Giây phút cánh cửa khép lại, mồ hôi lạnh thấm đẫm áo Úc Dạ Bạc, trái tim đập loạn nhịp như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Nếu chỉ chậm chút nữa thôi cô ta sẽ đi vào.
Sau khi cánh cửa không một tiếng động khép lại, Tần Hoài Chu lập tức đi lên ép chặt ván cửa phòng ngừa nữ quỷ xô ngã.
"...."
Nhưng im lặng chờ vài giây cũng không thấy nữ quỷ tông cửa. Úc Dạ Bạc nhìn phía màn hình theo dõi phát hiện dáng đứng nữ quỷ có chút quái dị, dường như cô ta đang dựa sát cánh cửa nghe lén tình hình bên trong.
Nhưng ông trời nào chiều lòng người, không biết ai lui về sau đá đổ thùng rác sắt làm nó ngã lăn ra đất.
! Tổ sư cha nhà nó, thằng nào ngu thế hả?
Vốn dĩ chất lượng cách âm của cửa gỗ không tốt, vả lại còn giữa đêm khuya tĩnh mịch như này, hiển nhiên nữ quỷ bên ngoài cũng nghe thấy, móng tay cào lên ván cửa.
Sau đó cô ta nắm tay nắm cửa từ từ xoay nó.
"Cạch..."
Tiêu đời. Mọi người nhanh chóng lui về sau, nháo nhào lấy đạo cụ.
Ngay khi tất cả tưởng chừng nữ quỷ xông vào được lại đột nhiên phát hiện dường như cô ta không có cách nào mở được cánh cửa này.
Cửa gỗ không khóa nhưng cô ta không thể đẩy nó.
Úc Dạ Bạc nhìn tấm bùa dán trên cánh cửa, xem ra nhân viên bảo vệ nói không sai, có nó quỷ không vào đây được.
Một lúc sau hành lang trống trải lại lần nữa vang lên tiếng 'bộp bộp bộp", mãi cho đến khi nữ quỷ biến mất.
Cùng lúc bóng đèn trong phòng tự bật, Úc Dạ Bạc nheo mắt thích ứng với ánh sáng.
'Cây lau nhà' cứ vậy mà bỏ cuộc chơi?
Úc Dạ Bạc nhìn màn hình giám sát trên vách tường bên cạnh.
Trong màn hình bóng trắng vẫn còn ở đó, tứ chi chạm đất từ từ bò đi, tiếng động ngoài cửa cũng cách họ ngày càng xa.
Mọi người nhất trí đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, ánh sáng trở lại khiến bầu không khí âm trầm nơi đây vơi đi không ít.
"Cứ đà này tôi lên cơn đau tim chết mất." Cảm xúc của Thân Quân chưa ổn định, giọng nói run run: "Sao thứ kia chưa gì đã bỏ đi rồi?"
Tuy sớm biết ban đêm Trung tâm Thương mại sẽ không yên ổn, nhưng nhiệm vị chỉ mới bắt đầu đã...
Lý Thi Nhân nhỏ giọng nói: "Xem ra bảo vệ nói không sai, ít nhất phòng bảo vệ được dán bùa vô cùng an toàn."
Tuy nhiên bọn họ không thể ở mãi trong đây, phải ra ngoài tìm mục tiêu nhiệm vụ.
Nhưng chuyện vừa rồi khiến lòng người sợ hãi không thôi, nào dám tự tiện chạy nhảy lung tung.
Úc Dạ Bạc chờ hai phút, cảm thấy bên ngoài không còn vấn đề mới đứng cách xa cánh cửa, châm một điếu thuốc, hỏi: "Nhìn thấy gì không? Hình dáng bộ đồ 'cây lau nhà' mặc trên người? Còn cả miệng vết thương trên mặt do thứ gì gây ra?
Vừa rồi bị khung cửa che khuất tầm nhìn nên cậu không thấy rõ lắm.
"....."
Năm người đứng đực mặt, bọn họ vắt chân lên cổ trốn không kịp chứ thời gian đâu mà nhìn với ngó.
Nhưng vốn dĩ Úc Dạ Bạc không hỏi họ mà là Tần Hoài Chu.
Tần Hoài Chu nhắn tin trả lời chắc nịch: "Đó là quần áo bệnh nhân."
Đối với miệng vết thương trên khuôn mặt: "Nửa mặt trên của cô ta hư thối, không có mắt chỉ có hai lỗ mũi, không thể biết chính xác do thứ gì gây ra."
Xem ra thông tin trước đó không sai, nơi này từng là bệnh viện, quỷ hồn là bệnh nhân chết nơi đây.
Vết thương trên mặt dường như ăn khớp với tin đồn "ngược đãi bệnh nhân".
Càng khiến người ta run sợ hơn là nữ quỷ chưa biến mất trong màn hình giám sát, nói không chừng cô ta sẽ thật sự bò từ trong ra....
Nghĩ vậy mấy người làm nhiệm vụ khác không khỏi lui về sau nửa bước, kết quả lúc ngẩng đầu lên lại thấy Úc Dạ Bạc bước lên hai bước. Cậu bước đến trước màn hình giám sát cẩn thận soi xét, thi thoảng lẩm bẩm gì đó.
Hình ảnh lóe lên, 'cậy lau nhà' rẽ phải bò vào một cánh cửa khác, từ từ thoát khỏi phạm vi camera.
Cô ta đâu rồi?
Ánh mắt Úc Dạ Bạc chăm chú dõi theo, lia qua tất cả màn hình. Khác với ban ngày, hình ảnh ban đêm đều là một màu trắng xám rất khó phân biệt cái gì với cái gì.
Cũng may camera giám sát trong Trung tâm Thương mại là loại camera theo dõi tự động, nó có thể nhận biết chuyển động của các đối tượng trong phạm vi giám sát, sau đó tự động theo dõi. Nếu không nhìn 72 ô màn hình nhỏ để tìm một nữ quỷ chắc cậu nhảy lầu tự sát mất.
"Chỗ này là....cửa thoát hiểm?"
Ngay khi Úc Dạ Bạc vừa mới nhìn rõ, nữ quỷ đột nhiên biến mất trong màn hình, còn camera từ từ xoay về bên cửa.
Ánh nhìn của Úc Dạ Bạc bị thu hút bởi thứ gì đó nằm trên cầu thang thoát hiểm tầng 1 âm u: "Tần Hoài Chu, ban nãy anh có thấy thứ đen đen nằm giữa cầu thang không?"
Tần Hoài Chu tỏ vẻ không có.
Chất lượng camera giám sát khá thấp, huống chi là quay ban đêm, hơn nữa còn là góc quay từ trên cao chiếu xuống.
"Có phát hiện gì chưa?" Lý Thi Nhân thấy Úc Dạ Bạc đứng trước màn hình giám sát cả ngày trời mà chưa gặp chuyện nên đánh bạo đi đến cạnh cậu.
Đầu ngón tay Úc Dạ Bạc chỉ lên màn hình: "Vừa rồi khi camera lia qua hình như tôi thấy thứ gì màu đen ở chỗ này."
Kích cỡ hơi giống Blind Box bọn họ cần tìm.
"Chắc không?" Lý Thi Nhân nghe vậy nói: "Đúng rồi, chúng ta có thể sử dụng máy tính xem xoay camera được không."
Kết quả mày mò một hồi cũng không ra, Thân Quân nói: "Không sao, dù sao cái hộp cũng không biết chạy, ngày mai chúng ta qua đó xem sau."
Tóc đỏ: "Đừng nói mấy lời vô nghĩa, ai nói buổi tối không xem được? Chú ơi, làm ơn tránh ra đưa máy tính cho tôi."
"Không cần lằng nhằng như vậy." Úc Dạ Bạc đột nhiên xoay người đi ra cửa.
"Cậu định làm gì?"
"Gọi 'cây lau nhà' qua xem hộ." Úc Dạ Bạc đáp bằng chất giọng bình tĩnh, nói xong mở cửa dùng sức dậm châm ba cái.
"Rầm rầm rầm."
Giữa Trung tâm Thương mại vắng lặng trống trải hành vi này không khác gì khiêu khích nữ quỷ.
Năm người kia muốn xỉu tại chỗ.
"Cái đệt..." Tóc đỏ đang muốn tức giận chửi đổng, đèn trong phòng lại tắt. Giống như ban nãy hành lang vang lên tiếng "bộp bộp bộp", không khí như giảm xuống vài độ.
Màn hình giám sát chợt lóe, nữ quỷ đồ trắng từ từ bò đi. Khi cô ta còn cách cửa một mét, Úc Dạ Bạc không nhanh không chậm đóng cửa, sau đó đến trước màn hình giám sát.
Cũng giống như lúc trước, nữ quỷ bị chặn bên ngoài, lát sau xoay người bỏ đi, mất hút nơi hành lang.
Lần này bọn họ đã thấy rõ ràng.
Một hộp nhỏ màu đen nằm giữa cầu thang thoát hiểm tầng 1.
Nó giống như Blind Box mọi người muốn tìm.
Người phụ nữ biến mất, camera quay về vị trí ban đầu.
"Tốt quá, ngày mai chúng ta sẽ qua đó lấy."
Úc Dạ Bạc không nói năng gì, cậu nghĩ ngợi một hồi, đứng dậy đi đến cạnh cửa, lần thứ hai đẩy cửa ra.
"Cậu, cậu, cậu muốn làm gì?" Thân Quân trợn mắt lắp ba lắp bắp.
"Muốn gọi 'cây lau nhà' đến nữa chứ sao." Úc Dạ Bạc nói xong dậm châm, lần này cậu muốn làm chút chuyện kích thích hơn. Chờ nữ quỷ bò tới gần, cậu bảo Tần Hoài Chu ném thùng rác ra ngoài.
Thùng rác rơi xuống đất phát ra tiếng động lớn, nữ quỷ đột nhiên xoay người bò qua.
Lúc này Úc Dạ Bạc đi thẳng ra ngoài, đứng cách nữ quỷ chưa đầy hai mét nhưng cô ta không nhào qua chỗ cậu.
Lặp đi lặp lại thí nghiệm hai ba lần, nữ quỷ còn chưa than mệt Úc đại gia đã bắt đầu than đau. Cậu ngồi trên ghế suy tư, theo thói quen châm một điếu thuốc, vừa mới muốn ngậm đã bị Tần Hoài Chu nhanh tay nhét một viên kẹo vào mồm.
Úc Dạ Bạc đang muốn phát biểu kháng nghị thì Tần Hoài Chu vô cùng hiểu ý đưa Coca và cổ vịt cho.
Khụ, được rồi, cậu thừa nhận mình có hơi đói bụng.
Vậy nên mới có cảnh Úc tra nam vừa ngồi nhâm nhi cổ vịt vừa nốc Coca ừng ực trước mắt bàn dân thiên hạ.
Kết hợp với chuyện cậu thường xuyên lầm bẩm, ánh mắt mấy người còn lại từ lâu đã không xem cậu là kẻ điên mà nhìn cậu như nhìn thằng thiểu năng...
Chờ Úc Dạ Bạc ăn no uống say mới bắt đầu công chuyện.
Cậu có thể chắc chắn một điều.
Phạm vi hoạt động của nữ quỷ chỉ từ hành lang trước mặt đến cuối dãy, hơn nữa cô ta không nhìn thấy được.
Tất cả dựa vào thính giác.
Giống như Thẩm Nguyệt Nguyệt, tiếng động sẽ hấp dẫn nữ quỷ.
Điều khá phiền toái duy nhất chính là giống như bọn họ, trừ phi đối mặt, nếu không Tần Hoài Chu cũng không có cách nhìn thấy nữ quỷ.
Nhưng như vậy quá nguy hiểm, không đến bước đường cùng Úc Dạ Bạc sẽ không muốn mạo hiểm, cho nên nhất định không thể đánh giáp lá cà.
Úc Dạ Bạc lục tủ tìm bộ đàm liên lạc bảo vệ từng nói qua.
Sáu cái, vừa đủ.
Lần này app không lập nhóm chat, bọn họ không thể sử dụng điện thoại liên lạc mà chỉ có thể sử dụng bộ đàm.
Úc Dạ Bạc lấy một cái, chỉnh thử một lát, dựa theo cách đối phó với Thẩm Nguyệt Nguyệt lúc trước bắt đầu triển khai kế hoạch hành động.
"Mấy người đứng canh màn hình giám sát tạo tiếng động thu hút nữ quỷ qua đây, còn tôi chớp thời cơ vọt ra ngoài hành lang xem xét."
"Gì cơ? Tại sao cậu phải làm vậy?" Thần Quân khó hiểu: "Tuy cô ta sẽ bị thu hút bởi tiếng động, tốc độ cũng khá chậm chạm nhưng nhỡ xảy ra sự cố bất ngờ thì sao? Nếu nhiệm vụ không quy định rõ thời gian sao chúng ta không để đến ban ngày rồi lấy?"
Một thanh niên đầu đinh tầm tuổi Úc Dạ Bạc cũng nói: "Bây giờ chúng ta chưa quen thuộc địa hình Trung tâm Thương mại, đến lúc đó chưa tìm thấy Blind Box mà đụng phải quỷ đả tường thì sao?"
Nghe có vẻ khá hợp lý.
Úc Dạ Bạc có suy nghĩ khác: "Mấy người cho rằng vì sao gì app lại tạo thân phận hoạt động về đêm cho chúng ta? Chẳng nhẽ chỉ vì muốn che giấu tai mắt người khác? Chiếc hộp kia sẽ ở mãi trên cầu thang ư, người khác sẽ không nhìn thấy sao?"
Nghe cũng có lý đó, nhưng không ai muốn mới đêm đầu
Quả nhiên thằng này điên mẹ nói rồi.
Mấy người làm nhiệm vụ mắt to trừng mắt nỏ, thấy cậu thật sự muốn mở cửa ra ngoài, Lý Thi Nhân vơ một bộ đàm theo sau: "Cúng nhau đi, có gì hai ta tiện giúp đỡ lẫn nhau."
Úc Dạ Bạc liếc nhìn chú bằng ánh mắt kì quái.
Sở dĩ cậu dám đi ngay bây giờ là vì trên tay cậu có nhiều bùa, bùa định thân thì khỏi phải nói, cậu còn Tần Hoài Chu nữa cơ mà, dư sức đối phó với một con quỷ.
Cho dù không có mấy người này cậu cũng có thể an toàn lui về.
Lý Thi Nhân giải thích: "Tôi muốn mau chóng hoàn thành ước nguyện của mình, cậu cũng nghĩ vậy phải không?"
À, đâu phải đâu chú, cậu đơn giản chỉ muốn thu thập đầy đủ sách ảnh thôi mà.
Thân Quân ra sức khuyên nhủ: "Ngày mai chúng ta hẵng qua xem, mạng sống vẫn là quan trọng nhất."
Tóc đỏ đứng cạnh thờ ơ cười nhạo: "Chú khuyên anh ta làm gì, cứ để bọn họ dò đường không phải tốt hơn sao? Người không ngoan là người sống đến cuối cùng."
Úc Dạ Bạc nhớ lại dáng vẻ bị dọa không ngừng lui về sau của gã, chợt cảm thấy hơi mắc cười.
Đàn em Khá Bảnh này phòng chừng đang trong giai đoạn trẩu tre, cứu không nổi.
Thật ra cậu không muốn quan sát thêm một ngày nữa, ngoại trừ muốn đạt được qua cửa hoàn mỹ nhận được sách ảnh thì còn một nguyên khác.
Không giới hạn thời gian không có nghĩa là chuyện tốt.
Bọn họ chỉ chú ý mấy câu sau của bảo vệ mà không để ý trước đó bào vệ còn nói một câu: Hai năm trước rất bình thường, mãi đến gần đây mới xảy ra chuyện.
Điều đó chứng tỏ cái gì?
Hoặc là trong Trung tâm Thương mại đã xảy ra gì đó, hoặc là do thời gian lâu nên ma quỷ bắt đầu lộng hành.
Là nhân viên bảo vệ trong Trung tâm Thương mại nếu như điều đầu tiên xảy ra hẳn hắn ta phải là người biết rõ nhất, nhưng bảo vệ lại không nói, như vậy khả năng cao là cái sau.
Cho nên Úc Dạ Bạc quyết định phải mau chóng hoàn thành xong nhiệm vụ, hơn nữa nếu app đã cho bọn họ thân phận nhân viên bảo vệ ca đêm ắt hẳn có tác dụng nào đó, có lẽ Blind Box chỉ xuất hiện vào buổi tối?
Nếu như là đồng đội của hai nhiệm vụ trước Úc Dạ Bạc sẽ nói tất cả suy đoán của bản thân ra.
Nhưng lần này cho dù là tóc đỏ kiêu ngạo hay bất kể người làm nhiệm vụ nào khác đều không hợp mắt cậu.
Bọn họ đều là người mới, mỗi người tự có suy nghĩ của riêng mình, Úc Dạ Bạc cũng lười giải thích nhiều.
Thân Quân thấy vậy đành nói: "Tôi phụ trách thu hút sự chú ý của nữ quỷ và giúp hai người theo dõi, một khi có thứ gì xuất hiện tôi sẽ lập tức thông báo chú ý qua bộ đàm."
"Ừ."
Úc Dạ Bạc không nói nhiều nữa, dù sao vẫn là câu kia, tuy cậu không muốn nhưng không có quyền ngăn cấm người khác đi cùng.
Hai người cầm bộ đàm từ từ đẩy cánh cửa.
Ván cửa gỗ lặng im không tiếng động xẹt qua mặt đất, thần kinh mấy người trong phòng như muốn kéo căng theo.
Mọi người đều biết điều kinh khủng nhất trong phim kinh dị là vừa mới mở cửa đã thấy mặt quỷ lù lù xuất hiện ngay sau, cũng may lần này không có.
Bên ngoài vắng vẻ yên tĩnh, chỉ có hành lang tối tăm mù mịt.
Để đề phòng bất trắc Úc Dạ Bạc còn nhìn màn hình giám sát, sau khi xác nhận an toàn cậu mới đi ra, Lý Thi Nhân theo sau.
Cuối hành lang đối diện cửa thoát hiểm có một nhà vệ sinh, bọn họ trốn trong nhà vệ sinh chờ nữ quỷ bò qua mới hành động.
Cửa gỗ đóng lại, nguồn sáng duy nhất biến mất, hành lang lại lần nữa rơi vào bóng tối. Theo lý mà nói, thường thì Trung tâm Thương mại sẽ bật một vài đèn nhỏ vào ban đêm...nhưng chỗ này lại không.
Ban ngày đoàn người mua sắm tấp nập ban đêm vắng tanh, yên lặng đến đáng sợ.
Nhìn từ xa chỉ thấy đèn báo cửa thoát hiểm còn sáng, ánh sánh xanh lục tù mù rọi xuống, sàn đá cẩm thạch và tấm áp phích kế bên đều nhuộm xanh theo.
Giống như cảnh phim kinh dị Hồng Kông cổ điển, rất âm u.
Ngay cả bức ảnh minh tinh xinh đẹp lộng lẫy trên vách tường cũng lộ ra cảm giác quỷ dị không nói thành lời, đôi mắt sáng trong phảng phất như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.
Hai người mở đèn pin điện thoại di động đi về phía trước, rõ ràng hành lang không dài nhưng ngoài phạm vi đèn chiếu lại là một mảnh tăm tối, hoàn toàn không thấy điểm cuối.
Mặc dù đã bước chân nhẹ nhất có thể nhưng Trung tâm Thương mại quá yên tĩnh, tiếng bước chân "bộp, bộp" vang vọng nơi đây.
Giống như có người đi theo