“Chú, hiện tại tôi vẫn chưa nhớ ra.
Thật thất lễ, tặng chú một cục kẹo coi như xin lỗi nhé.” Sở Bách Nhiên nhìn xuống bàn tay trắng nõn đang chìa một cục kẹo màu tím về phía mình.
Anh lại phì cười, đưa tay nhận lấy.
“Được, cảm ơn em.
Nếu em không nhớ ra tôi, vậy để tôi giới thiệu một chút.
Tôi là Sở Bách Nhiên.
Sau này chúng ta sẽ là hàng xóm, có gì hãy giúp đỡ nhau nhé.” Đưa tay nhét cục kẹo vào túi quần, Sở Bách Nhiên đáp lại cô.
Diệp Châu Anh nhìn thấy gương mặt mỉm cười của anh, đột nhiên tim lại đập bịch một cái.
Người này cười lên thật là đẹp.
Cô tự thấy bản thân mình không phải là một cô gái háo sắc, nhưng người này cũng thực sự là quá đẹp rồi đi.
Tuy nhiên, Sở Bách Nhiên sao ? Hình như nghe tên vẫn là có hơi quen đó.
Cô mỉm cười lại với anh, gật gật đầu.
“ Được, chú Sở.
Vậy tôi vào nhà trước nhé.
Nếu chú có việc gì cần hỏi về nơi ở mới, có thể tìm tôi.”
“Được.”
Lần thứ ba gặp lại cô, Sở Bách Nhiên cảm thấy mình vẫn bị cô nhóc này thu hút.
Sau ba năm, cô gái ngày nào trông đã trưởng thành hơn không ít.
Vẫn là gương mặt xinh đẹp thu hút đó, cô không makeup, chỉ tô một lớp son mỏng, hôm nay trông cô có vẻ hơi mệt mỏi.
Nhưng khi nói chuyện với anh, đuôi mắt của cô cong cong, miệng luôn nở một nụ cười nhẹ khiến cô trông tươi tắn lên rất nhiều.
Không còn kiểu tóc xoăn buộc gọn gàng tinh nghịch nữa.
Thay vào đó là mái tóc xoăn dài được xõa ngang lưng.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xám ôm body dài ngang gối, lộ ra đường cong cơ thể quyến rũ.
Khoác thêm một chiếc áo khoác len mỏng màu trắng bên ngoài.
Sở Bách Nhiên cảm thấy anh phải mau nghĩ cách bắt vợ về nhà thôi, sự quyến rũ của cô chỉ nên để mình anh ngắm.
Sau khi Diệp Châu Anh về nhà, Sở Bách Nhiên cũng quay gót vào trong tiếp tục vận chuyển đồ đạc vào nhà mới.
Vào nhà đóng cửa lại, Diệp Châu Anh lại lục lọi kí ức của mình một lần nữa.
Nhìn anh rất quen, hình như cô sắp nhớ ra anh rồi.
Một số hình ảnh mơ hồ lướt nhanh qua, nhưng Diệp Châu Anh vẫn chưa thể nhớ nỗi.
Cô lắc lắc đầu, đi vào nhà bếp mở hộp mì hoành thánh ra ngồi ăn.
Diệp Châu Anh vừa ăn vừa nhắn tin cho Từ Giai Ý, bảo rằng cô đã xin nghỉ phép nửa tháng, muốn cùng Từ Giai Ý đi du lịch một chuyến.
Từ Giai Ý lập tức gọi điện sang cho cô.
Vừa bắt máy, Diệp Châu Anh đã nghe tiếng thút thít than vãn của Từ Giai Ý vang lên.
“Tiểu Anh, hiếm khi cậu mới có dịp nghỉ nhiều như vậy.
Tớ nhất định sẽ kiếm cách đi du lịch với cậu.
Nhưng mà hiện tại vẫn chưa được.
Cậu đợi tớ một hai ngày nữa, tớ sẽ đi mè nheo với ba để ông ấy cho tớ nghỉ phép vài ngày.”
Diệp Châu Anh bật cười khi nghe giọng nói ấm ức của Từ Giai Ý.
“Ý Ý, nếu cậu không rảnh thì cũng không sao, tớ có thể đi một mình.
Lúc về sẽ mua quà cho cậu.”
“Sao mà có thể như vậy được chứ ? Cậu làm vậy mà thấy được sao.
Cậu cứ đợi bà đây vài hôm, vài hôm sau nhất định bà đây sẽ cho cậu một kết quả.”
“Được được, đều nghe cậu cả.” Diệp Châu Anh bật cười vì cô bạn của mình.
“Vậy cậu lo sửa soạn đồ đạc rồi lên kế hoạch cho chuyến đi