Sáng hôm sau tỉnh giấc, Diệp Châu Anh vẫn không thấy Sở Bách Nhiên trả lời tin nhắn của cô.
Cô lấy làm lạ, tính đợi vệ sinh cá nhân xong sẽ sang nhà kiếm anh.
Sau khi soạn xong đồ đạc để chuẩn bị đi làm, Diệp Châu Anh bước ra khỏi nhà mình, khóa cửa lại.
Cô chần chừ đứng trước nhà Sở Bách Nhiên, rồi đưa tay lên ấn chuông.
Hai hồi chuông vang lên, không một tiếng động.
Diệp Châu Anh nhíu mày, lại đưa tay lên ấn chuông một lần nữa.
Vẫn không có ai ở nhà.
Có lẽ anh đã đến công ty rồi ? Nhưng vì sao lại không trả lời tin nhắn của cô chứ ? Bảo thích cô xong liền chơi trò mất tích luôn sao ?
Thấy không ai ra mở cửa, Diệp Châu Anh không kiên trì nữa, đành đi làm vậy.
Lái xe đến bệnh viện, Diệp Châu Anh thông thả vừa gặm bữa sáng vừa đến văn phòng khoa của mình.
Dọc đường đến văn phòng, lâu lâu lại có những ánh mắt nhìn ngó cô.
Diệp Châu Anh khó hiểu.
Đến trước cửa văn phòng khoa Dược, Diệp Châu Anh đẩy cửa bước vào.
Giờ thì có lẽ cô đã hiểu vì sao hôm nay cô chả làm gì mà lại gây sự chú ý tới vậy rồi.
Một bó hoa hồng to hơn nửa người đặt trên bàn cô, khóe miệng Diệp Châu Anh giật giật.
Cái quái gì thế này ? Bước lại gần bàn, cô cầm tấm thiếp trên bó hoa lên xem.
“Chậc chậc, dược sĩ Diệp của chúng ta thật là được đàn ông săn đón nha.
Ngày đầu tiên đi làm lại liền có người gửi tới một bó hoa tươi to đến như vậy rồi.
Sao không gửi về nhà của dược sĩ Diệp nhỉ ? Gửi đến đây cho ai xem chứ ?” Nghe thấy giọng nói mỉa mai của cô đồng nghiệp, Diệp Châu Anh thở dài.
Đây đâu phải là chuyện cô có thể kiểm soát được chứ ? Mặc dù khó chịu với lời nói của cô ta, nhưng Diệp Châu Anh vẫn nhịn xuống.
Giải thích với người không thích mình thì chỉ như đàn gảy tai trâu mà thôi.
“Châu Anh, tặng em bó hoa hồng này thay cho lời xin lỗi của anh.
Anh sẽ theo đuổi em lại từ đầu, lần này anh sẽ không buông tay em ra nữa.
Đợi anh.
Sở Tu Kiệt.” Đây là nội dung trên tấm thiếp.
Diệp Châu Anh hơi sững sờ.
Ban sáng tỉnh dậy cô còn cho rằng cuộc gọi điện tối qua chắc chỉ là cô nằm mơ, hoặc là Sở Tu Kiệt nằm mơ rồi gọi cho cô.
Không ngờ tới anh ta bây giờ còn gửi cả hoa đến.
Mệt mỏi kiếm chỗ đặt bó hoa xuống.
Diệp Châu Anh ngồi vào bàn làm việc, mở email ra, giải quyết công việc tồn đọng của mình.
Làm việc liên tục một mạch đến trưa.
Lúc này Diệp Châu Anh mới mở điện thoại ra xem.
Có hai số điện thoại nhắn tin cho cô.
Một số là đường dây nước ngoài, một số là số điện thoại tối qua gọi cho cô – là số của Sở Tu Kiệt.
Diệp Châu Anh mở tin nhắn của số lạ kia ra trước.
“Tiểu Châu Anh, là tôi Sở Bách Nhiên đây.
Thật xin lỗi em.
Bây giờ mới có thể nhắn cho em được.
Vấn đề ở công ty tôi vẫn chưa giải quyết xong, tôi phải đi Singapore một chuyến.
Điện thoại tôi để quên mất ở công ty nên bây giờ mới có thể liên lạc với em được.
Tôi sẽ cố gắng hoàn tất sớm công việc rồi về nấu bữa cơm như đã hứa cho em.
Đợi tôi.”
Diệp Châu Anh mỉm cười nhìn đoạn tin nhắn.
Thì ra là ông chú già phải đi công tác ở Singapore.
Thôi vậy, tha lỗi cho chú.
Nói rồi Diệp Châu Anh chuyển sang mở tin nhắn của Sở