừa đưa em về phòng em liền đuổi tôi đi sao? Có phải chúng ta cần nói chuyện một chút không ?” Diệp Châu Anh hơi sợ hãi nhìn anh, hôm nay Sở Bách Nhiên bị làm sao vậy chứ ? Có phải từ tối đến giờ anh tức giận cô hơi nhiều rồi không ?
“Chú, chú lại giận nữa rồi sao ? Chú muốn nói chuyện gì với tôi ?”
Sở Bách Nhiên nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, ngón tay đang vuốt ve cằm cô khẽ dùng sức nâng gương