Đợi đến khi hô hấp bình ổn trở lại, cậu không nhảy lên mà kiễng chân với. Thứ nhất là không muốn tự rước nhục về thân, thứ hai là nếu 'Nhiệm vụ kinh dị' đã có thể sai quỷ mò đến tận nhà dọa cậu vậy thì đi ra hay ở lại có gì khác nhau đâu.
Hiển nhiên ba người còn lại không chung tần số não với cậu.
"Nhanh lên! Tất cả mọi người thử gọi điện thoại xem sao."
Rõ ràng trên điện thoại hiển thị cột sóng ở mức cao nhất, nhưng cho dù bạn bè thân thích hay số điện thoại khẩn cách đều không cách nào gọi đi được.
"Tút....Tút.....Tút...."
"Không được, tôi không gọi được cho ai cả." Nghê Ninh bị dọa khóc nấc, giọng nghẹn ngào: "Mọi người thế nào rồi?"
Phương Phương lắc đầu: "Tôi cũng không gọi được."
"Mẹ kiếp, đáng nhẽ tôi không nên tiện tay tải cái game quỷ quái kia xuống." Đổng Hạo hận không thể tự cho bản thân ăn hai phát vả.
Vào lúc ba người tâm như tro tàn đột nhiên phác giác còn một người nãy giờ chưa nói câu nào.
Úc Dạ Bạc dựa lưng vào vách tường trong suốt, đứng dưới ánh đèn đường chăm chú nhìn màn hình điện thoại. Ánh sáng huỳnh quang phác họa từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú, cánh tay mảnh khảnh lộ ra ngoài có chút trắng sáng dưới ngọn đèn đường.
Sáng đến mức khiến lòng người ngẩn ngơ, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần vội vàng dò hỏi: "Úc tiểu ca, sao rồi, cậu có gọi ra bên ngoài được không?"
"Không được."
Không cần tiếp tục thử. Lối ra bị chặn, điện thoại gọi không thông, không có wifi, vừa đủ 3 yếu tố một bộ phim kinh dị cần có.
Úc Dạ Bạc nâng mí mắt, mặt không biểu cảm phát biểu: "Không thấy xi nhê gì cả."
Ba người đến gần, nhận ra cậu thanh niên trẻ không cố gắng gọi điện thoại cầu cứu bên ngoài mà là chọn bức ảnh vừa chụp cô bé....vứt vào app Photoshop??!!
Chắc hẳn bộ lọc (filter) của app này vô cùng cao siêu, vốn dĩ là một cô bé váy đỏ âm u đáng sợ, dưới sức mạnh của bộ lọc vĩ đại biến thành một thiếu nữ chân dài eo thon xinh đẹp.
Ui, cái này làm cách nào hay vậy?
Sao mà, sao mà....chẳng nhẽ gặp chuyện lớn không nên hoảng sợ, đầu tiên phải chụp hình rồi đăng lên vòng bạn bè?
(*) Tương tự như đăng bài để chế độ bạn bè trên FB á.
Đổng Hạo: ".............."
Nghê Ninh: "............."
Phương Phương: "............."
Đứng nhòm mấy giây, Phương Phương khụt khịt mũi, bất ngờ nói: "Anh Úc....Cái Filter của anh nhìn có vẻ tốt nhỉ, lát về share cho tôi với nhé."
Nghê Ninh ngừng khóc, lau nước mắt nhỏ giọng: "Tôi...tôi cũng muốn..."
Có thể biến ma nữ kinh dị thành nữ thần vạn người mê, thử hỏi có cô gái nào không chịu quỷ gối trước sức mạnh của Filter?
Úc Dạ Bạc: "..."
Chuyện này cậu có chút không lường trước được.
Cậu tắt Filter cao siêu này lại, đổi thành cái khác, thử lần lượt từng cái một, lại chỉnh đông chỉnh tây nửa ngày trời cuối cùng cũng chỉnh cho bức ảnh trở nên sáng hơn, cô bé trong bức ảnh càng thêm rõ ràng.
Hóa ra cậu muốn chỉnh ảnh sáng hơn với nét hơn.
Ba người vội vàng xúm lại: "Sao rồi, phát hiện được gì không?"
Úc Dạ Bạc rũ mắt chăm chú nhìn cô bé trên màn hình, lúc lâu sau dứt khoát lắc đầu đưa điện thoại cho bọn họ: "Tạm thời thì chưa."
Ba người đồng loạt lui về phía sau nửa bước, như thể điện thoại Úc Dạ Bạc là yêu ma quỷ quái phương nào. Bởi cho dù cách hình, ánh mắt cô bé vẫn hiện lên nét thù hằn oán độc rõ rệt khiến lòng người sợ hãi, gióng như có thể xuyên qua màn hình bóp chết họ bất cứ lúc nào.
Chuyện đến nước này bọn họ chỉ có thể tin chắc đây chính là một sự kiện tâm linh thần quái, hơn nữa nó còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của họ.
Nữ quỷ có thể do con người giả dạng, nhưng còn bức tường vô hình này thì sao? Không khoa học tẹo nào.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành với IQ bình thường, bây giờ bị vây khốn ở chỗ này, cho dù muốn hay không cũng phải cam chịu chấp nhận hiện thực, muốn thoát khỏi chỗ này nhất định phải hoàn thành xong 'Nhiệm vụ kinh dị'.
- Tìm bằng được con gái của Bặc Thức Nhân.
"Chắc chắn chính là cô bé." Phương Phương nhìn cô bé váy đỏ trên màn hình, nhanh chóng dời tầm mắt, không dám nhìn nhiều thêm.
Như vậy vấn đề còn lại là nếu con gái của Bặc Thức Nhân đã chết, vậy làm cách nào để mời cô bé đi cùng?
"....Chúng ta phải đi bắt con bé hả?" Đổng Hạo nói xong bị chính lời của mình dọa sợ, rùng mình một cái.
Đùa hắn hả, tay không bắt quỷ? Bọn họ cũng đâu phải thiên sư, hơn nữa con bé này thoạt nhìn giống mấy con quỷ trùm phản diện cuối phim, lấy một địch trăm dễ như ăn kẹo.
Nghê Ninh run rẩy cho ý kiến: "....Hay chúng ta dùng tình yêu cảm hóa con bé? Không phải mẹ nó đang đi kiếm nó sao, chúng ta nhắc về mẹ nó trước mặt nó có được không?
Hai mắt Phương Phương bừng sáng: "Đúng, không phải mấy phim kinh dị đều hay diễn như này hả?"
"Nếu đơn giản thế sao Bặc Thức Nhân không tự lết thân đi kiếm con bé?" Úc Dạ Bạc cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, cậu ẩn ẩn nhận ra có chỗ nào không đúng lắm.
Nếu là trò chơi, tất nhiên phải tuân thủ các quy tắc do nó đặt ra.
Là một NPC thông báo nhiệm vụ, Bặc Thức Nhân sẽ không bao giờ nói dối về chuyện của bản thân, ít nhất là khi giải thích thông tin nhiệm vũ sẽ không, nếu không sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ được.
Vậy tại sao Bặc Thức Nhân lại nói con gái cô ta chưa chết? Còn nữa, cô ta từng kể con gái mình sáu tuổi, cô bé vừa nãy cũng vừa đúng khoảng 5 6 tuổi, nhưng đó đã là chuyện mười năm trước rồi, nếu tìm một cô gái còn sống chắc hẳn bây giờ đã 16 tuổi rồi mới đúng chứ?
Có điểm mâu thuẫn.
Khi chìm vào suy nghĩ, Úc Dạ Bạc thường có thói quen áp ngón tay lên môi, vô thức cắn đốt thứ hai của ngón trỏ hơi cong lên.
Đau nhức khiến dòng suy nghĩ đang rối loạn dần trở nên rõ ràng, vài giây sau, ngón tay thon dài rời khỏi miệng, hai vết răng in rõ ràng trên đốt xương, mang theo màu đỏ nhợt nhạt nhưng đặc biệt nổi bật trên làn da tái nhợt.
Cậu nhìn chằm chằm tòa nhà xám đen trước mặt, nhớ đến cảnh các căn hộ đồng loạt tắt đèn, vì sao họ phải làm vậy?
Chắc chắn họ biết được gì đấy.
"Ngày mai chúng ta đi hỏi thăm mấy hộ sống ở đây." Úc Dạ Bạc khóa màn hình, cất điện thoại vào túi.
"Nhưng..." Nghê Ninh nắm chặt áo khoác: "Tối nay chúng ta phải làm sao? Ra ngoài không ra được không lẽ phải qua đêm ở chỗ này?"
'Chỗ này' tất nhiên ám chỉ bên ngoài tòa nhà, đánh chết cô cũng không muốn bước chân vào trong. Chỉ là nơi đây ngay cả chỗ ngồi cũng không có, hơn nữa muỗi rất đông, mới đứng dưới ánh đèn có vài phút đã gãi ngứa khắp người.
"Còn đứa bé kia..chắc không xuất hiện nữa đâu ha..?" Nghê Ninh cẩn thận dò hỏi.
Cái này còn chưa nói chắc được, bán kính 50m xung quanh đều thuộc phạm vi trò chơi, 'Nhiệm vụ kinh dị' cũng không nói cô bé không thể đi ra.
Vừa dứt lời, giống như muốn trả lời thắc mắc của cô, một cơn gió nhẹ thổi qua, đèn đường trên đỉnh đầu khẽ đung đưa, ngay sau đó một tiếng thét chói tai vọng ra từ tầng trên cùng: "A....!!"
"Đm, rốt cuộc mày là ai? Cứu! Cứu! Cứu! Có ai không...!!"
"Thả tao ra! Đừng qua đây, đừng qua!! A a a a a...."
"Cầu xin cô, tôi sai rồi, cô tha cho tôi đi...."
Trong chớp mắt, tiếng thét hoảng sợ cùng cực và lời cầu xin tha thứ khẩn thiết khiến toàn bộ đèn cảm ứng từ lầu 1 đến lầu bảy đồng loạt sáng lên, vô cùng kinh khủng, phảng phất như sự việc đáng sợ tột độ nào đó đã xảy ra.
Tiếng mở cửa vang lên ngay sau đó, cửa sắt cũ kĩ phát ra tiếng két chói tai khi cọ qua nền xi măng.
Kế tiếp là tiếng bước chân hoảng loạng.
Người đàn ông trung niên vừa khóc vừa vọt từ trên lầu xuống. Tất cả diễn ra quá nhanh, chờ đến khi bọn họ kịp định hình, giọng nói kia đã đến lầu hai.
"A a a...có ai không!! Cứu mạng!! Làm ơn hãy cứu tôi!!"
"Kia...Người kia có phải là ông anh đi lên lầu ban nãy không?" Phương Phương sợ ngây người, hồi lâu mới lắp bắp nói ra được mấy chữ.
Mới nói xong đã thấy bóng người xuất hiện trong hành lang. Đó là một người đàn ông trung niên mập mạp mặt mày tái mét, đỉnh đầu nhễ nhại mồ hôi, gã vừa lăn vừa bò lao xuống dưới. Do cơ thể không kịp giữ thăng bằng nên ngã lộn nhào ở mấy bậc thang cuối, cuối cùng sõng soài trên mặt đất.
Đầu gối đập mạnh xuống nền nhà, 'cốp' một cái, nghe sơ qua đã biết đau đến mức nào rồi.
Nhưng gã không rảnh bận tâm đến đau đớn trên cơ thể, tay chân quẫy đạp, dùng hết sức lết ra ngoài, muốn thoát khỏi chốn địa ngục đáng sợ này.
Gã ngẩng đầu thấy bốn người đang ngơ ngác đứng ngoài, vẻ mặt sợ hãi cầu cứu: " Cứu tôi! Cứu tôi với, cầu xin các người, bên trong có quỷ, có quỷ...!"
Úc Dạ Bạc và Đổng Hạo không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy vào hành làng: "Anh sao vậy? Có chỗ nào bị thương không?"
Người đàn ông trung niên như vớ được cọng rơm cứu mạng, dùng sức nắm chặt tay hai người: "Cứu, cứu mạng!"
Phương Phương vừa nhìn đã nhận ra đây chính là người đàn ông vừa đi lên lầu: "Anh này, anh có sao không? Trên đó đã xảy ra chuyện gì vậy?" Cô lấy chiếc khăn giấy từ trong túi đưa cho gã ta.
"Có quỷ! Trên lầu có một con quỷ!" Người đàn ông trung niên kinh hồn bạt vía chỉ dãy hành lang sau lưng, đến khi nhìn rõ mặt Phương Phương, gã ta đột nhiên thay đổi phản ứng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "A, thì ra mấy người cũng vì 'Nhiệm vụ kinh dị' nên mới đến đây đúng không? Tốt lắm, đi!"
"Mọi người theo tôi lên lầu 'chơi' chết con tiện nhân kia, cmn chứ con điếm con, không phải chỉ là con ranh vắt mũi chưa sạch hả? Mặc kệ nó là người hay quỷ không lẽ chúng ta nhiều người như vậy lại không dập chết nó được?" Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán, hùng hùng hổ hổ phát biểu.
Khuôn mặt tái nhợt của Úc Dạ Bạc lộ ra vài phần không vui, hơi nhăn mày: "Anh bình tĩnh chút đi, đứng dậy trước đã."
Lời vừa ra khỏi miệng, đèn cảm ứng trong hành
Ánh đèn đường không chiếu được đến đây, trước mặt một mảnh tối om, trong bầu không khí tĩnh lặng bất chợt này khiến trái tim như hẫng một nhịp. Đột nhiên sau lưng ập đến một trận gió lạnh kinh người.
Cậu thanh niên quay đầu nhìn qua, bất thình lình phát hiện cô bé mặc váy đỏ toàn thân đẫm máu đã đứng sau lưng cậu tự bao giờ.
Quá gần, khuôn mặt máu thịt be bét từ từ ngước lên, đôi mắt tròn xoe gần như dán chặt lên eo cậu. Cậu có thể ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, có thể nhận rõ từng đường nét trên khuôn mặt cô bé...
Con bé không có làn da, đám hồng hồng này đều là bắp thịt sưng phồng, không ngừng rỉ máu ra bên ngoài.
Giữa khoảnh khắc này, cho dù đã quen với hình ảnh máu me trong game kinh dị thì nhịp tim Úc Dạ Bạc vẫn không ngừng gia tăng, bắp chân bắt đầu có dấu hiệu mềm nhũn.
Chỉ một phút lơ là, trên tay trống rỗng, gã đàn ông trung niên vốn đang được bọn họ đỡ đứng dậy lại ngã xuống đất. Dưới tiếng thét chói tai hoảng sợ của gã, một luồng sức mạnh vô hình lôi mạnh hai chân gã về phía cầu thang sau lưng.
"A...a....a.....!!"
Người đàn ông trung niên hoảng loạn quơ tay loạn xạ túm được cánh tay đang chìa ra đưa khăn giấy của Phương Phương. Cô gái không kịp đề phòng bị kéo ngã râ đất, vì thế bị sức mạnh kia kéo theo.
Phương Phương úp mặt xuống đất, vùng vẫy tuyệt vọng nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, lớp da trên đầu ngón tay bắt đầu rách da do ma sát mạnh: "Anh buông ra mau! Thả tôi ra!"
Song người đàn ông trung niên như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhất quyết cắn chặt không buông, rên rỉ cầu xin luồng sức mạnh vô hình tha cho gã. Nhưng lần này cho dù gã van xin rách cổ họng cũng vô dụng.
Hiển nhiên sức người nào chịu được luồng sức mạnh kia, trong nháy mắt đã bị kéo ra, kẻm theo đó là tiếng là hét thất thanh, tiếp đó cơ thể hai người bị nâng lên khỏi mặt đất, bị kéo đi một cách quyết đoán.
Hành lang tối tăm tựa như cự mãng đang há to miệng chực chờ nuốt chửng tất cả trong bụng, một đi không trở về. Hành lang vang vọng tiếng thét thê lương của Phương Phương.
"Cứu...."
"Đệt mợ." Úc Dạ Bạc hiếm khi mở miệng nói lời thô tục, thế mà lại xoay người đuổi theo, ỷ vào chân dài một bước leo ba bậc thang.
Đổng Hạo đằng sau ngẩn người mấy giây: "Này." Rồi theo bản năng chạy lên lầu, nhưng vừa đến lầu 3 hắn bắt đầu hoảng rồi.
Quá u tối, theo lý thuyết mà nói thì mỗi tầng đều có lỗ thông gió, nhưng bên ngoài hành lang lại không có lấy một kẽ hở, trước sau đều một mảnh tối đen, phải chạm vào tay vịn mới không bị té ngã.
"Úc tiểu ca, Úc Dạ Bạc! Úc Dạ Bạc!"
May thay Úc Dạ Bạc chạy không nhanh, Đổng Hạo theo sau cậu, hai người một trước một sau bước lên lầu 7. Khi tiến đến lầu 8 nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống vài độ, không còn nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của gã đàn ông trung niên, giọng của Phương Phương cũng hoản toàn biến mất.
Úc Dạ Bạc dựa vào vách tường dưỡng sức, thở phì phò lấy điện thoại ra, ánh đèn trên điện thoại chiếu sáng xung quanh, nhưng không rọi được đến điểm cuối.
Không có gia đình nào sống trên lầu cao nhất, cánh cửa từ 801-806 khép chặt, chỉ có 804 là đang hé mở.
Cũng như hành lang dưới lầu, hành lên trên đây cũ nát không kém. Lớp sơn trên vách tường tróc ra gồ ghề lồi lõm, có người dùng bút chì viết gì đó lên tường, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, viết cái gì mà 'đã đến thăm quan qua' 'xx yêu xx' 'xx và xx là đôi chim cu mãi mãi không chia rời' hoặc là 'xx tôi hận anh' phủ đầy bụi.
Lan can bên trái bằng sắt đã hoen gỉ mục nát từ lâu, bên trong chất đầy bụi bẩn còn có mộtcon bọ màu đen không biết tên đột nhiên bò qua, trên sàn nhà lưu lại vệt máu kéo dài.
Quá ghê rợn!
Đổng Hạo hít một ngụm khí lạnh, chân tay mềm oặt đi theo sau Úc Dạ Bạc.
Cánh cửa sắt phòng 804 hé mở, không có ánh sáng từ bên trong hắt ra, cả căn phòng chìm trong u ám.
Đổng Hạo cầm đèn điện thoại nhìn thoáng qua, da đầu tê dại, trong lòng muốn chạy. Tuy rắng hắn rất lo lắng cho em gái Phương Phương xinh đẹp, không chỉ thế còn còn kết bạn với người ta luôn rồi, nhưng nói thế nào thì nói, tính mạng bản thân mới là lớn nhất.
Hắn bắt đầu hối ban nãy bản thân ấm đầu đuổi theo, chỉ là bây giờ hắn không có gan đi xuống một mình, vốn định lôi Úc Dạ Bạc đi cùng, đột nhiên trong phòng vang lên tiếng khóc nức nở.
Vì vậy Úc Dạ Bạc quyết đoán nhấc chân đi vào.
Phương Phương ngồi xụi lơ trước cửa nhà tắm, tay chân bị khăn tắm trói chặt không nhúc nhích được, trên mặt vương đầy nước mắt miệng cũng bị bịt kín chỉ có thể phát ra mấy tiếng 'ô ô' đơn lẻ. May thay chỉ có trên mặt và cánh tay tím xanh, chỗ khác không có vết thương.
Về phía người đàn ông trung niên kia hả? Gã đã tắc thở, cơ thể máu thịt lẫn lộn nằm trong bồn tắm đầy nước, hơi nước nóng rẫy pha lên mặt, trong phòng tràn ngập mùi máu tanh.
Đoán chừng bị dội nước sôi lúc sống sờ sờ. Diện tích bỏng trên cơ thể rất lớn, mỡ và mạch máu đều bị đun sôi chỉ còn một phần da rất nhỏ dính trên bắp thịt, phảng phất như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Mí mắt