Thời gian trôi qua cũng vô cùng nhanh, thấm thoát đã đến thứ 6 rồi.
Vì khoảng 4 giờ sáng thứ 7 là Diệp Châu Anh phải khởi hành đến núi Tam Đa, nên Sở Bách Nhiên viện cớ chạy sang nhà cô ngủ.
Trên giường, Sở Bách Nhiên ôm lấy Diệp Châu Anh vào lòng, tay khẽ vuốt v e lưng cô.
Cằm tì trên mái tóc Diệp Châu Anh, lâu lâu lại cúi xuống hít ngửi mùi hương trên tóc của cô.
“Không phải khi nãy chính anh bảo là cho anh sang ngủ, anh sẽ chỉ nằm dưới đất sao? Lão lưu manh.”
“Vậy đó là sai lầm của em khi tin lời lão lưu manh nói.”
Diệp Châu Anh bật cười, ngẩng đầu lên cắn một cái vào cằm anh.
“Bách Nhiên, sao cái gì anh cũng có thể nói được thế? Anh có thể giả vờ xấu hổ với hành vi nói dối của mình một chút được không?”
Bỗng nhiên Sở Bách Nhiên ngồi dậy, bế Diệp Châu Anh lên rồi đặt xuống chiếc mền dày cô lót sẵn cho anh nằm.
Sau đó anh cũng nằm xuống, vùi đầu cổ Diệp Châu Anh, tiếp tục ôm cô.
“Như thế này thì không phải là nói dối nữa rồi, đúng không?”
Lúc nói đến chữ cuối, anh khẽ há miệng cắn nhẹ vào cổ Diệp Châu Anh một cái, lại sợ cô đau nên đưa lưỡi ra li3m li3m lên vết cắn.
Diệp Châu Anh bật cười, đẩy anh ra.
“ Anh làm gì vậy? Em nhột, anh đừng quậy nữa.
Mai em còn phải dậy sớm, đừng chọc em.”
Sở Bách Nhiên chóng tay dậy ngắm nhìn Diệp Châu Anh, đôi mắt xếch của anh khẽ nheo nheo, đưa tay sờ sờ bờ môi mọng của cô.
“Hôn anh một cái, rồi anh để em ngủ.”
Diệp Châu Anh nhìn người đàn ông trước mặt.
Gương mặt nam tính, đôi mắt xếch sâu hun hút quyến rũ, mùi hương cơ thể nam tính của anh vờn quanh nơi cánh mũi, giọng điệu trầm khàn câu dẫn.
Cô nuốt nước bọt một cái, không ngờ cô lại có ngày bị nhan sắc dụ hoặc.
Nhắm mắt lại, Diệp Châu Anh nhướng người lên hôn lên môi anh.
Đạt được mục đích, Sở Bách Nhiên lập tức kéo Diệp Châu Anh ngồi dậy, bế cô ngồi lên người mình.
Từ bị động chuyển thành chủ động, bắt đầu hôn cuồng nhiệt.
Sau khi **** *** hai cánh môi mềm mại, Sở Bách Nhiên đưa lưỡi ra cạy mở hàm răng Diệp Châu Anh, quấn lấy lưỡi cô, dẫn dắt cô cuống theo sự cuồng nhiệt của mình.
Diệp Châu Anh đưa tay lên quàng ở cổ anh, phối hợp với cái hôn của anh.
Nụ hôn không theo quy luật nào cả, lúc thì gấp gáp, lúc thì nhẹ nhàng, nhưng hai người không ai có ý định tách nhau ra.
Sở Bách Nhiên cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn đem cô ăn vào bụng, ngày mai Diệp Châu Anh phải dậy sớm đi núi Tam Đa rồi.
Cuối cùng vẫn như mọi lần, là Diệp Châu Anh bị hôn tới mụ mị đầu óc, không còn hơi thở phải đẩy Sở Bách Nhiên ra.
Hai người đều th ở dốc nặng nề, Sở Bách