Trái tim treo lơ lửng của Sở Bách Nhiên cuối cùng cũng hạ xuống được một nửa.
Nhưng nghe tới những vấn đề của cô hiện tại, tim anh vẫn đau thắt.
Cảm giác khó thở vẫn chưa biến mất.
Anh lê bước đến phòng bệnh của Diệp Châu Anh.
Sở Tu Kiệt cùng Từ Giai Ý và Lý Húc cũng đi theo.
Diệp Châu Anh được chuyển tới phòng hồi sức tích cực, hiện tại vẫn chưa cho người nhà vào thăm được.
Nên mọi người đều đứng ở ngoài nhìn cô.
Được một lúc, Sở Bách Nhiên quay sang bảo mọi người về hết đi.
Anh ở lại là được.
Thấy Sở Bách Nhiên cứng rắn, gặp vừa khóc cả buổi, Từ Giai Ý mặc dù không muốn nhưng đã bị Lý Húc ép buộc đưa về nhà.
Còn Sở Tu Kiệt vẫn kiên quyết đứng đực tại chỗ không đi đâu.
“Chú về đi.”
“Không, em muốn nhìn cô ấy.”
Sở Tu Kiệt lạnh nhạt trả lời anh.
Sở Bách Nhiên thở dài, tay siết chặt thành nắm đấm.
“Là anh không bảo vệ tốt cô ấy...”
Sở Tu Kiệt im lặng không nói gì, anh biết không phải lỗi của Sở Bách Nhiên, việc này chẳng ai muốn cả.
Nhìn bộ dạng suy sụp của Sở Bách Nhiên, anh đã tin là Sở Bách Nhiên thực sự yêu Diệp Châu Anh rất nhiều.
Vài ngày trước gọi cho Diệp Châu Anh, anh chỉ muốn xác nhận lại cô ở bên Sở Bách Nhiên có vui vẻ không, có hạnh phúc hơn ở bên anh hay không.
Nhưng hôm nay thì anh đã biết, Sở Bách Nhiên yêu cô ấy đến vậy, làm sao nỡ làm cô ấy tổn thương được.
Chỉ có anh là thằng tệ bạc thôi.
Huống hồ, Sở Bách Nhiên là anh họ của anh, anh cũng hiểu rõ tính cách của Sở Bách Nhiên.
Sở Tu Kiệt đưa tay lên vỗ vỗ, coi như an ủi Sở Bách Nhiên.
“Không ai muốn việc này xảy ra cả.
Anh đừng tự trách.
Lo giữ sức để chăm sóc cho cô ấy.”
Nói rồi Sở Tu Kiệt xoay người đi, nhìn bộ dạng Sở Bách Nhiên thế kia, anh liền biết là anh ta sẽ chẳng thèm lo ăn uống gì.
Mặc dù anh nhìn thấy Diệp Châu Anh như vậy cũng rất đau đớn, cũng rất mệt mỏi nhưng nếu cả anh cùng Sở Bách Nhiên đều không chống cự được thì Diệp Châu Anh phải làm sao ? Nghĩ vậy liền cất bước xuống căn tin mua chút đồ ăn cho hai người.
Lúc lên lại phòng hồi sức, thấy Sở Bách Nhiên vẫn đứng thẫn thờ trước cửa kính nhìn Diệp Châu Anh, Sở Tu Kiệt lắc lắc đầu.
Đẩy anh ngồi xuống ghế, đưa ổ bánh mì cùng một chai nước sang cho Sở Bách Nhiên.
Sở Bách Nhiên cũng biết tình hình hiện tại mình cũng chả làm gì được, đưa tay nhận lấy phần thức ăn, nhưng chỉ cầm đó.
Cổ họng anh bây giờ vẫn còn cuộn lên từng hồi, cảm thấy không nuốt trôi nổi.
“Anh họ, ăn đi.
Đừng để Diệp Châu Anh tỉnh dậy thì thấy anh nằm trên giường bệnh.
Em không muốn thấy cô ấy đau lòng vì anh đâu.”
Sở Bách Nhiên đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương của mình.
Cũng đúng, không thể để bảo bối