Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

Ma nơ canh


trước sau



"...."


Tần Hoài Chu đứng liếm một hồi, Úc Dạ Bạc giật mình hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu vội vàng rút ngón tay về, tức giận nói: "Tần Hoài Chu, anh làm gì đấy hả?"


"Chủ nhân, không phải em bảo cứ liếm là được sao?"


Cách màn hình, Úc Dạ Bạc có thể tưởng tượng vẻ mặt cùng với giọng điệu vô tội của ai kia, lửa giận chực chờ bùng nổ không hiểu sao lại có dấu hiệu giảm nhiệt vài phần.


Đệt.


Úc Dạ Bạc nghiến răng nghiến lợi: "Tần Hoài Chu, anh cmn là chó đúng không?"


Tần Hoài Chu im lặng chốc lát, đáp bằng một chữ.


"Gâu."


Nếu cục cưng đã thích thì liêm sỉ cũng chả phải vấn đề quan trọng.


Úc Dạ Bạc: "...."


Cậu thật sự méo ngờ trên đời tồn tại loại người mặt dày vô sỉ cỡ này.


"Tần Hoài Chu, anh uất ức cái cục cớt chó ấy. Đợi làm xong nhiệm vụ tôi tính sổ với anh sau."


Nói thì nói vậy nhưng Tần Hoài Chu lại thấy rõ độ thiên cảm của Úc Dạ Bạc với mình không thay đổi chút nào, ngược lại từ lúc bắt đầu làm nhiệm vụ đến giờ còn tăng thêm 0.233.


Dấu hiệu này có phải minh chứng...anh có thể 'đi xa' hơn chút nữa?


Tần nào đó bắt đầu xoa tay rục rịch.


Bị Tần Hoài Chu quấy rối, Úc Dạ Bạc không thể không lấy cồn khử trùng, ngoan ngoãn ngồi một bên băng bó.


Cậu vừa mới dán băng dán cá nhân, Lý Thi Nhân đứng đằng kia vội vàng gọi: "Úc Dạ Bạc, cậu qua đây xem xem."


Úc Dạ Bạc đi qua, bọn họ từ tấm bản đồ chụp trên điện thoại tìm thấy l1-28, tên chỗ đó là "QAOZ".


"Cửa hàng này là gì?"


"Cửa hàng quần áo phụ nữ." Úc Dạ Bạc không cần nghĩ nhiều, đối diện trước loạt ánh mắt nghi ngờ của một số đồng chí thẳng nam, cậu giải thích thêm: "Mẹ tôi hay mua quần áo của cửa hàng này."


Mỗi khi Úc nữ sĩ ra ngoài mua đồ thường gọi Úc Dạ Bạc đến đón, nên đối với một số thương hiệu thời trang bà thường mua cậu vẫn có ấn tượng.


"Có chút không ổn." Tống Quân cau mày: "Cửa hàng quần áo này nằm ở đầu bên kia Trung tâm Thương mại, cách chỗ chúng ta rất xa."


Từ bản đồ, cửa hàng nằm bên trái Trung tâm Thương mại, cách chỗ họ ít nhất 2 300 mét.


Đúng vậy, cũng không biết hành lang bên trái có "cây lau nhà" hay con quỷ nào khác không, một khi gặp nguy hiểm chưa chắc đã kịp chạy về phòng bảo vệ không.


"Vậy chúng ta nên làm thế nào?"


"Nếu không ngày mai tính sau."


"...."


Úc Dạ Bạc suy nghĩ một hồi, đáp: "Để mai đi, ban ngày điều tra địa hình, quen thuộc lối đi của Trung tâm Thương mại, buôi tối tiếp tục hành động."


Mặc dù cậu rất muốn hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt để đạt được qua cửa hoàn mỹ nhận sách ảnh, nhưng Thân Quân nói đúng, bọn họ chưa quen thuộc đường đi nước bước trong Trung tâm Thương mại.


Tự ý hành động là việc quá nguy hiểm.


Bây giờ là 2 giờ 30 sáng, sau khi mọi người quyết định nghỉ ngơi, Trung tâm Thương mại khôi phục sự yên tĩnh chết chóc.


Úc Dạ Bạc nhìn màn hình giám sát xám trắng bên phải.


Trung tâm Thương mại ban ngày tấp nập kẻ đến người đi, bây giờ hành lang, thang máy, các cửa hàng và nhà hàng đều yên ắng khiến lòng người sinh ra áp lực.


Giống như bước vào thế giới khác.


Úc Dạ Bạc ngồi trên ghế, hồi tưởng kỹ từng chi tiết xảy ra kể từ khi đặt chân đến chỗ này.


Các manh mối hiện giờ có được là hơn hai mươi năm trước Trung tâm Thương mại từng là bệnh viện tâm thần, có vẻ liên quan đến việc hành hạ bệnh nhân, buôn người, thử nghiệm trái phép trên cơ thể và các loại tội khác.


Trong Blind Box họ tìm thấy chứa xương của một đứa trẻ, bị phân thây tàn nhẫn, ngay cả xương cốt cũng bị băm thành từng mảnh.


Tiếp đó không hiểu nguyên nhân nào mà chị gái gãy chân và "cây lau nhà" ngồi ôm nhau khóc? Khi còn sống họ quen nhau sao? Hay là người thân?


Mẹ con? Không giống.


Tuy "cây lau nhà" bị hủy dung, máu me be bét nhìn không rõ tuổi tác cụ thể nhưng từ thân hình cũng đoán được là người lớn. Còn chị gái gãy chân nhìn qua chỉ cỡ 25 26, trong bụng đang mang thai nên nhất định không thể có đứa con lớn vậy được.


Chị em? Hay đơn giản chỉ là "bệnh nhân"? Cùng bị bệnh viện biến thái ngược đãi, sau khi chết mắc kẹt nơi này, không thể siêu thoát nên biến thành lệ quỷ.


Oan khuất chưa tỏ, cừu hận chưa báo nên hai mắt luôn ngấn lệ?


Nhưng ai dám cả gan đưa phụ nữ mang thai đến bệnh viện tâm thần? Hoặc nơi đây thật sự liên quan đến việc buôn bán người và nội tạng bất hợp pháp?


Những tin đồn đó chính xác không?


Về mặt lý thuyết, bọn họ chỉ cần tìm đủ 6 Blind Box là có thể rời khỏi chỗ này, lấy được hay không hoàn toàn dựa vào vận may, không có cách đi đường vòng.


Cho nên những gì xảy ra vỡi nữ quỷ hay sự kiện hơn hai mươi năm trước của bệnh viện tâm thần không dính dáng chút gì đến nhiệm vụ chính.


Cơ mà Úc Dạ Bạc lại là người chuyên theo đuổi cách qua cửa hoàn mỹ, đám nữ quỷ trước mặt đều là sách ảnh biết đi đó, đương nhiên chuyện cũ phải đào lại cho nó mới, ý kiến cái quần què.


Úc Dạ Bạc nghiên cứu Blind Box trong tay, nhỏ gọng thảo luận với Tần Hoài Chu. Hai người nghĩ mãi không ra, quyết định nghỉ ngơi trước, nhưng phòng bảo vệ chỉ có tổng cộng sáu cái ghế, tuy là kiểu ghế dựa lưng nhưng quá cứng, ngay cả chỗ nằm cũng không có.


Tần Hoài Chu vô cùng tự giác nhích lại gần, nhìn cặp chân dài cục cưng nhà mình không có chỗ duỗi, co vào thì khó chịu, anh bèn ngồi xổm xuống, nâng hai chân cậu đặt lên tay mình.


Ban đầu Úc tra nam còn uốn éo vặn vẹo mất tự nhiên, kết quả duỗi một lát phát hiện thoải mái lắm, rốt cuộc 'miễn cưỡng' gác chân lên người Tần Hoài Chu.


Lý Thi Nhân thật sự ngủ không được, chú nghĩ ngợi lung tung một hồi, cuối cùng tìm được bộ bài nhân viên bảo vệ từng nhắc qua, ba người cùng nhau ngồi chơi đấu địa chủ.


Chú rất tò mò thẻ đạo cụ vô hình kia là gì, nhưng thái độ Tần Hoài Chu với người ngoài khác biệt hoàn toàn với Úc Dạ Bạc, vô cùng lạnh lùng khó gần, chẳng những không thèm để ý đến chú mà còn lén giúp Úc Dạ Bạc thắng bài.


Chơi đến nỗi Lý Thi Nhân không còn quần xì mà trả nợ.


Bắt đầu chuyên mục tám nhảm đêm khuya, hai người nói tới nói lui lại nó về vấn đề tâm nguyện.


Lần trước Uông Lôi từng nói qua, bởi vì độ khó của nhiệm vụ liên quan tới giá trị tâm nguyện nên tâm nguyện của những người Úc Dạ Bạc từng gặp trong nhiệm vụ có khả có phần giống cậu, ít nhất là cùng cấp bậc.


Nghĩ tới đây, Úc Dạ Bạc hỏi thẳng Lý Thi Nhân có tâm nguyện gì.


Lần trước có hỏi Uông Lôi, cô không nói, nhưng Trác Lê lại trả lời.


Cậu nhóc hối hận về một chuyện từng xảy ra. Cậu có một người em gái ruột, hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm. Nhưng ba năm trước em gái ra ngoài chơi với bạn không may bị tai nạn xe hơi qua đời.


Điều này đã gây nên sự đau đớn khôn nguôi cho gia đình họ. Cậu nhóc muốn quay lại ngày đó, thay đổi tất cả mọi thứ, làm lại từ đầu.


....Cậu muốn quay ngược trở về quá khứ.


Khi được hỏi, Lý Thi Nhân vô cùng bình tĩnh đáp: "Tôi muốn hồi sinh người mình yêu, người ấy đã mất hai năm trước vì tai nạn. Suốt hai năm qua tôi luôn sống trong đau khổ và tuyệt vọng, tôi luôn nghĩ rằng nếu ngày đó mình nhanh chóng hoàn thành công việc thì có lẽ cô ấy đã không gặp chuyện."


....Chú muốn hồi sinh một người.


Cho dù quay ngược quá khứ hay hồi sinh người chết, những điều này chỉ xảy ra trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, để đạt được ước muốn chắc chắn là một chuyện vô cùng khó khăn.


Xem ra Úc Dạ Bạc linh cảm không sai, tâm nguyện của cậu đúng thật là rất nhiều, tuyệt đối không phải một nguyện vọng nhỏ nhoi.


Nhưng nó là cái khỉ gì mới được?


Đêm nay tuy hơi khó chịu nhưng cũng có thu hoạch bất ngờ, ngoại trừ tâm nguyện bí ẩn của Úc Dạ Bạc ra thì trong phòng bảo vệ còn phát hiện một vài thứ khác.


Giống như lời nhân viên bảo vệ nói, thi thoảng trong màn hình giám sát sẽ xuất hiện một ít sự kiện linh dị, phần lớn chỉ vụt lóe, chẳng hạn như bóng đen ngồi xổm góc hành lang.


Ví dụ như hàng hóa sắp xếp ngay ngắn trong kho đột nhiên rơi xuống, hay ngoài hành lang xuất hiện tiếng động lạ, từ camera chỉ thấy một cái ghế xoay từ trong văn phòng trượt ra.


Tất cả những thứ này khiến người ta sợ hãi đến nghẹt thở.


Úc Dạ Bạc bảo Tần Hoài Chu ghi lại những chuyện xảy ra vào điện thoại.


Ở góc hành lang tầng hai có hai bóng đen không rõ hình dáng ngồi xổm.


Hành lang tầng ba có nữ quỷ mặc quần áo bệnh nhân đi qua đi lại.


Ở đại sảnh tầng một còn có một nữ quỷ áo trắng ôm con đi lại lung tung.


....


Trung tâm Thương mại Xuân Thiên có nhiều điều đang ngờ hơn cậu nghĩ.


Bảo sao nhân viên bảo vệ sợ tới mức ban đêm không dám ra ngoài.


7 giờ sáng hôm sau, Trung tâm Thương mại chuẩn bị mở cửa kinh doanh, nhân viên bảo vệ ban ngày thay ca, Úc Dạ Bạc nhân cơ hội túm cổ mấy người.


Nhưng tra hỏi một lượt mới biết họ cũng là người mới tới, không biết gì cả, đám bảo vệ trước sau khi thấy tiểu Vương xảy ra chuyện đã cuốn gói hết rồi.


Rất khó để moi thông tin có ích từ miệng họ.


Giống như nhiệm vụ đầu tiên, bọn họ không thể rời khỏi Trung tâm Thương mại, cũng không thể hỏi người khác những thông tin liên quan tới nhiệm vụ, chỉ cần ra đến cửa sẽ bị chặn lại bởi một bức tường trong suốt.


Lý Thi Nhân và những người khác bắt đầu chia ra hành động.


Úc Dạ Bạc uể oải không có tinh thần, cả đêm không ngủ, đầu nặng chân nhẹ, bây giờ chỉ nằm kềnh.


Đổi lại trước kia coi như xong, thời gian làm việc và nghỉ ngơi thường xuyên đảo lộn, một đêm không ngủ cũng chả sao. Nhưng từ khi có Tần Hoài Chu, vì phối hợp với thời gian làm lạnh của anh, tránh lộ sơ hở trước mặt mẹ, cậu không thể không ngủ sớm

dậy sớm.


Cho nên cả đêm thức trắng khiến cậu cảm thấy rất không thoải mái, đầu óc quay cuồng, muốn ói tại chỗ.


Bởi vì còn trong nhiệm vụ, Tần Hoài Chu không có cách nào ra ngoài nên đành giúp Úc Dạ Bạc tìm văn phòng nhân viên, để cậu mượn phòng tiếp tân chợp mắt.


Không ngờ Úc Dạ Bạc mơ một giấc mơ kì quái.


Ban đầu âm thanh rất hỗn loạn, cậu loáng thoáng nghe thấy một vài thứ, tiếng la hét thất thanh của đàn ông và phụ nữ, tiếng khóc nức nở của trẻ con. Sau khi tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, cậu thấy mình nằm trên giường phẫu thuật, ánh đèn trong phòng sáng chưng, trên giường, trên tường, sàn nhà, đâu đâu cũng vấy máu.


Hơn nữa hình như dưới đất có vài cỗ thi thể máu me đầm đìa.


Hình ảnh tần khốc khiến Úc Dạ Bạc không kiềm được nhíu mày, đúng lúc sau lưng vang lên tiếng cưa điện.


Cậu quay phắt đầu ra sau, đó là một tên bác sĩ mặt bịp khẩu trang, tay cầm chiếc cưa điện nhỏ, ánh mắt dữ tợn lao tới.


"Oeeeee....."


Tiếng hét thảm thiết của đứa trẻ như xé toạc tim gan. Úc Dạ Bạc bừng tỉnh, cậu ngồi bật dậy, suýt chút nữa lăn khỏi sofa.


Tần Hoài Chu nhanh tay đỡ: "Em có sao không?"


"Không sao..." Sắc mặt Úc Dạ Bạc tái nhợt, vừa mở miệng nói đã muốn nôn.


Giấc mơ quá chân thực, thậm chí đến giờ cậu vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc ghê tởm.


Tần Hoài Chu đứng cạnh rót cho cậu một ly nước ấm, Úc Dạ Bạc uống hai ngụm, mặt mày bớt tái, cậu kể tất cả những gì mơ được cho anh nghe.


"Đó là thi giác của đứa trẻ?"


Úc Dạ Bạc cầm chiếc hộp nhỏ màu đen trên người ngắm nghía, đáp: "Có lẽ vậy..."


Là do oán khí của đứa nhỏ quá lớn nên báo mộng để cậu thấy cảnh tượng năm đó ư? Hay nó muốn nói gì với họ?


Đến giờ ăn trưa, Úc Dạ Bạc đi lên nhà hàng tấng hai ăn vài thứ, sau đó gặp Lý Thi Nhân ở tầng 1.


Chú đi cùng Thân Quân.


"Sao rồi?"


"Chúng tôi đã xem qua, đúng là ban ngày Blind Box sẽ không xuất hiện." Thân Quân thở dài: "Cỏ vẻ đến tối chúng ta mới bắt tay làm việc được. Vừa nãy bọn tôi cùng tìm một chỗ chợp mắt, bằng không đến tối không trụ nổi."


"Lý Thi Nhân, chú có được đứa trẻ báo mộng không?" Úc Dạ Bạc hỏi.


Hai Blind Box, một cái trên tay cậu, cái còn bên người Lý Thi Nhân.


Lý Thi Nhân: "Không, nó báo mộng cho cậu à?"


Hai mắt Thân Quân sáng rực: "Đứa trẻ có cho chúng ta thông tin quan trọng gì về Blind Box không?"


Úc Dạ Bạc kể lại giấc mơ trải qua.


Cả hai thất vọng: "Hả? Chỉ có vậy thôi?"


"Nó sẽ tiếp tục cung cấp manh mối chứ?" Thân Quân chợt nghĩ đến nhiệm vụ từng làm: "Nhiệm vụ cuối cùng của tôi ở trong một tòa nhà cổ, khi chúng tôi tìm thấy manh mối, nữ quỷ chết oan cũng sẽ báo mộng cho mọi người, mỗi đêm đều có, cho đến khi chân tướng được vén màn, bên trong có gợi ý đánh bại Boss."


Cũng có khả năng, tóm lại cốt truyện kiểu này trong game hay phim kinh dị đều không thiếu.


Có lẽ đứa trẻ sẽ liên tục báo mộng, nói cho bọn họ manh mối quan trọng của nhiệm vụ.


Lấy cái tính chó má của con app, đoán chừng còn ẩn giấu những cạm bẫy khác ngoài Blind Box.


Mấy giớ sau, Úc Dạ Bạc đi vòng quang Trung tâm Thương mại, ghi nhớ vị trí tất cả các cửa hàng, dọc theo đường đi còn lấy điện thoại quay.


Chẳng mấy chốc đã đến tối.


Lần này Úc Dạ Bạc và Lý Thi Nhân không về phòng bảo vệ, trước khi tắt đèn hai người đến cửa hàng quần áo nữ số 28 tấng 1.


Đèn bên trong đã tắt, nhờ bức tường kính mà có thể thấy bên trong có một đám ma nơ canh bắng nhựa đen xì.


"Tần Hoài Chu, anh mở khóa được không?"


"Để anh thử."


Ngay khi Tần Hoài Chu nhận lệnh chuẩn bị đi qua nghiên cứu cách phá khóa.


"Bụp" một tiếng, trước mắt Úc Dạ Bạc tối sầm, 10 giờ tối.


Úc Dạ Bạc đã bật đèn pin điện thoại từ trước, nhưng khi cậu soi đèn vào trong cửa hàng, chợt phát hiện cửa kính vốn khóa bỗng đột nhiên mở ra.


Tiện ghê.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện