Úc Dạ Bạc: "......"
Được rồi, xem như cậu đã hiểu cái gọi là [Nhiệm vụ đột xuất và hoàn toàn ngẫu nhiên]. Tốt xấu gì nhiệm vụ đầu tiên cũng chào hỏi nhau một câu, còn cho bọn họ thời gian chuẩn bị hai ngày. Đây thì không nói không rằng, tối tăm mù mịt bắt cóc họ đến nơi khỉ ho có gáy này.
Không giống lần trước, lần này mặc dù điện thoại di động vẫn không có tín hiệu nhưng khung chat trong app 'Nhiệm vụ kinh dị' lại có thể sử dụng, trên đó thông báo n tin nhắn chưa đọc.
Cậu vừa ấn mở khung chat trong app, vừa sờ soạng trên người một chút. Trừ bỏ điện thoại di động chỉ còn một hộp thuốc lá.
Úc Dạ Bạc mở hộp thuốc lá ra, phát hiện thuốc lá bên trong đã sớm bị đổi thành một đống kẹo trái cây ngọt ngào và một cây kẹo mút màu hồng, trên bao thuốc còn dán một tờ giấy ghi chú nho nhỏ ghi ba chữ.
"Hút ít thôi ^-^"
Úc Dạ Bạc: "....."
Anh coi tôi thành đứa nít ranh đúng không?
Ừm thì cũng phải nói tí, chữ Tần Hoài Chu khá là đẹp đấy.
Úc Dạ Bạc ấn mở đống tin nhắn chưa đọc.
"Tỉnh, tỉnh, em mau dậy đi."
"Cục cưng, em thế nào rôi, không sao chứ?"
"Em đọc được tin nhắn của anh không?"
"Úc Dạ Bạc, mau trả lời anh!"
Sau đó spam một đống dấu chấm hóng, muốn đánh thức Úc Dạ Bạc.
Tất cả đều là Tần Hoài Chu gửi.
Trong trạng thái đi vào điện thoại nghỉ ngơi, anh chỉ có thể sử dụng khung chat để gửi tin nhắn cho Úc Dạ Bạc.
Vừa rồi điện thoại ở trong túi quần của cậu thanh niên khiến anh không thể nào nhìn rõ được khung cảnh xung quanh, nhưng có thể mơ hồ nghe thấy một ít âm thanh vụn vặt. Có tiếng đàn ông mắng chửi, cũng có tiếng phụ nữ khóc lóc chói tai.
Chính vì vậy anh gửi một lúc hơn 50 tin nhắn, cái sau còn vội vàng gấp gáp hơn cái trước.
Hiếm khi Úc Dạ Bạc không so đo chuyện đổi thuốc lá thành kẹo với anh, gõ chữ trả lời: "Tôi không sao, chỉ là đột nhiên bị trói đến địa điểm làm nhiệm vụ thôi."
"May quá." Nghe Úc Dạ Bạc không có chuyện gì, Tần Hoài Chu thở phào nhẹ nhõm.
Vốn Úc Dạ Bạc còn muốn triệu hồi anh ra, song lại ngoài ý muốn phát hiện sau khi bắt đầu nhiệm vụ nút triệu hồi biến thành màu xám.
Ấn vào thì hiện lên dòng chữ 'Điều kiện triệu hồi chưa được mở khóa'.
Củ lạc giòn tan? Hóa ra khi bắt đầu nhiệm vụ muốn triệu hồi Tần Hoài Chu cũng cần điều kiện mở khóa hả?
Hiển nhiên 'thẻ đạo cụ' Tần Hoài Chu cũng không ngờ còn điều kiện này. Anh nhanh chóng mở thanh thuộc tính của mình, phát hiện cư nhiên xuất hiện điều kiện mở khóa thật.
"Phải làm một số nhiệm vụ cụ thể để mở khóa một phần."
"Một phần?"
"Đúng vậy, đại khái là về thời gian, trí nhớ, năng lực có thể sử dụng trong nhiệm vụ."
Mẹ kiếp, cậu biết ngay mà, làm gì có chuyện dễ xơi được chứ! Tuy Tần Hoài Chu thuộc dạng thẻ bài đạo cụ, nhưng khi ở bên ngoài chính là một cá thể hoàn toàn độc lập, hơn nữa lại còn thể lực S+. Bốn bỏ lên năm là, điều này có nghĩa là có thêm một người đồng đội đáng tin cậy, sao cái app khốn nạn này có thể dễ dàng cho cậu ngồi chơi xơi nước, muốn dùng lúc nào thì dùng chứ.
Tần Hoài Chu tiếp tục nói: "Nhưng đồng thời app cũng mở khóa một kỹ năng nhỏ của anh."
"Kỹ năng nhỏ gì...á." Úc Dạ Bạc nói được nửa chừng, đột nhiên cảm thấy có bàn tay vỗ vai cậu.
Cậu quay phắt đầu ra sau, phát hiện không có ai.
Tiếp đó lại có một bàn tay đặt trên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.
Đó có phải tay quỷ không?
Lông tơ trên người Úc Dạ Bạc dựng đứng hết lên.
Tần Hoàn Chu kịp thời giải thích: "Ngoan, đừng sợ, là anh."
"Bề ngoài kỹ năng này xem ra có chút giống khống chế ý niệm, anh có thể thông qua điện thoại nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, tiếp đó lấy điện thoại là trung tâm, có thể tiếp xúc với đồ vật trong đường kính khoảng 1,5 mét."
Ngay sau đó Úc Dạ Bạc thấy cái ghế trước mặt lắc lư một chút, hiển nhiên là do tên kia làm.
"Có thời gian làm lạnh không?"
"Không, nhưng nó rất khó sử dụng. Hơn nữa còn tiêu tốn sức mạnh gấp 5 6 lần bình thường."
Nếu như nói bình thường Tần Hoài Chu vác túi đồ nặng mười cân, vậy thì bây giờ anh đang phải vác túi đồ 60 cân, nếu không đủ thể lực rất nhanh sẽ bị mất sức.
Úc Dạ Bạc hiểu rõ, đang muốn nói anh tiết kiệm chút sức, bàn tay kia lại kiêu căng hất hất tóc cậu.
Tóc Úc Dạ Bạc rất mảnh, hơn nữa còn cực kỳ mềm mại, giống như một động vật nhỏ lông xù nào đó, cảm giác sờ lên rất tuyệt vời.
Úc Dạ Bạc: ???
Tần Hoài Chu mặt không đổi sắc: "Anh còn chưa quen lắm, muốn tập luyện độ chính xác."
Úc Dạ Bạc 'ờ' một cái.
Dùng suy nghĩ của thẳng nam sắt thép đánh giá: Tần Hoài Chu mới dùng kỹ năng này lần đầu, còn lóng ngóng là chuyện thường như ở huyện, thôi thì anh ta muốn sờ thế cứ mặc cho anh ta sờ đi.
Mười phút sau, dây thừng trên người tất cả mọi người đều được cắt bỏ nhưng không ai trong đó dám lớn giọng la hét.
Cả đám run rẩy rụt đầu rụt cổ, đứng ôm nhau co cụm giữa phòng học, nhìn hai thi thể thảm không nỡ nhìn nằm trên mặt đất đều run sợ không thôi. Người nào nhát gan trực tiếp khóc tại chỗ, một vài người che miệng muốn nôn mà không dám.
Trời mới biết nôn ra xong có bị quỷ giết tại chỗ luôn không.
Cô gái tóc ngắn giải thích cho họ về app 'Nhiệm vụ kinh dị', bấy giờ mấy người kia mới ngớ người, mấy hôm trước đúng là họ có tải app này về máy.
Nhiệm vụ có tổng cộng 16 người tham gia, trừ bốn người chết còn lại 12 người, trong đó ngoại trừ Úc Dạ Bạc và cô gái tóc ngắn còn một người chơi có kinh nghiệm khác.
Cho dù không hỏi Tần Hoài Chu, Úc Dạ Bạc cũng biết tỉ lệ tử vong của trò này rất cao, hơn nữa càng đáng sợ hơn là...con quỷ này không nhìn thấy cũng không sờ thấy được.
Từ nhiệm vụ trước mà nói, quỷ quái giết người đều kèm theo một quy luật nhất định. Ví dụ như Thẩm Nguyệt Nguyệt chỉ nghe thấy giọng nói lớn đủ để kích hoạt đèn cảm ứng, không có cách nào rời khỏi tòa nhà, hơn nữa ngay từ đầu đã cho người chơi mới một cơ hội sống sót.
Nhưng con quỷ lần này không đầu không đuôi giết bốn mạng người, dường như không bị hạn chế.
Không ai biết động tác tiếp theo của bản thân có thể thu hút vận rủi đến không, rồi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử lúc nào không hay.
"Nếu nhiệm vụ này là sống sót vượt qua tối nay, vậy có nghĩa là nó muốn chúng ta đừng chạy lung tung mà ngoan ngoãn ngồi trong này một đêm, đúng không nhỉ?" Người nào đó nhỏ giọng cho ý kiến.
Đề nghị này ngay lập tức được hầu hết số đông tán thành, ít nhất hiện nay bọn họ ngồi trong lớp học vẫn được an toàn, một đêm mà thôi, cắn răng chịu đựng một chút là qua.
Nhưng Úc Dạ Bạc cảm thấy sẽ không dễ dàng như vậy. Với kinh nghiệm làm nhiệm vụ lần trước, cậu có thể khẳng định nhiệm vụ lần này không hề đơn giản như bề ngoài.
Không có chuyện ngồi im một chỗ sẽ qua, nhất định có cạm bẫy ẩn giấu, nhưng rốt cuộc là gì mới được?
Nhìn quang cảnh xung quanh, vị trí hiện tại của bọn họ chắc hẳn là một ngôi trường cấp 3 bỏ hoang. Ngoại trừ căn phòng học cũ nát này ra, cả trường học đều rất yên tĩnh, tiếng động ầm ĩ gây ra ban nãy không thấy bóng người nào khác ngoài bọn họ chạy qua xem.
Song vẫn không rõ địa chỉ cụ thể ở đâu, ngôi trường này tên gì và nơi này từng xảy ra chuyện gì.
Úc Dạ Bạc cúi đầu, khẽ cắn khớp ngón trỏ trầm ngâm.
"Không thể la hét."
"Không thể rời khỏi lớp học."
"Không thể dùng bạo lực làm thương tổn người khác."
Tần Hoài Chu biết cậu đang nghĩ gì, tóm tắt nguyên nhân tử vong của người chơi đã chết gửi vào khung chat cho cậu.
Vừa đọc đã hiểu.
Kết hợp với chữ 'tĩnh' trên bảng đen, trong nháy mắt Úc Dạ Bạc liên tưởng ngay đến một thứ: "Không lẽ đây chính là nội quy lớp học?"
Đều là người từng mài đũng quần trên ghế nhà trường, mấy thứ này vừa nhìn qua đã thấy rất giống quy định do giáo viên đặt ra.
"Nếu chiếu theo suy đoán này vậy hẳn là nội quy sẽ được viết ra, vậy nó đang ở chỗ nào?"
Tần Hoàn Chu suy đoán: "Bảng đen, ngăn tủ, bục giảng?"
Vì không thể ra khỏi lớp học nên mấy nơi này có khả năng cao nhất.
"Em cẩn thận một chút."
Úc Dạ Bạc gật đầu, cẩn thận quan sát bốn phía, từ từ đứng dậy. Để tránh bị nguyền rủa không rõ
Bởi vì cửa vào và tất cả cửa sổ lớp học đều được mở toang, mùi máu tanh tản đi không ít. Song đến khi đi qua bên xác chết, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến dạ dày Úc Dạ Bạc cuộn ngược.
Để dằn cơn buồn nôn, cậu quyết định tốc chiến tốc thắng. Nhưng cố tình gần chỗ bục giảng lại có một xác chết, máu chảy lênh láng khắp sàn nhà. Úc Dạ Bạc giẫm lên vũng máu suýt trượt ngã, may mà được Tần Hoài Chu nhanh tay đỡ kịp mới không bị mặt đối mặt với xác chết.
Thấy cậu đi xung quanh phòng còn giẫm lên đống máu, mặt mấy người trong phòng lập tức biến sắc: "Anh, anh làm gì vậy hả?"
"Này, đừng có chạy linh tinh trong đây."
"Não có vấn đề đúng không? Nhỡ đâu, nhỡ đâu anh lại vô tình gọi con quỷ kia đến thì sao?"
Vốn dĩ Úc Dạ Bạc không muốn giải thích nhiều, nhưng thấy một đám người đứng mắt chữ A mồm chữ O đành phải mở miệng nói: "Tìm manh mối."
Nói xong bèn nhìn về phía cô gái tóc ngắn và một người chơi cũ khác: "Mấy người nghĩ ngồi không là có thể hoàn thành nhiệm vụ à?"
"Không." Ngập ngừng một lúc, thấy Úc Dạ Bạc không nói gì, cô gái tóc ngắn đứng dậy đi đến chỗ bục giảng hỏi: "Anh có manh mối gì chưa?"
Cô gái tóc ngắn tên Uông Lôi, là một nhân viên công chức bình thường, đã làm qua hai nhiệm vụ. Cô bị bắt cóc lúc vừa tan tầm, vừa ra khỏi thang máy bãi đỗ xe ngầm đã mất đi ý thức.
Chàng trai kia tên Vu Khánh, là một nhà thiết kế, giống Úc Dạ Bạc, là lần thứ hai làm nhiệm vụ. Không biết có phải do trời sinh năng lực thích nghi kém hay do bị nhiệm vụ lần hai dọa sợ mà phản ứng của hắn không khác người mới là bao, đứng cách xa dò hỏi: "Anh có phát hiện gì à?"
"Tìm nội quy lớp học." Úc Dạ Bạc lười nói nhiều. Cậu ngồi xổm sau bục giảng, phía dưới có 2 thùng carton, bên trong đựng không ít đồ linh tinh.
Sách bài tập trống trơn, vở viết, chổi cùn và một đống phấn vụn. Cả thùng phủ đầy bụi bặm và xác côn trùng, còn có một ít chất bẩn không rõ tên, vừa đến gần đã ngửi thấy mùi hôi thối do chúng bốc lên.
Úc Dạ Bạc nhíu mày, nhỏ giọng oán trách: "Mẹ nó, bẩn chết mất."
Quá buồn nôn, cậu không muốn động vào một tẹo nào, nhưng không lục đống này lên không được.
Úc Dạ Bạc vừa dứt lời liền cảm thấy một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mày đang nhíu chặt của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.
Động tác vô cùng dịu dàng.
"Tần Hoài Chu?"
Sau đó, một tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại: "Em ngồi dịch về phía sau một chút, để anh làm cho."
Úc Dạ Bạc hơi ngẩn người.
Tần Hoài Chu nói làm là làm, động tác nhanh nhẹn, một lát đã lục xong. Giấy nhiều như vậy nhưng nội quy lớp lại không có ở bên trong.
Bây giớ đã loại trừ phạm vi bục giảng, vậy còn ngăn tủ thì sao?
"Tôi qua bên kia tìm."
Tần Hoài Chu: "Để mấy kẻ đứng xem kịch kia tìm đi."
Mệt ai thì mệt chứ tuyệt đối không thể để người đàn ông nhà mình mệt.
"Được."
"Không có ở đây, mấy người chia nhau tìm chỗ bảng đen với trong ngăn tủ đi." Úc Dạ Bạc nói với đám người đang đứng dưới bục giảng.
Cậu nói xong từ từ đứng dậy, nhưng đôi chân dài vừa đứng thẳng đột nhiên dừng lại, sắc mặt cậu tái nhợt, động tác cứng nhắc, cúi đầu không nhúc nhích.
Cả đám người tim như ngừng đập, Uông Lôi ngồi xồm trên mặt đất thấy vậy đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
Không lẽ ngồi xổm xong đứng lên sẽ bị quỷ giết chết? Toi rồi.
Qua mấy giây, Úc Dạ Bạc dùng sức nhắm chặt mắt một chút, cậu được Tần Hoài Chu đỡ đứng vững, giọng tràn đầy mệt mỏi: "Tôi hơi váng đầu."
Ngồi xổm thời gian dài nên bị hạ đường huyết đó mà.
"....."