“Kẻ lừa đảo?”
Úc Dạ Bạc như đã mơ hồ hiểu được gì đó, ngay lúc cậu muốn hỏi thêm thì có người tới.
“Ồ, hóa ra mọi người ở chỗ này à.”
Cậu quay đầu nhìn, là ba người Mạnh Hạo Nam, Quý Tinh Văn và Hồng Đào, bọn họ cũng đang điều tra manh mối ở xung quanh.
Mạnh Hạo Nam hỏi: “Thế nào, mọi người có thêm manh mối nào chưa? Đứa ngốc này có biết gì không?”
Tầm mắt của Úc Dạ Bạc đảo qua ba người bọn họ rồi dừng lại trên người Hồng Đào trong chốc lát.
Chàng trai trẻ này trông khoảng 25-26 tuổi, khuôn mặt chữ điền, vóc dáng không cao, làn da ngăm đen, nom qua thật thà hàm hậu.
So sánh với hắn thì cảm giác tồn tại của Quý Tinh Văn và Mạnh Hạo Nam mạnh hơn nhiều. Một người suýt chút bị kéo vào trong đất, một người ngủ cùng giường với họ đêm qua.
Chỉ có Hồng Đào là rất ít khi nói chuyện, cũng không tham gia thảo luận. Úc Dạ Bạc nhớ rõ đây là người đến địa điểm làm nhiệm vụ từ rất sớm, sau khi đến nhà Triệu Tam thì hắn và nhóm người kia ở lại tưới nước cho dưa, buổi tối canh đêm đợt thứ ba.
Nhớ lại thì dường như hắn không có vấn đề gì.
Vậy chỉ còn lại Kiều An và Dịch Trạch. Cảm giác tồn tại của bọn họ cũng rất thấp.
Nhưng trước kia làm nhiệm vụ không phải không có kiểu người lầm lì ít nói.
Úc Dạ Bạc cố gắng nhớ lại lần nữa, quỷ dị phát hiện, giống như ngày hôm qua, cho dù là ai thì ký ức của cậu đều rất hoàn chỉnh, không tìm thấy bất cứ điểm sơ hở nào.
Tuy nhiên rõ ràng bên trong bọn họ lại có thêm một người.
Nếu không phải xác nhận từ camera giám sát thì Úc Dạ Bạc còn nghi ngờ đứa ngốc kia là con quỷ có thể thay đổi trí nhớ của người khác.
“Không có phát hiện gì.” Mặt Úc Dạ Bạc không đổi sắc thở dài, làm bộ như rất buồn rầu.
Bọn họ rời khỏi cửa tiệm ngũ kim về nhà Triệu Tam.
Hơn sáu giờ tối, trời sắp tối đen, tất cả người làm nhiệm vụ đi tìm manh mối đều lục tục trở về. Úc Dạ Bạc ngồi ở bên bàn, miệng ngậm kẹo mút, vừa làm bộ nghịch điện thoại vừa âm thầm quan sát từng người hòng tìm được kẻ khả nghi.
Nhưng khi cậu thầm nghĩ lại trong lòng thì vẫn giống như ban đầu, thật sự không thể tìm ra chút sơ hở.
Nhiệm vụ ba ngày, ngày đầu tiên Úc Dạ Bạc đã tìm được điểm mấu chốt, kết quả phiền toái thực sự không phải cái này mà là làm thế nào để tìm được con quỷ.
Mọi người xung quanh đều bị quấy nhiễu, bây giờ chỉ dựa vào việc ngồi nghĩ không thôi sẽ không ra, phải tìm cách khác mới được.
“Tần Hoài Chu, anh bảo câu “anh ấy là kẻ lừa đảo” là có ý gì?”
Người đàn ông ngồi bên cạnh cậu, miệng ngậm một cây kẹo mút cùng loại, nâng cằm suy nghĩ chốc lát rồi đáp: ““Anh ấy” chắc chắn là chỉ “Triệu Đông”, nhóc ngốc phát hiện “Triệu Đông” là giả? Hay là…”
Úc Dạ Bạc hiểu được anh muốn nói cái gì: “Nên kết hợp với câu nói trước?”
… Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, vậy trồng nhà Triệu Tam xuống sẽ được cái gì?… Em còn nhớ rõ Triệu Đông không?… Anh Triệu, Đông đang làm ruộng, anh ấy, nói, cho em biết, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu. Nhưng mà… Anh ấy là, kẻ lừa đảo!Hay nói cách khác…
“Trồng người không được người!”
Hai người đồng thanh nói ra lời này.
“Hiển nhiên thằng nhóc đã tận mắt nhìn thấy có người bị trồng vào trong đất.”
“Đi, Tần Hoài Chu, chúng ta đi đào xem!”
Úc Dạ Bạc kéo Tần Hoài Chu đến bên thửa ruộng trồng dưa hấu, người đàn ông tiện tay cầm cái xẻng bên cạnh chuẩn bị đào đất.
Tối qua đã xảy ra chuyện như vậy nên hôm nay không còn ai dám tới gần ruộng dưa, đều đứng trong sân phía xa nhìn. Bây giờ nom thấy Tần Hoài Chu vác xẻng đi xuống, những người làm nhiệm vụ khác mới hồi hồn.
“Cái đệt! Anh đang tính làm gì vậy?” Mạnh Hạo Nam bị dọa sợ, là người đầu tiên xông lên muốn ngăn cản Tần Hoài Chu: “Anh bị điên à? Này, mau tới ngăn anh ta lại! Đừng để anh ta đập nát dưa!”
Nhưng mà đã muộn, cái xẻng trong tay Tần Hoài Chu phớt lờ lời hắn cắm xuống mặt đất trồng dưa, đám dưa hấu nhỏ phía dưới lá cây bị nứt toác.
“Mẹ kiếp! Anh điên rồi à?!”
“Anh bị bệnh đúng không?!”
Nhìn mục tiêu nhiệm vụ bị đập đến nát bét, Mạnh Hạo Nam và Quý Tinh Văn tức điên muốn xông lên đánh người.
Mắt thấy sắp có đánh nhau, Úc Dạ Bạc hét: “Khoan đã, mất người tự qua nhìn xem.” Cậu cầm quả dưa dưới đất lên: “Đây là dưa hấu bình thường.” ”
Bên trong quả dưa non trong tay chàng trai vẫn là màu hồng nhạt, nước dưa chảy đầy dưới đất.
Lưu Đào bên cạnh duỗi tay chọc chọc hai cái cũng xác định: “Đây thật sự là dưa hấu bình thường!”
“Thế này…” Mạnh Hạo Nam và Quý Tinh Văn sững sờ.
Đến cả con nít cũng biết dưa hấu bình thường không có khả năng chín trong ba ngày.
Huống chi dưa hấu bình thường có thể ăn thịt người sao?
Là người làm nhiệm vụ có kinh nghiệm, bọn họ bỗng sực nhận ra, chẳng lẽ lần này app cũng chơi chữ, “dưa” này không phải là “dưa”?
Vậy thứ thực sự ăn thịt người trên cánh ruộng này là gì?
Lúc này hai người kia mới buông tay, Tần Hoài Chu hừ lạnh một tiếng tiếp tục đào đất.
Nhìn anh đào hồi lâu mà không có việc gì, Mạnh Hạo Nam do dự chốc lát rồi cũng cầm chiếc xẻng khác đến hỗ trợ.
Trong lúc này Úc Dạ Bạc vẫn nhìn chằm chằm tất cả người làm nhiệm vụ, hòng bắt được con quỷ ẩn núp bên người.
Khi trời tối sầm, mấy người làm nhiệm vụ đều lấy đèn pin ra hỗ trợ chiếu sáng, hố hai người đào cũng ngày càng rộng và sâu.
Lưu Đào kiểm tra lần lượt các xác dưa bị ném ra, xác nhận chúng chỉ là dưa hấu bình thường.
Hơn 7 giờ tối, Mạnh Hạo Nam đào đến mệt lử, đổi thành Hồng Đào thay ca. Cái người may mắn này mới cầm xẻng đào mấy cái thì xẻng bỗng đụng vào một thứ cứng rắn, hắn dùng đầu xẻng bới lớp đất ngoài ra, lập tức hét lên vì sợ hãi: “Tôi đệt!”
Dường như là đã nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ kinh người, Hồng Đào sợ đến độ ngã ngồi dưới đất, chiếc xẻng sắt trong tay cũng rơi xuống theo.
Úc Dạ Bạc vội đi qua nhìn xuống cái hố hắn vừa mới đào, thấy một khuôn mặt người trắng bệch nằm bên trong!
Đó là đầu của Tả Vĩ!
Hai mắt hắn nhắm tịt, mặt hướng lên trên, cơ thể bị vùi sau trong bùn đất
Rõ ràng đây chỉ là một cánh đồng trồng dưa bình thường, nhưng độ sâu của cái đầu khoảng chừng nửa mét, bùn đất phía dưới cũng sâu đến khó tin.
“Tần Hoài Chu, anh đào hắn ra ngoài.”
Người đàn ông lập tức xách xẻng qua, ngay khi anh đào tiếp xuống thì cái đầu người bỗng mở trừng hai mắt, lộ ra con ngươi màu xám trắng, miếng hắn há ra khóc như cha chết.
“…… Hu hu hu… Lạnh quá… Lạnh quá… Lạnh quá… Tối quá… Hu hu hu… Tối quá… Mọi người mau xuống đây với tôi đi… ở cùng với tôi đi nào…”
“Trời địu!” Mấy người làm nhiệm vụ sợ hãi nhao nhao lui về sau.
Cũng chỉ có Tần Hoài Chu là không thấy sợ chút nào, chẳng những anh không sợ mà còn vỗ một phát xẻng lên mặt Tả Vĩ bảo hắn câm miệng.
“Tả Vĩ” bị xẻng sắt vả mặt tới tấp bốn năm phát, phẫn nộ gào to. Hắn há miệng cắn lên xẻng, ngũ quan vặn vẹo dữ tợn.
Nếu đổi thành người bình thường khác chắc chắn sẽ ném xẻng bỏ chạy, nhưng người đàn ông chỉ nhướng mày rồi cứ vậy cầm xẻng rút lên.
Giống y như là nhổ củ cải, chuẩn bị nhổ Tả Vĩ ra ngoài.
Người làm nhiệm vụ bên cạnh đứng nhìn hô to: “666666!”
(*) Trâu bòĐúng là một kẻ tàn nhẫn!
Hơn nữa còn thật sự rút được ra, đầu tiên là cằm, sau đó là hàm dưới, tiếp đến là yết hầu và cái cổ trắng bệch, rồi sau đó, vẫn là cổ, cổ và cổ…!
Tất cả đều là cổ!
Tần Hoài Chu rút ra ngoài gần một mẹt, xẻng sắt nâng lên cao, phía dưới đầu người toàn là cổ, giống hệt như một con rắn bị kéo ra khỏi hang ổ!
“Cái, cái con mẹ nhà nó…” Mọi người bạn khung cảnh trước mắt dọa cho sững người.
Tạ Tư Hàm và Quý Tinh Văn càng sợ hơn, suýt chút nữa thôi bọn họ cũng biến thành dáng vẻ này.
Tần Hoài Chu lại kéo lên trên hơn mười cm, bỗng không rút ra được nữa, dường như có thứ gì đó trong đất chặn lại. Anh dùng thêm sức, khuôn mặt Tả Vĩ lộ vẻ khó chịu, hắn phát ra tiếng rên rỉ đau đớn từ sâu trong cuống họng, ngay khi bị kéo đến hết cỡ, miệng hắn buông lỏng chuẩn bị rụt cổ chuồn đi.
Úc Dạ Bạc đã có chuẩn bị từ sớm, một cái xẻng lao ra ngoài, cậu ỷ vào lực bộc phát cao nên đè mạnh xẻng lên cái đầu người dưới đất.
Tần Hoài Chu cũng thuận thế giẫm một phát lên xẻng không cho hắn bò về.
“A a a a a!
Hai người mặc kệ tiếng kêu thảm thiết của cái đầu người, Úc Dạ Bạc quay đầu nói với đám người làm nhiệm vụ đang đứng trợn mắt há mồm: “Đào! Lần theo cổ hắn đào xuống! ”
“Mẹ kiếp, quá đỉnh…”
Mạnh Hạo Nam nuốt một ngụm nước bọt, hắn nhặt xẻng lên, dựa theo yêu cầu của Úc Dạ Bạc lần theo chiếc cổ kia đào xuống.
Đánh chết hắn cũng không ngờ có ngày chứng kiến cảnh quỷ hồn bị đè dưới xẻng!
Đã trải qua biết bao lần làm nhiệm vụ, không phải hắn chưa từng gặp được người lớn gan, nhưng lớn gan như này thì thật sự là lần đầu tiên chứng kiến.
Rốt cuộc hai người kia có lai lịch gì?
Cũng may mọi người ở đây đều đi ngủ sớm, bên ngoài không còn ai, bằng không bọn họ bày trận lớn như này sẽ hấp dẫn người khác tới vây nhìn.
Mạnh Hạo Nam đào mấy xẻng xuống đất, đào được một cái nút thắt, hay nói chính xác là ba cái cổ quấn quanh vào nhau tạo thành, cũng chính là chỗ bị mắc kẹt.
Khi Mạnh Hạo Nam đào xuống tiếp thì phát hiện còn hai cái đầu người tròn vo khác!
Hai khuôn mặt kia giống hệt như trên ảnh chụp, chỉ là nom già nua hơn rất nhiều, chính là hai vợ chồng Triệu Tam!
Quả nhiên bọn họ bị chôn ngoài ruộng dưa.
Về điểm này, sau khi Úc Dạ Bạc hỏi Minh Minh đã mơ hồ đoán ra được, nếu không đang yên đang lành sao dưa hấu có thể ăn thịt người?
Nhưng mặc dù là như thế thì cảnh tượng trước mặt cũng rất kì lạ!
Ba cái đầu người giống như từng quả dưa hấu mọc trên cây dưa, cắm chặt rễ trong bùn đất.
“Vãi chó…”
Ngay cả Úc Dạ Bạc cũng cảm thấy da đầu run lên chứ đừng nói tới người khác, mấy người làm nhiệm vụ chỉ tiến lại gần nhìn thoáng qua đã bị dọa cho mặt mày trắng bệch.
Mạnh Hạo Nam cũng bị dọa cho run người, tay chân nhũn ra, không dám đào tiếp.
Vì thế Úc Dạ Bạc cầm xẻng thử chọc chọc thăm dò hai cái đầu người phía dưới, chọc bọn họ mở mắt ra khóc òa lên.
Nhưng không giống như Tả Vĩ, tiếng khóc của họ tràn ngập nức nở ai oán.
“…… Hu hu hu… hu hu hu… Hu hu…” Bi thương đến cực điểm.
Hình ảnh vốn cũng đủ dọa người rồi, hơn nữa tiếng khóc trong đêm tháng năm khiến mấy người làm nhiệm vụ thi nhau run lẩy bẩy, toàn thân tê dại không nói nên lời.
Chỉ có Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu là bình tĩnh, suốt một năm nay có loại quỷ nào mà chưa từng gặp, chẳng qua chỉ là mấy cái đầu người có cổ dài hơn một chút, khóc nhiều hơn một chút mà thôi.
Cậu nhanh chóng thích ứng với giả thiết này, cầm xẻng tiếp tục đào sâu xuống. Nhưng không giống đầu Tả Vĩ, hai cái đầu này vùi chặt dưới đất, đào
thế nào cũng không ra.
Hơn nữa bọn họ còn vừa khóc vừa rụt vào sâu, nếu không phải sức Tần Hoài Chu đủ mạnh thì hai cái đầu đã chạy mất từ lâu.
Mặc dù là vậy, song hai cái cổ kia càng kéo càng dài, lúc nào cũng có thể đứt, đầu người bị Tần Hoài Chu giẫm chân lên không ngừng phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Úc Dạ Bạc thử vài lần đều thất bại, tiếng khóc nức nở khiến cậu có chút bực bội, vì thế cậu dứt khoát làm giống như Tần Hoài Chu, vỗ một nhát xẻng xuống mặt lũ quỷ: “Này, đừng khóc cũng đừng chạy nữa, các người có muốn báo thù không?”
Hành động của cậu khiến những người làm nhiệm vụ khác sợ run người.
Mẹ kiếp, Tả Vĩ cũng coi như xong, nhưng thứ kia chính là quỷ hồn hàng thật giá thật.
Cả hai tên này đúng thật không phải con người!
Nghe được hai chữ “báo thù”, đầu người khủng bố bên dưới vẫn không có phản ứng gì, trái lại còn khóc rấm rứt hơn.
Hửm? Hình như không giống với tưởng tượng của Úc Dạ Bạc lắm.
Chẳng lẽ bọn họ không muốn báo thù?
Cho nên,… Úc Dạ Bạc suy tư chốc lát, hỏi lại lần nữa: “Có phải muốn gặp lại con trai không? Có muốn đoàn tụ không?”
Cậu vừa dứt lời, đầu người phía dưới bỗng ngừng khóc, cũng không rụt xuống phía dưới nữa, bốn con ngươi xám xịt nhìn cậu chằm chằm.
Quả nhiên là vậy!
Úc Dạ Bạc để hai con quỷ bình tĩnh rồi lập tức quay đầu nhìn về phía sau, tầm mắt đảo qua đám người làm nhiệm vụ, phát hiện thiếu mất một người.
Ai là người đã biến mất?
Nhưng đây cũng là chuyện trong dự kiến, cậu đã chuẩn bị giăng sẵn lưới bắt hàng giả.
“Bắt được chưa?” Cậu xoay người về một phía hỏi.
“Úc công tử, bắt được rồi, cậu đúng là liệu sự như thần.” Men theo giọng nữ dịu dàng êm tai, một bóng đỏ bay ra từ sân sau.
Váy cưới màu đỏ bay trên không trung, làn váy nhẹ nhàng tung bay trong gió, máu tươi rỉ xuống mắt đất, nom qua cực kỳ dọa người.
“Váy cưới màu đỏ, đỏ!?”
Đêm nay liên tục bị làm cho kinh sợ, một đám người làm nhiệm vụ đều bị dọa cho mất đi năng lực suy nghĩ, không kịp nghĩ nhiều đã xoay người muốn chạy, cuối cùng bị Úc Dạ Bạc gọi lại.
“Đừng sợ, đây cũng là thẻ đạo cụ của tôi.”
“Cũng?!” Tại sao người này lại có nhiều thẻ đạo cụ đến vậy? Đám người vừa sợ vừa ghen.
Bên trong váy cưới là một bóng người đang ra sức giãy dụa.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Sau khi được giá trị tâm nguyện cường hóa, sức chiến đấu của Phương Vân Thư và Niếp Nhi tăng lên rất nhiều, quỷ bình thường đã không còn là đối thủ của các cô nữa.
Trước khi Úc Dạ Bạc quyết định ra tay đào đất đã đoán được con quỷ lấn trốn bên trong sẽ nhân cơ hội chạy trốn, cho nên cậu đã để mấy thẻ đạo cụ canh giữ ở xung quanh, mặc kệ là ai, cứ thấy chạy là bắt về.
Khăn voan đỏ bay lên lộ khuôn mặt người ở bên dưới.
Là Kiều An!
“Hóa ra là cô ta…”
Biến thành một cô gái nhút nhát sẽ khó bị chú ý, phải không? Con quỷ này còn khá có não.
“Buông tôi ra, buông tôi ra!” Kiều An còn muốn diễn trò, cô ta bày ra dáng vẻ đáng thương bất lực, khuôn mặt thanh tú tràn vẻ sợ hãi, nước mắt lăn dài: “Hai người làm cái gì vậy? Cứu tôi! Cứu tôi! Làm ơn! Anh Dịch Trạch cứu em!”
“Này, anh làm gì vậy?”
Lúc trước Dịch Trạch vẫn luôn tổ đội tìm kiếm manh mối cùng Kiều An, giờ được gọi tên tất nhiên sẽ không từ chối mà đứng dậy.
“Anh cẩn thận nhớ xem cô ta là ai.”
“Cái gì?” Dịch Trạch cũng không phải kẻ hấp tấp bộp chộp, mặc dù nóng lòng nhưng cũng không lập tức lao qua, nghe Úc Dạ Bạc nói vậy, hắn sững người đứng tại chỗ, mấy giây sau vẻ mặt có thêm vài phần kinh ngạc: “Cô ấy…? ”
“Cái đệt, tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, rõ ràng lúc chúng ta tập hợp có chín người, Tả Vĩ chết rồi mà sao bây giờ vẫn còn chín?!”
“Có thêm một người?!”
“Vừa nói mới nhớ, sao tôi nhớ lúc tập hợp hôm qua không có cô ấy?”
“Đúng rồi.” Lưu Đào cũng nhớ ra: “Tôi nhớ lần đầu tiên trước khi đi ngủ còn bởi vì chuyện chỉ có hai nữ nên hơi bất tiện, cho nên gian phòng đầu tiên mới nhét thêm một nam…”
Bởi vì Tả Vĩ chết giữa chừng nên đến nửa đêm chia giường lại biến thành ba cô gái cùng ngủ chung.
Thế mà các cô chưa từng phát hiện có điểm bất thường, ngủ chung giường với con quỷ suốt cả một đêm!
Nghĩ tới đây, Lưu Đào cùng Tạ Tư Hàm đều rùng mình một cái.
Sau khi Kiều An bị bắt, ký ức bị ảnh hưởng của những người làm nhiệm vụ cũng dần phục hồi.
Hai chiếc đầu người dưới đất bắt đầu kích động.
“Hu hu, con trai, con trai. Đó là con trai… Hu hu…”
“Hu hu… Con trai… Cuối cùng con cũng về nhà…”
“Con trai, con trai, bố mẹ rất nhớ con!”
Úc Dạ Bạc nhấc xẻng sắt ra, nhìn hai đầu người chậm rãi bò ra khỏi đống bùn đất.
“Con trai, con trai, con đã về rồi, rốt cuộc cũng trở về rồi. Hu hu hu…”
“…… Bố mẹ nhớ con nhiều lắm… Nhớ con nhiều lắm…”
Đôi môi của cái đầu người không ngừng lẩm bẩm lặp lại những lời này, khóc đến thê lương lại quỷ dị, giống như măng mọc sau mưa, đầu dần duỗi dài.
Úc Dạ Bạc để quỷ váy cưới ném Kiều An xuống, hai cái đầu tái nhợt bên dưới giống như loài hươu cao cổ, một trước một sau quấn lấy cơ thể Kiều An, gần như là trong nháy mắt kéo cô ta vào bùn đất, chớp mắt một cái đã không thấy đâu.
“…”
Hai phút sau, bọn họ bỗng nghe thấy soạt một tiếng, bốn cái đầu người đồng loạt ngoi lên khỏi lớp đất bùn!
“Củ lạc giòn tan?!”
Những chuyện xảy ra đêm nay quá mức quỷ dị, đám người đều bị dọa cho sững sờ.
Cùng lúc đó điện thoại vang lên thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
Đúng vậy, “dưa” trong “trồng dưa” ám chỉ đầu người, đầu người ngoi lên từ dưới lòng đất chính là “dưa chín”.
Mặc dù bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng thực tế người hoàn thành tâm nguyện của lũ quỷ lại là Tần Hoài Chu và Úc Dạ Bạc. Hai người quét mã QR trên đỉnh đầu, bốn cái đầu trong bùn lập tức biến mất.
Đơn hàng thứ hai hoàn thành, mất ít thời gian hơn so với dự kiến ban đầu, Úc Dạ Bạc nâng tay chạm tay với Tần Hoài Chu!
Pơ phệch!
Sau đó Úc Dạ Bạc ấn mở Album có tên là “Trồng dưa”.
Hóa ra vợ chồng Triệu Tam có con trai thật, nhưng đã chết được mười mấy năm rồi.
Hai vợ chồng vô cùng đau khổ, ngày đêm suy nghĩ, cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, không muốn thừa nhận chuyện kia. Cho đến một hôm nào đó, “con trai” vốn đã chết của hai người đã trở về!
Hai vợ chồng đều rất ngạc nhiên vui mừng, mặc dù ban đầu cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng niềm vui đã chiến thắng hết thảy, bọn họ làm lơ loại cảm giác quỷ dị kia.
Gia đình ba người đoàn tụ và sống một “cuộc sống hạnh phúc”.
Nhưng chung quy thì đứa con này vẫn là giả.
Là một cô hồn dã quỷ, nó trú ngụ ở nhà họ Triệu để hấp thu tinh khí của bọn họ. Mới mười mấy năm ngắn ngủi đã khiến cho cả hai vợ chồng trở nên vô cùng già nua, người hơn bốn mươi mà nhìn qua cứ ngỡ năm sáu mươi tuổi.
Sau này khi Triệu Tam trúng xổ số bèn quyết định lên trấn mua nhà, cả nhà đều dọn ra ngoài. Tuy nhiên đứa “con trai” lại hiểu rất rõ, một khi bọn họ rời khỏi nơi đây thì người trong thôn sẽ khôi phục trí nhớ làm nó bại lộ, hơn nữa hai vợ chồng này đã không còn giá trị lợi dụng, cho nên nó đã động thủ giết hại cả hai vợ chồng, đem họ chôn sống dưới bùn đất!
Tuy nhiên lại không ngờ rằng đúng lúc bị con trai của chủ tiệm ngũ kim nhìn thấy.
Triệu Đông biết nó là một đứa ngốc nên đã giả vờ mình đang làm ruộng, còn nói cho thằng nhóc rằng “Anh đang trồng trọt, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu…”
Con quỷ cũng không biết thật ra Minh Minh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, biết nó đem vợ chồng Triệu Tam trồng xuống.
Đứa ngốc nhỏ chờ rồi lại chờ, chờ suốt ba năm mà vẫn không thấy vợ chồng Triệu Tam.
Do đó mới nói, “Anh ấy là một kẻ lừa đảo!”
Sau đó quỷ kia vẫn luôn trốn ở trong nhà Triệu Tam, chờ cơ hội tìm thân phận mới rồi chạy đến gia đình mới ký sinh, lại không ngờ rằng bị Úc Dạ Bạc phát hiện.
*
Ngày thứ hai sau khi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hai người trở lại trung tâm thành phố. Thành phố N là quê hương ẩm thực nổi tiếng của nước Z, Úc – cuồng thu thập – Dạ Bạc bị đống đồ ăn Tần Hoài Chu mua ở ven đường chinh phục, quyết định ở đây chơi thêm một ngày rồi mới đi.
Vì thế rốt cuộc Tần Hoài Chu cũng có thể quang minh chính đại kéo bạn trai mình đi “yêu đương vụng trộm”, à không, là đi hẹn hò.