“Ok.”
Chuyện đã đến nước này Lý Thi Nhân không còn gì phải đắn đo nữa, dù Úc Dạ Bạc nói gì chú cũng nghe theo.
Hai người nghỉ ngơi chốc lát rồi đứng dậy đi ra cửa.
“Dựa theo kinh nghiệm lần trước của tôi, nếu cửa mở ra dẫn tới không gian bệnh viện phải lập tức mở cánh cửa khác, nếu tiếp tục lặp lại vẫn là bệnh viện thì tuyệt đối không được dừng tay. Tôi đoán trung tâm thương mại đã rơi vào vòng lặp cast animation do lũ quỷ tạo ra…”
Lý Thi Nhân cảm thấy bản thân không bắt kịp tần số não của đám người trẻ tuổi: “Cast animation?”
(*) Cast animation: thuật ngữ game chỉ thời gian để hero tung 1 skills ra (giơ tay, xoay người hay lấy vũ khí…), thời gian này rất ngắn tầm 0,1 đến 2s.“…Hiểu đại khái thì nó giống như một hành động làm màu dọa sợ người khác trước khi tung chiêu. Đừng quan tâm tụi nó, chúng ta chỉ cần duy trì bình tĩnh nhanh chân chạy trốn là qua thôi. Ngoài ra nếu khoảng cách giữa tôi và chú quá xa sẽ khiến không gian chia làm hai, đây cũng là lý do Lưu Dũng lạc đoàn. Vậy nên chú nhất định phải nắm chặt dây thừng theo sát sau tôi.”
Lý Thi Nhân nhìn Úc Dạ Bạc nói xong vô cùng tự nhiên làm một thủ thế với Tần Hoài Chu. Chú có chút ghen tị, cũng muốn có một thẻ đạo cụ cao cấp giống cậu! Nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, chú đâu thể mặt dày nói thẳng đuột như đám Uông Lôi, Trác Lê.
Tần Hoài Chu nhìn thấu suy nghĩ của Lý Thi Nhân, lòng đắc ý cười thầm.
Ai lại không muốn sở hữu thẻ đạo cụ (bạn trai) đẹp trai chu đáo dịu dàng như anh chứ?
Úc – không cần tự thân vận động – Dạ Bạc hỏi: “Chú Lý, chú đã sẵn sàng chưa?”
Lý Thi Nhân gật đầu.
Úc Dạ Bạc đi đến trước cửa, nắm chặt tay cầm, hít sâu một hơi.
Mặc dù màn hình giám sát mới đen 1/3, nhưng dựa theo vận sao quả tạ của Úc Dạ Bạc mà nói có khi phải mở cửa mấy chục lần mới mong thoát khỏi chỗ này. Cứ cho là hai người may mắn tìm được không gian trung tâm thương mại nhưng đường lui xung quanh có bị lũ quỷ cắn nuốt hay chưa mới là vấn đề, bằng không đúng là còn cái nịt.
“Cạch…”
Cánh cửa mở ra, Lý Thi Nhân nắm chặt đầu kia của sợi dây thừng, cả hai nhanh chóng nghiêng người lách đi.
Khung cảnh trước mặt bỗng sáng rực.
Đã quen với bóng tối trường kỳ, ánh sáng bất ngờ khiến hai người theo bản năng nheo mắt. Chờ đến khi thích ứng với ánh đèn màu chớp lóe bọn họ mới thấy rõ ràng.
Đằng trước là một cổng vòm tạo hình anime với đủ loại đèn led, vách cổng dán ảnh một vài nhân vật hoạt hình nổi tiếng, chính giữa treo dòng chữ “Thành phố trò chơi điện tử.”
Thành phố trò chơi điện tử?!
Chính là địa điểm chứa blind box tiếp theo ấy hả?
Úc Dạ Bạc bị dọa nghệt mặt, mắt nhìn chằm chằm “cặp móng” thân yêu với vẻ khó tin. Gì kì vậy? Không lẽ cậu đổi vận?
Đờ mờ, đừng nói vận may cả năm của cậu dồn hết vào nhiệm vụ lần này rồi nhá?
Ban đầu cả hai còn tính trước về trung tâm thương mại sau đó mới nghĩ cách tìm đường lên tầng hai, ai dè một phát ăn ngay mở ra không gian trung tâm thương mại, hơn nữa còn dẫn thẳng đến khu trò chơi điện tử?
Hình như hơi vi diệu.
Úc Dạ Bạc nheo mắt, hiển nhiên không mấy tin tưởng cái vận cứt chó của mình.
Nhưng nói gì thì nói cứ phải tìm được blind box đã.
Thoạt nhìn thì khu trò chơi trước mặt giống y như những nơi khác. Qua lớp cửa kính rộng mở có thể nhìn thấy máy nhảy, máy gắp thú, máy ném bóng rổ, xe đua cùng các thiết bị trò chơi khác.
Chỉ là bên trong không có âm nhạc sôi động không có bóng người đi tới đi lui khiến cả khu trò chơi vắng tanh càng thêm rợn người.
Chẳng cần đi vào cũng có thể đoán, nhất định nơi đây cũng giống rạp chiếu phim ban nãy, bên trong chứa đầy blind box mở nắp.
“Nhớ ẩn thận.” Úc Dạ Bạc dẫn đầu đi tới chỗ cánh cửa.
Vừa mới đặt chân bước vào, cạch một cái, tất cả đèn bên trong tắt ngúm. Úc Dạ Bạc không thấy ngạc nhiên chút nào.
Ha ha, đám quỷ nơi này ăn no rửng mỡ thích nhất là ngồi dập cầu dao, như thể không cúp sạch điện sẽ khiến chúng nó đứng ngồi không yên.
Nhưng thật ra mấy máy chơi game ở đây vẫn sáng đèn, bên ngoài gắn đống đèn led trang trí lập lòe lóe sáng theo tiết tấu nào đó.
Úc Dạ Bạc liếc mắt nhìn qua, bỗng cảm thấy hơi choáng váng. Cậu vội vàng cụp mắt dời tầm nhìn, tránh bản thân bất cẩn nhìn thẳng vào đống đèn sặc sỡ đó, cất lời nhắc Lý Thi Nhân: “Chú nhớ theo sát, đừng để bị lạc.”
Khu trò chơi điện tử không giống rạp chiếu phim. Nơi đây rất rộng, hơn nữa có không ít vật che khuất tầm nhìn, một khi tách ra rất dễ dàng bị quỷ lôi đi.
Trong phim kinh dị kị nhất là lạc đoàn.
“Ừm.” Lý Thi Nhân đờ đẫn gật đầu. Nếu đổi lại là lần trước có lẽ chú sẽ cảm thấy lo lắng hãi hùng, nhưng sau tất cả những gì trải qua đêm nay, chú sớm đã chết lặng, thậm chí cảm thấy sau nhiệm vụ này bản thân sẽ trơ lì đối với cảm giác sợ hãi.
Rất nhanh, hiện thực vả mặt chú cái bốp.
Trong lúc bọn họ dáo dác nhìn quanh tìm kiếm blind box, cả hai đã đi đến cạnh máy ném bóng rổ lúc nào không hay. Đột nhiên đèn trên cột ném bóng lập lòe với tốc độ cực nhanh.
Hai người ngoảnh đầu nhìn lại, máy ném bóng tự khởi động, ván sắt bên trong dùng để đỡ bóng từ từ di chuyển.
“Bộp, bộp, bộp, bộp!” Từng trái bóng rổ lăn ra, Úc Dạ Bạc tinh mắt phát hiện trong đó có lẫn một trái đen xì.
Lúc “trái bóng rổ màu đen” đang lăn thì bị quả phía sau đâm vào khiến nó bay thẳng từ máy ra ngoài. Tiếng bộp trầm đục vang lên, vừa khéo rơi xuống trước mặt Úc Dạ Bạc!
Hai người lui về phía sau nửa bước, chăm chú quan sát.
Hàng này giống quả bóng rổ chỗ khỉ nào, đây vốn dĩ là một chiếc đầu người hàng thật giá thật bị gặm nát bấy biến dạng!!
Chắc hẳn trước khi chết người này đã phải trải qua tận cùng nỗi thống khổ, sống không bằng chết. Mắt mũi tai bị gặm hết sạch, ngũ quan bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo cực độ, tản ra mùi máu tanh tưởi nồng nặc.
Đáng sợ hơn là, bọn họ đều quen người này, thế mà lại là đầu đinh!
“Trời ạ, là Lưu Dũng! Cậu ta, cậu ta chết rồi!” Lý Thi Nhân kinh hãi kêu lên, thần kinh vốn tưởng tê liệt lại bị nỗi sợ bao trùm, chú nhịn không được hét thất thanh.
Sắc mặt Úc Dạ Bạc trầm xuống.
Tuy rằng hai người không chung đụng nhiều, cũng sớm đoán được đối phương đã chết, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến thi thể của người kia cậu vẫn kìm lòng không đặng thấy tiếc thương thay.
Rốt cuộc đầu đinh cũng không phải loại người đáng ghét như tóc đỏ, một con người đang sống sờ sờ bỗng hóa thành một cái xác lạnh băng nằm im một chỗ.
Tần Hoài Chu như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, tay anh chạm lên mái tóc mềm mại khẽ xoa.
Úc Dạ Bạc đã cố hết sức.
Không còn nhiều thời giờ cho bọn họ đứng bi ai. Những con số màu đỏ tươi trên màn hình dùng để đếm điểm của máy ném bóng không ngừng nhảy lên.
“1, 2, 3, 4……”
Tốc độ cực nhanh, mắt thường khó bề phân biệt nổi, chỉ mới năm giây ngắn ngủi mà đã nhảy tới 399! Khoảnh khắc con số đạt đến 444, Úc Dạ Bạc bỗng có dự cảm chẳng lành.
“Đi mau!” Cậu đẩy Lý Thi Nhân.
Hai người lập tức tăng tốc chạy vòng qua máy ném bóng rổ. Tới một khúc quanh, khóe mắt Lý Thi Nhân chợt thấy có ba con quỷ đứng ở vị trí ban đầu của họ!
Chú sợ hãi vội vàng đẩy nhanh bước chân, bỗng cả hai nhận ra tình hình có vẻ không đúng. Blind box còn chưa tìm được, họ đột nhiên phát hiện một căn phòng không thuộc về chiều không gian này qua lớp thủy tinh trên máy gắp thú!
Bên trong là một phòng mổ u ám. Trên mặt đất, vách tường thậm chí cả trần nhà đều dính đầy máu.
Đằng sau máy gắp gấu ư?
Không, không phải.
Úc Dạ Bạc nhanh chóng nhận ra hình ảnh phản chiếu kia là ở ngay sau mình!
Cậu bỗng xoay người, nhưng phía sau vẫn y như cũ. Cả khu trò chơi yên tĩnh, đống máy chơi game lẻ loi im lặng lóe lên những sắc màu quỷ dị. Nhưng từ phản chiếu trên thủy tinh, thứ họ nhìn thấy lại là bệnh viện!
Úc Dạ Bạc giơ điện thoại, một lần nữa bật chức năng quay video. Cậu bàng hoàng đứng chôn chân tại chỗ! Khu trò chơi điện tử khác với những gì thấy bằng mắt thường, khung cảnh trong điện thoại là một thế giới hoàn toàn xa lạ!
Hóa ra hết thảy xung quanh họ đều đã bị không gian bệnh viện bao trùm, Úc Dạ Bạc cầm điện thoại quay một vòng, phát hiện lúc này bọn họ đang đứng trong hành lang bệnh rộng rãi.
Cửa lớn đối diện treo biển tên: “Phòng mổ số 01!
Lý Thi Nhân hít một hơi thật sâu, vừa định hét lên, bỗng cửa phòng mổ từ từ mở ra.
“Kétttt……”
Bên trong là một gian phòng thiếu sáng u ám. Trên mặt đất, vách tường
thậm chí cả trần nhà đều dính đầy vết máu. Một thai phụ người đầy máu tươi nằm trên giường bệnh, cô ta chết không nhắm mắt, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, đột nhiên…..cô ta như thấy cái gì, từ từ xoay đầu qua!
Giây phút ánh mắt hai bên chạm nhau, Úc Dạ Bạc đột nhiên bỏ điện thoại xuống, hơn nữa theo bản năng chạy qua trái hai bước né tránh nữ quỷ.
Đến khi giơ điện thoại lên lần nữa, trước mặt đã biến thành phòng mổ số 02. Cánh cửa phòng mổ số 01 bên cạnh mở toang, song nữ quỷ cũng không lao ra.
Úc Dạ Bạc khẽ thở phào.
Cũng giống như vừa nãy, từng căn phòng mổ lần lượt hiện lên, tổng cộng gồm năm căn phòng. Cùng là ánh sáng âm u, cùng là vệt máu khắp phòng, tuy không có ai, nhưng chỉ với đống máu kia đã đủ rợn người.
Thông qua điện thoại mới có thể thấy khung cảnh thế giới bên kia, một khi buông điện thoại sẽ lập tức trở về thế giới thường, cảm giác cứ như đang chơi VR game kinh dị.
Chỉ khác ở chỗ đám quỷ nơi đây đều là thật!
Hai người cố gắng không phát ra tiếng động, men theo hành lang đi xuống, thông qua điện thoại quan sát phòng mổ. Không hề có một bóng người, bên trong chỉ còn vài bộ phận cơ thể bị quái vật gặm nát của thai phụ và con họ.
Có thể nhìn ra khi còn sống mọi người đều muốn thoát khỏi căn phòng mổ này nhưng không thành công, cuối cùng chôn thây ở đây.
Khung cảnh đẫm máu khiến người ta không nỡ nhìn thẳng. Lý Thi Nhân cau mày, vào lúc Úc Dạ Bạ buông điện thoại xuống, chú hiếm khi buông lời thô tục: “Con mẹ nó, đám tà giáo này quá tàn nhẫn.”
Úc Dạ Bạc quan sát vô cùng cẩn thận, cậu phát hiện trong số người chết ở đây ngoài sản phụ có có rất nhiều bác sĩ, y tá và một số người nhà bệnh nhân.
“Xem ra Thân Quân đã đoán đúng, chắc chắn là nghi thức hiến tế thất bại đã giết sạch toàn bộ người trong bệnh viện, chỉ sợ đến cả người nhà bệnh nhân cùng không biết chuyện gì xảy ra.” Lý Thi Nhân suy đoán, chú chợt nhớ đến con quái vật kia: “Chúng ta phải thật cẩn thận, không chừng nó sẽ xuất hiện.”
Khi đi đến căn phòng mổ thứ tư, bọn họ tìm được blind box thứ năm.
Là ở dưới giường mổ, cạnh nó đặt năm chiếc blind box mở sẵn, trên giường là một thi thể bác sĩ nằm xiêu vẹo, chết cực kỳ thảm.
Từ cằm đến cổ, phần da lộ bên ngoài đều bị gặm nát, xương cốt lộ hẳn ra ngoài, tựa như bộ xương khô nửa vời.
Úc Dạ Bạc đến gần, ngoài tên bác sĩ kia, trong màn hình điện thoại xuất hiện ba bác sĩ khác. Đống dao phẫu thuật, thuốc men và thiết bị khám bệnh vương đổ khắp sàn.
Lý Thi Nhân khẽ mắng: “Đáng đời.”
Hình ảnh tựa như chốn luyện ngục, dạ dày Úc Dạ Bạc bắt đầu co thắt. Cậu ra sức kháng cự nhưng hết cách rồi, muốn hoàn thành nhiệm vụ nhất định phải lấy được cái bind box kia.
“Chú Lý, chú nhớ theo dõi đám quỷ.”
Bởi vì phạm vi quay chụp của điện thoại có hạn nên nếu Úc Dạ Bạc nhìn chằm chằm blind box, vậy thì cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy nội dung hình ảnh giới hạn trong màn hình điện thoại, căn bản không thể thấy thêm thứ khác.
Lý Thi Nhân gật đầu.
Úc Dạ Bạc cẩn thận giơ điện thoại, bước từng bước vào căn phòng mổ bừa bộn. Trước khi vào cửa còn cầm điện thoại quét một vòng xung quanh.
Cậu để ý thấy chiếc đồng hồ trên vách tường vĩnh viễn dừng lại ở 10 giờ tối của hai mươi năm trước.
Cũng chính là thời điểm đám quỷ hồn xuất hiện trong trung tâm thương mại mỗi đêm.
Trước khi đến bàn mổ, cậu liên tục nhìn trên dưới xung quanh phòng trường hợp bị đánh lén. Lúc đến cạnh bàn mổ cậu mới bất đắc dĩ hướng điện thoại đối diện blind box rồi từ từ khom lưng ngồi xổm, đoạn vươn cánh tay trắng nõn cầm cái hộp kia.
Ngay khi sắp chạm vào hộp, đột nhiên một bàn tay đẫm máu vươn ra từ bàn mổ xuất hiện trong màn hình muốn nắm tay cậu.
Tốc độ của bác sĩ xương khô rất nhanh, nhưng Tần Hoài Chu càng nhanh hơn, anh hất văng tay tên bác sĩ qua chỗ khác.
Úc Dạ Bạc nhân cơ hội nhặt blind box. Camera điện thoại vừa mới quay lên, một khuôn mặt máu me đầm đìa dán sát vào điện thoại tạo thành hiệu ứng đặc tả, cậu bỗng sững người.
“Tiểu Dạ?”
Tần Hoài Chu không kịp nghĩ nhiều khiêng cậu bỏ chạy, bị mấy con quỷ khác cản đường, anh ôm chặt chàng trai trong ngực rồi vọt ra ngoài.
Có lẽ lần này thời gian ở đây quá lâu, đám quỷ thi nhau bò ra đuổi theo, vậy mà chúng nó lại có thể theo họ đến tận không gian trung tâm thương mại, đằng trước là mấy y tá bị gặm nát mặt.
Cứ như bản VR của “Silent hill”.
Cũng may lúc trước bọn họ đã nhớ kỹ đường đi lên lầu. Hơn nữa nhờ người đàn ông lùn và Thân Quân thông qua bộ đàm chỉ huy họ mới né tránh được đám quỷ, an toàn chạy về phòng bảo vệ.
Thân Quân và người đàn ông lùn đã sớm đứng ngoài cửa, chờ bọn họ chạy vào liền nhanh chóng khóa cửa lại, chặn đứng lũ quỷ ở ngoài.
“Thế nào? Tìm được không?” Người đàn ông lùn gấp gáp hỏi.
Úc Dạ Bạc vứt cái hộp nhỏ xuống đất, tiếng khóc quen thuộc vang lên, một dòng chữ bằng máu xuất hiện.
“Hầm gửi xe.”
“Hầm gửi xe?”
Mọi người đều biết, hầm gửi xe là một trong những nơi nguy hiểm nhất của phim kinh dị, hơn nữa còn là ở bệnh viện, vậy khả năng cao nhà xác cũng ở chỗ này.
Thân Quân: “Bệnh viện phụ sản ngoài việc sinh đẻ còn làm cả nạo phá thai, âm khí cực thịnh, không chừng nhóm oán linh trẻ con đều ở dưới đó!”
Lý Thi Nhân: “Hơn nữa không biết ngoài đứa trẻ kia thì chỗ tà giáo này còn giết hại đứa nhỏ nào không.”
Úc Dạ Bạc không nói, cậu đang nói chuyện với Tần Hoài Chu. Người đàn ông gửi tin nhắn: “Tiểu Dạ, ban nãy em sao vậy?”
Anh tự hỏi tại sao cậu lại đột nhiên sững người, bị dọa rồi chăng? Không, điều đó không giống tác phong thường ngày của Úc Dạ Bạc.
Dù bị mười con quỷ dí đít cũng không biết sợ cơ mà.
“Tên bác sĩ kia……” Úc Dạ Bạc nhẹ nhàng cắn khớp xương ngón trỏ, suy tư chốc lát rồi đáp bằng chất giọng quả quyết: “Chính là kẻ tôi thấy trong mơ, kẻ đã giết đứa trẻ.”
Tần Hoài Chu: “Là hắn?”
Úc Dạ Bạc: “Đúng vậy, chính là hắn.”
Nhưng cậu cứ thấy có chỗ kì lạ. Kẻ trông như vậy là trùm cuối, chỉ có đến thế thôi à?
“Gian phòng mổ cũng chính là gian phòng trong mơ. Hơn nữa ở đó có năm blind box mở sẵn mà quỷ chỉ có bốn con.”
Con còn lại đâu?
Trong chốc lát Úc Dạ Bạc vẫn không nghĩ ra đáp án, cậu quyết định làm việc chính trước, mở hết năm hộp blind box, sau đó đổ toàn bộ đống xương trẻ con vỡ vụn bên trong ra.
Hành động này khiến ba người kia trợn tròn mắt nhìn: “Tôi đệt, Úc Dạ Bạc, cậu làm gì thế hả?”
Úc Dạ Bạc lấy một hộp keo 502…… mua trong siêu thị vào ngày đầu tiên, vốn định dùng để gia cố là bùa trước cửa tránh nó rơi mất.
Cậu nêu đưa ra một câu đố cho tất mọi người, hỏi: “Có ai từng chơi trò ghép hình 3D chưa?”