*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mới đầu Úc Dạ Bạc còn chưa kịp load xem người đàn ông muốn nói gì, thẳng đến khi tầm mắt di chuyển theo đầu ngón tay Tần Hoài Chu, dừng ở vị trí vi diệu nào đó.
“……”
Đờ mờ.
Nháy mắt, vẻ lo lắng trên mặt Úc Dạ Bạc biến mất sạch, chẳng những mất sạch còn trưng ra khuôn mặt lạnh tanh: “Hả? Nói lại lần nữa xem, anh đau ở đâu?”
Tần Hoài Chu nhìn nắm đấm dư dứ của Úc Dạ Bạc, hai tay che “người anh em”, chậm rãi ngồi xổm, biểu cảm hoàn mỹ, nhẹ nhàng hít ngụm khí lạnh.
Úc Dạ Bạc chần chờ: “Đau thật hả?”
Tần Hoài Chu thành khẩn gật đầu: “Thật mà. Lừa em làm cún.”
Úc Dạ Bạc thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự do vừa rồi cậu chạy quá nhanh?
Tuyệt đối không thể để rớt độ thiện cảm, Tần – chó tâm cơ level max – Hoài Chu.
Đều là đàn ông con trai với nhau, tất nhiên Úc Dạ Bạc Đều biết nếu bị lôi chỗ ấy sẽ đau cỡ nào. Vì vậy lập tức buông tay đỡ anh: “…Anh thử đứng lên tôi xem.”
“Được.” Người đàn ông ngoan ngoãn đứng dậy, lại nhân cơ hội ôm Úc Dạ Bạc. Mặt anh vùi vào cần cổ mềm mại trắng tinh cọ lấy cọ để, vui vẻ hít hà mấy cái.
“Đừng lộn xộn.” Úc Dạ Bạc nhíu mày vỗ vai anh.
Đúng lúc này Lý Thi Nhân đi đến.
Chú không nghĩ ngợi đẩy cửa sân thượng, đột nhiên chưa kịp phòng bị đã nhìn thấy cảnh Úc Dạ Bạc đang ôm một anh đẹp trai.
Thế cũng thôi đi, nhưng trọng điểm là tay Úc Dạ Bạc đang đặt ở một vị trí khó nói thành lời!
Lý Thi Nhân:???
Sợ đến ngu người luôn!
“Úc Dạ Bạc, cậu… cậu…” Hôm nay tam quan của Lý Thi Nhân bị hủy lần thứ n. Đối mặt với ánh mắt hai người, chú lảo đà lảo đảo lui về cạnh cửa: “Xin lỗi, quấy rầy rồi, hai người cứ tiếp tục đi.”
Chậc chậc, thói đời ngày nay, bây giờ đám trẻ đều cởi mở thế à?!
Nhìn bóng lưng rời đi của Lý Thi Nhân.
“……” Úc Dạ Bạc không biết nói gì.
Đờ mờ, lại con mẹ nó bị hiểu nhầm. Rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra vậy!? Giờ phút này cậu cực kỳ nghi ngờ có phải trên người Tần Hoài Chu tự mang hào quang của gay hay không?
Tại sao bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy họ có một chân nhỉ? Mẹ bà nhà nó, rốt cuộc là cái khỉ gì đây?
Úc tra nam lập tức vô cùng ghét bỏ đẩy Tần Hoài Chu, quyết định bảo trì khoảng cách 2 mét với con hàng này.
Nhưng cũng chả được cái mẹ gì, hàng này như keo dính chó muốn quẳng cũng không quẳng được.
Sau khi tạm biệt với Lý Thi Nhân, Úc Dạ Bạc được Tần Hoài Chu đưa về khách sạn.
Chiếu theo thường lệ, mỗi khi kết thúc một nhiệm vụ Úc Dạ Bạc lại bắt đầu lên cơn.
Hoa mắt chóng mặt đau đầu, chân tay rệu rã. Bây giờ cậu cũng coi như có chút kinh nghiệm, trước khi cơ thể phát sốt phải uống thuốc phòng ngừa, xong xuôi mới nằm xuống ngủ.
Cậu ngủ suốt cả một ngày, thẳng cho đến sáng hôm sau bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Úc nữ sĩ.
“Cục cưng, ba ngày nay con làm gì thế? Sao mẹ gọi điện mãi mà không bốc máy, nhắn tin cũng không thèm trả lời? Có phải lạc đường rồi không, mẹ sắp lo bạc đầu đến nơi rồi.” Giọng Úc nữ sĩ vô cùng khoa trương: “Con mà không nghe nữa là mẹ ra đồn báo án mất tích đấy!”
“Bữa trước con không tìm thấy điện thoại…” Úc Dạ Bạc tùy tiện tìm một cái cớ qua quýt. Dù sao cậu cũng thường xuyên không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn, không tìm thấy người, mẹ cậu đã quen lâu rồi.
Quả nhiên Úc nữ sĩ cũng không nghi ngờ, chỉ hỏi cậu và Tần Hoài Chu ở thành phố C thế nào, có chụp ảnh gửi cho mình hay không…
Toàn bộ cuộc trò chuyện đều bị Úc Dạ Bạc trả lời lấy lệ.
Đợi đến khi cúp máy cậu cũng tỉnh ngủ, rời giường ăn đồ ăn Tần Hoài Chu mua cho, buổi chiều cùng ngày đặt vé máy bay đi về.
Trở lại căn nhà trong thành phố Y, Úc Dạ Bạc vừa mới tắm rửa rồi ngồi xuống ghế, chợt thấy chiếc hộp mù Tần Hoài Chu cầm trên tay còn chưa kịp mở, cậu tức khắc đen mặt gầm lên: “Vứt.”
Vứt ngay và luôn!
Có lẽ nên cảm ơn nhiệm vụ lần này, thực sự đã chữa khỏi tật xấu thích sưu tầm hộp mù nhiều năm của cậu. Bây giờ cậu không muốn mở bất cứ hộp mù nào nữa.
Tiểu U Linh vừa nghe chữ “vứt” tựa như bé bự lông vàng nhà bên nghe thấy hai chữ “xuống lầu”, lập tức lấy tốc độ 100 m/s phi từ phòng khách phi vào. Bẹp một cái dừng lại trước mặt Tần Hoài Chu, đuôi nhỏ lắc lư không ngừng.
* O *
Ánh mắt háo hức chờ ăn.
Mặt người đàn ông lạnh tanh sút văng nó.
>:-:<
Tiểu U Linh ấm ức khóc hu hu.
Tần Hoài Chu lấy ra một chiếc hộp mù rồi ngồi xuống đất, vừa mở hộp vừa nghiêm túc nói: “Tiểu Dạ, chúng ta cược đi, nếu anh đập được SSR thì em phải đồng ý một yêu cầu của anh.”
Úi giời, nói cứ như đập được rồi ấy.
Úc Dạ Bạc căn bản không tin “có quỷ”, thuận miệng đáp: “Oke con dê.”
Sau đó nâng chân vắt chéo ngồi vắt vẻo trên giường nhìn anh mở hộp.
Cái thứ nhất: lặp, cái thứ hai: lặp, cái thứ ba: lặp, cái thứ tư vẫn lặp……
Sau khi liên tục nhìn sáu bảy cái, Úc Dạ Bạc cảm thấy chẳng còn thú vị nên ngồi trước máy tính chơi game. Còn chưa chơi xong thì đột nhiên bị Tần Hoài Chu vỗ vai.
Thanh niên nghiện game mất kiên nhẫn bĩu môi: “Gì đấy?”
“Anh đập được SSR em muốn rồi.”
Úc Dạ Bạc:???
Cậu vội vàng quăng chuột quay đầu nhìn.
Chỉ thấy trong tay người đàn ông là một con búp bê màu đỏ đen lớn cỡ bàn tay. Búp bê đeo mặt nạ trắng, mặc bộ vest đen nơ đỏ đạp xe. Từ quần áo cho đến xe đạp, mỗi một chi tiết đều được gia công vô cùng hoàn mỹ, không giống đám búp bê khác, nom nó chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật đắt giá.
Không sai, đây chính là boss đại diện cuối cùng của series phim “Saw”, con rối có cái tên Billy.
“Saw” là series phim kinh dị Úc Dạ Bạc yêu thích nhất, đứng đầu vũ trụ điện ảnh “Gọi hồn” trong lòng cậu.
Vì vậy khi loạt phiên bản hộp mù này được tung ra, Úc Dạ Bạc đã chi rất nhiều tiền để mua lại hàng từ nước ngoài.
Ngoài việc dựa theo hình dáng trong phim chế phục thì nó còn có một bí mật khác. Chỉ cần ấn lên công tắc ẩn nhỏ là búp bê nhỏ sẽ tự đạp xe, trong miệng phát ra giọng nói giống hệt bản gốc, còn có trứng màu đặc biệt nữa.
Nhưng mà tỷ lệ đập được ít đến đáng thương, dựa theo số lượng hộp mù Úc Dạ Bạc từng mua, ba trăm hộp đều không có nổi một cái.
Vì thế thứ này trên mạng bị người ta hét giá tới mười nghìn đô, hơn nữa vừa mới tung ra một giây đã bị người khác cướp sạch, không có mấy trăm ngàn trong người thì đừng mơ cướp được.
Úc Dạ Bạc cực kỳ muốn có nó.
“Cái này là anh mở ra???” Cậu hiếm khi kích động, vội vàng cầm đồ trên tay Tần Hoài Chu cẩn thận quan sát, ngạc nhiên át cả vui mừng: “Tôi đệt, Tần Hoài Chu, anh ăn gì mà may mắn thế?”
“Thích không?” Tần Hoài Chu thuận thế dựa vào sau ghế, chóp mũi cách cổ chàng trai rất gần.
Cổ Úc Dạ Bạc vừa trắng vừa dài, có lẽ là do thích ăn ngọt nên trên cổ luôn thoang thoảng mùi vị ngọt ngào, khiến Tần Hoài Chu rất muốn nhẹ nhàng cắn lên trên đó một miếng.
Hơn nữa anh còn phát hiện, mỗi khi Úc Dạ Bạc cười khóe miệng cậu sẽ hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ, tuy không rõ ràng nhưng lại vô cùng đáng yêu, vì thế anh vương ngón tay chọc nhẹ.
Bé Úc tồi hiếm khi thành thật: “Ừ ừ, thích lắm.”
Vả lại còn là ngày nhớ đêm mong.
“Thế……” Tần Hoài Chu thừa cơ nói ra yêu cầu: “Chủ nhân, khen thưởng anh, nhé?”
“Anh muốn phần thưởng gì?”
“Không phải nói rồi sao, nếu
anh đập được SSR em phải đáp ứng một yêu cầu của anh mà.”
Nghe xong câu này, đại não đang phấn khích của Úc Dạ Bạc như lấy lại một chút bình tĩnh. Cậu trợn trừng đôi mắt màu trà, nghiêm túc nói: “Oke, nhưng anh không được đưa ra mấy yêu cầu kỳ quái.”
Cái thẻ đạo cụ này “dâm” chết đi được, nếu không rào trước sợ rằng anh ta sẽ nói mấy thứ vớ vẩn.
“Để anh nghĩ chút.” Người đàn ông chớp chớp hai mắt, như có như không phóng điện: “Vậy em phải thực hiện bổ sung lời hứa lần trước, chúng ta cùng đi xem phim.”
Chỉ có vậy thôi sao?
Tất nhiên là Úc Dạ Bạc đồng ý luôn.
Nhưng là một trạch nam có thâm niên, mỗi khi đến gần ngày quyết định đi chơi là cậu lại không muốn ra ngoài.
Vốn dĩ định kì kèo nhây thêm hai ngày, song dưới sự thúc giục không ngừng nghỉ của Tần Hoài Chu, tối ngày hôm sau Úc Dạ Bạc bị lôi cổ đến rạp chiếu phim.
Chờ lúc vào cửa, Tần Hoài Chu qua quầy bán hàng mua bỏng ngô và Coca, đến khi trở về đã thấy cạnh Úc Dạ Bạc có thêm hai cô gái.
Nhìn cách ăn mặc trang điểm có vẻ như vẫn còn là học sinh, nom rất dễ thương đáng yêu.
Lông mày người đàn ông khẽ nhếch, tăng nhanh bước chân, nghe thấy giọng hai nữ sinh ríu rít vây quanh Úc Dạ Bạc: “Khoai Dẻo, không ngờ thật sự là anh luôn á. Hóa ra không chỉ giọng nói dễ nghe mà người thật ngoài đời cũng rất đẹp trai!!”
“Wow, không tin được luôn! Khoai Dẻo ơi em thích anh lắm. Anh chơi game cứ phải gọi đỉnh của đỉnh ấy, lần nào em cũng ngồi canh xem anh livestream. Hu hu hu, không ngờ ngoài đời anh lại đẹp trai như vậy, vì sao trước giờ không chịu lộ mặt cơ chứ?”
“Khoai Dẻo, Khoai Dẻo, còn có……”
Ngay khi hai cô gái đang cố gắng bày tỏ sự phấn khích vì nhìn thấy thần tượng thì một người đàn ông cao lớn bất ngờ từ đằng sau bước tới cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Anh đưa một phần bỏng ngô cho Úc Dạ Bạc, vô cùng tự nhiên đặt tay lên vai cậu: “Tiểu Dạ, phim sắp bắt đầu chiếu rồi.”
!!!
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Hoài Chu, cả hai nữ sinh đều không thể rời tầm mắt khỏi khuôn mặt anh.
“Đi thôi.” Tần Hoài Chu khoác vai Úc Dạ Bạc rời đi.
Rõ ràng chỉ là một động tác choàng vai vô cùng bình thường của tụi con trai, vậy mà chẳng hiểu sao ánh mắt của hai cô gái thoắt cái biến thành hai chiếc bóng đèn sáng ngời.
Một anh đẹp trai bổ mắt, hai anh đẹp trai bên nhau bổ mắt x10!
Giây phút xoay người, Úc Dạ Bạc đột nhiên cảm thấy có hai tầm mắt nóng rực nhìn mình, so với bị quỷ nhìn chằm chằm còn khiến người ta sởn tóc gáy hơn. Cậu rùng mình một cái, theo bản năng muốn cách xa Tần Hoài Chu.
Nhưng không thành công, người đàn ông trầm mặt ôm chặt tay Úc Dạ Bạc, bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Hai cô gái kia là ai?”
“?” Không hiểu sao Úc Dạ Bạc lại như ngửi thấy mùi bắt gian từ lời này: “Có vẻ là fans của tôi.”
Vừa nãy trong khi Úc Dạ Bạc đang đợi Tần Hoài Chu thì vừa hay hai cô gái đi ngang qua. Thẻ xe treo trên ba lô của các cô bị rớt, Úc Dạ Bạc tiện tay cúi xuống nhặt hộ.
Ngờ đâu giọng cậu có độ nhận biết quá cao, hai nữ sinh vừa nghe đã lập tức nhận ra luôn, vô cùng phấn khích.
Thú thật hồi đầu mới bước chân vào giới livestream Úc Dạ Bạc cũng lộ mặt. Kết quả cậu phát hiện cứ cái đà này thì chẳng ai thèm xem cậu chơi game nữa, căn bản toàn ngồi nhìn mặt.
Tất cả làn đạn chạy qua đều là [A a a a a a, vẻ đẹp thần tiên!] [A a a a a, giá trị nhan sắc thần tiên mà!] [Quá đẹp quá đẹp!! Em xỉu thấy mẹ rồi!] [Anh trai nhỏ ơi mặc nữ trang đi! Nhất định đẹp xỉu ngang xỉu dọc!] [Hu hu hu, đàn ông con trai còn đẹp hơn tui.] [Anh trai nhỏ lạnh lùng quá đi à, lúc ngồi chơi game nghiêm túc muốn chết, em muốn thấy anh trai nhỏ cười cơ.] [Tôi xin đơn phương tuyên bố đây là bố của con trai tôi.]
Úc Dạ Bạc:?
Úc thẳng nam có tôn nghiêm của riêng mình. Cậu thẳng tay xóa luôn cái nick mới ba ngày tăng một trăm nghìn fans, bắt đầu cày lại nick mới, quyết không bao giờ lộ mặt, dùng chính thực lực bản thân trở thành streamer game kinh dị hot nhất hiện giờ.
Hôm nay “rớt ngựa” chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Nghe xong lời này sắc mặt Tần Hoài Chu tốt lên không ít, nhưng anh vẫn không định buông tay, quyết dính chặt lấy Úc Dạ Bạc vào rạp chiếu phim.
Ban đầu Úc Dạ Bạc muốn xem mấy phim hành động khoa học viễn tưởng kinh dị, nhưng Tần Hoài Chu cứ một hai nhất quyết phải xem phim tình yêu nhắng nhít.
Tình yêu thì tình yêu, nhưng cái loại cốt truyện xuyên không yêu đương nhan nhản này Úc Dạ Bạc không ngấm nổi cũng không có hứng thú. Mới coi được hai mươi phút cậu chán đến mức ngủ gật luôn.
Đúng là vật nhỏ không có tình thú.
Tần Hoài Chu bất đắc dĩ mím môi.
Trừ lúc sinh bệnh rất hiếm khi anh có thể nhìn thấy khuôn mặt bình yên say ngủ của Úc Dạ Bạc. Dưới ánh đèn phim êm dịu, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của cậu cũng trở nên dịu dàng không ít, chỉ là đôi môi nhạt màu vẫn vô thức mím chặt.
Bé mèo bệnh nên cười nhiều chút thì tốt hơn.
Tần Hoài Chu cũng không xem phim mà chăm chú ngồi nhìn Úc Dạ Bạc. Bỗng phát hiện trên mặt cậu dính một miếng bỏng ngô nhỏ, đang định vươn tay phủi đi thì chợt cảm thấy có hai ánh mắt nóng rực lạ thường, anh nghiêng đầu nhìn.
Không ngờ hai fans nhỏ gặp được bên ngoài cũng xem cùng một bộ phim với họ, còn trùng hợp ngồi phía sau, tay cầm điện thoại lén lút chụp hình thần tượng nhà mình.
Hai cô gái thấy anh quay đầu thì vội vàng đặt điện thoại xuống, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, còn nhịn không được dùng khóe mắt liếc trộm, trong lòng điên cuồng hò hét si mê.
Hu hu hu, quả nhiên bạn của trai đẹp cũng là trai đẹp, người này thật sự không phải minh tinh nào sao!?
Chờ Tần Hoài Chu quay đầu, bọn họ lại lôi điện thoại.
Đúng lúc này… các cô chợt thấy người đàn ông kia đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên gò má Úc Dạ Bạc, còn dùng miệng ăn hạt bỏng ngô dính trên mặt cậu.