Tần Hoài Chu cũng đã biết câu trả lời, nhưng hiếm khi thấy cục cưng nhà mình kích động, anh thuận thế ôm eo cậu, vô cùng xu nịnh hỏi: “Trốn ở đâu?”
“Nó trốn trong tủ quần áo kia. Thực ra đêm qua không phải chúng ta không nhìn thấy nó mà là có thấy nhưng không biết đó là quỷ!”
Còn nhớ tối qua Úc Dạ Bạc đã lấy ra mấy bộ quần áo không?
7 bộ.
Nhưng bây giờ chỉ còn có 6.
Tương tự như trên, lúc tên mập vào buồng vệ sinh chai nước rửa tay vẫn nằm trên kệ, nhưng sau khi con quỷ xuất hiện nó lại biến mất một cách khó hiểu.
Thời gian tên mập tử vong đến khi bị bạn cùng phòng phát hiện, tất cả diễn ra chưa tới mười phút, chắc chắn không ai lại di chuyển chai nước rửa tay trên bồn đề làm gì.
Cũng không có chuyện nửa đêm có người rửa sạch chai giấu dưới bồn rửa tay.
Vì vậy, chỉ có một khả năng duy nhất.
Bộ quần áo thứ bảy biến mất và chai nước rửa tay trong buồng tắm tên mập chính là con quỷ.
Hay nói chính xác hơn là do quỷ biến thành!
“Quỷ sẽ biến thành đồ vật trong biệt thự.” Úc Dạ Bạc mím nhẹ đôi môi khô ráo, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nhẹ nhàng mỉm cười: “… Chậc, hóa ra giống như chơi trốn tìm trong CSGO à.”
CSGO là một trò chơi bắn súng theo góc nhìn thứ nhất (góc nhìn của bản thân), hay còn được gọi là Counter Strike. Là trò chơi Úc Dạ Bac thích nhất hồi học đại học, bây giờ thi thoảng cũng làm vài ván.
Trong trò chơi này có một chế độ giải trí khá thú vị gọi là trốn tìm.
Giống như các game trốn tìm thông thường khác, người chơi được chia thành hai phe, gồm cảnh sát (bên bắt) và cướp bóc (kẻ ẩn trốn).
Khi trò chơi bắt đầu, bên ẩn trốn có thể lựa chọn biến thành một vật phẩm trong khung cảnh. Có thể là bình cứu hỏa, tủ, ghế sofa, hoặc tấm ván gỗ, chậu hoa.
Mà những gì bên bắt phải làm là tìm thấy người chơi thực sự giữa đống đồ vật đó.
Trò chơi lần này cũng giống vậy!
“Bảo sao đồ đạc mỗi phòng đều bày trí giống nhau như đúc, chẳng trách đêm qua con quỷ muốn giết chết tôi và tên mập.”
Bởi vì dù đã biết cách thức lẩn trốn của con quỷ, nhưng người chơi cũng khó lòng mà tìm được nó.
Do đó cách trang trí phòng giống hệt nhau thực ra là để đám người làm nhiệm vụ phân biệt sự tồn tại của quỷ. Nếu bình thường trong phòng có hai bình hoa mọi người sẽ không chú ý, nhưng nếu tất cả các phòng chỉ có một bình thì chiếc bình dư ra sẽ trở nên cực kỳ đáng ngờ.
Đây cũng chính là lý do vì sao con quỷ kia giấu bình nước rửa tay thật.
Còn về phần tại sao quỷ lại tấn công Úc Dạ Bạc và tên mập trước? Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì trên tay họ đều có camera và máy ảnh!
Nếu chỉ dựa vào trí nhớ thì rất ít ai có thể nhớ được vị trí của mọi thứ trong khoảng thời gian ngắn, cũng như việc chú ý một chai nước rửa tay cao chưa đến 10 xăng-ti di chuyển hay là trong tủ có thêm một bộ quần áo.
Tóm lại cũng không phải ở nhà mình, tất cả mọi người vừa mới đến đây chưa quen cửa quen nèo, nhưng một khi quen thuộc thì đoán chừng con quỷ kia đã giết được không ít người.
Cho nên đêm qua con quỷ mới có ý đồ tấn công Úc Dạ Bạc đi một mình đầu tiên, nhưng vì không tìm được cơ hội một phát xiên chết nên mới quay sang giết tên mập.
Nguy hiểm thật… may mà bị cậu nhìn thấu trước.
Bước này cậu đã thắng nó.
Lòng hiếu chiến của Úc Dạ Bạc được thỏa mãn, cậu đắc ý nhếch nhẹ khóe môi, khuôn mặt xinh đẹp giãn ra, tâm trạng vui vẻ hơn hẳn.
Tần Hoài Chu bật cười, không hổ là thanh niên nghiện net, thực sự xem việc làm Nhiệm vụ kinh dị như đang chơi game.
Tóc xanh không bắt kịp tần số não của Úc Dạ Bạc, nghe chỗ hiểu chỗ không: “Cao thủ, anh nói quỷ có thể biến thành đồ vật?”
“Ừ, đúng vậy, con quỷ này có năng lực biến hóa.” Úc Dạ Bạc giải thích: “Tối hôm qua sau khi nó vào phòng tôi thì biến thành một bộ quần áo, sau đó nó vào phòng tên mập biến thành chai nước rửa tay. Cậu hiểu chưa?”
Tóc xanh sực tỉnh: “A… vậy bây giờ nó có thể biến hình nữa không!” Hắn hoảng sợ nhìn xung quanh.
Nhất thời cảm thấy sofa, kệ tủ, chiếc giường, thậm chí là cửa sổ trong phòng đều trở nên đáng sợ.
“Bắt đầu từ giờ trở đi không được di chuyển bất cứ thứ gì trong biệt thự này, tìm những vật trùng lặp hoặc dư thừa trong phòng, dùng điện thoại quay lại vị trí mọi thứ trong nhà.” Úc Dạ Bạc nói xong bèn đi ra ngoài, đứng trước cửa chờ hắn: “Cũng đừng đi lung tung một mình.”
“Vâng!” Tóc xanh vội vàng đuổi theo cậu.
Ban đầu Úc Dạ Bạc tính đem chuyện này nói cho những người làm nhiệm vụ khác. Kết quả vừa xuống lầu một đã thấy một người đàn ông toàn thân dính máu hét to lao ra khỏi phòng.
“A a a a a! Đào Giai! Đào Giai! Có ai không, làm ơn hãy giúp cô ấy!”
Chờ Úc Dạ Bạc đến nơi thì thấy một cô gái nằm trong vũng máu, nửa người trên của cô nằm trước tủ sách, nửa dưới lại ở sau lưng tủ.
Là em gái người mới kia, cũng là người chơi trẻ tuổi nhất trong nhiệm vụ lần này, nhìn qua cũng xấp xỉ tuổi Trác Lê, khuôn mặt thanh tú trong sáng, tràn trề sức sống.
Nhưng giờ đây, đường nét trên khuôn mặt cô vĩnh viễn dừng lại vào giây phút cuối cùng trước khi chết. Khuôn mặt tái nhợt cứng đờ như tượng sáp, đôi mắt to tròn vô hồn nhìn về một phía không xác định, cõi lòng tràn đầy hoang mang bất lực.
Cô ấy đã chết trước khi nhận ra bản thân bị con quỷ tấn công.
Vẫn chậm một bước.
Úc Dạ Bạc âm thầm siết chặt năm đầu ngón tay, dùng hết sức nắm.
Người phụ nữ có khí chất lãnh đạo tức giận nói: “Giang Hạo, không phải đã bảo hai người đi theo nhóm tuyệt đối đừng tách nhau ra rồi sao?!”
Giang Hạo đỏ mắt giải thích: “Bọn em không có tách ra, ban nãy em cũng đang ở trong phòng sách. Em bò xuống đất tìm kiếm manh mối, mới khoảng ba phút thì cô ấy đã chết.”
Úc Dạ Bạc nhíu mày dời tầm mắt khỏi thi thể, vừa nhìn xung quanh vừa ngăn cản mấy người làm nhiệm vụ: “Không được chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng.”
Người phụ nữ có khí chất lãnh đạo hỏi: “Vì sao?”
“Có khả năng con quỷ vẫn còn ở đây.”
Tóc xanh đứng sau bổ sung: “Con quỷ đó sẽ biến thành đồ vật!”
“Biến thành đồ vật?”
“Đúng thế.” Bây giờ Úc Dạ Bạc không có thời gian chạy theo giải thích cho họ. Cậu nhanh chóng nhìn bốn phía, lấy ảnh chụp ngày hôm qua ra so sánh, hòng tìm được vật khả nghi.
Chiếc bàn làm việc bằng gỗ bên trái, chiếc đèn trên bàn làm việc, đồ trang trí bằng gốm, bút vẽ và một bức tranh sơn dầu không biết vẽ cái gì.
Cậu vừa nhìn đã nhận ra ngay có điều gì đó không ổn.
Tại sao chiếc tủ nhỏ dưới gầm bàn làm việc lại bị lôi ra ngoài? Có con quỷ nào sau khi giết người còn muốn tìm sách đọc à?
“Có ai trong số mấy người từng động vào đây không?”
“……”
Bốn người đồng loạt lắc đầu.
Tên dê xồm rụt cổ, run lẩy bẩy giơ tay: “… Anh hai, không phải chúng ta tới tìm quỷ sao? Nửa giờ trước em vào phòng này kiếm một lượt… Đừng!” Vừa thấy Úc Dạ Bạc nhíu mày, gã hoảng hốt nói: “Anh hai, đừng đánh em, em sai rồi!”
Úc Dạ Bạc: “……”
Phế vật đúng là phế vật, được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều.
Nói cách khác bức ảnh đã không còn giá trị so sánh.
“Vậy tìm xem trong phòng có hai vật thể giống nhau như đúc không.”
Biệt thự vốn dĩ rất lớn, hiển nhiên phòng sách ở lầu một cũng không nhỏ. Trước phòng còn có một phòng tiếp khách, chỉ riêng việc đi vào đây đã phải đi qua một hành lang ngắn, từ trên xuống dưới tường treo mấy chục bức tranh sơn dầu.
Hình như đều do chủ nhân biệt thự tự vẽ, một vài bức nhìn khá đẹp, có hình có nét. Nhưng một số lại như lãng phí thuốc màu, dùng rất nhiều màu sơn đỏ đen xoắn lại thành mớ hỗn độn.
Cho nên nếu thực sự có một hai bức bị lặp thì khó có thể nhận ngay ra trong chốc lát.
Mục Lị đề nghị: “Nếu như lời cậu nói hay chúng ta thử dùng bùa định thân đi, biết đâu lại đánh được con quỷ kia hiện hình.”
“Vô ích thôi.” Hôm qua khi dính bùa lên tủ, Úc Dạ Bạc xác định bản thân có tiếp xúc với mấy bộ quần áo, cho nên: “Thẻ đạo cụ chỉ có tác dụng khi quỷ hiện thân.”
“Trước hết phải tìm bằng được con quỷ.”
Có người hỏi: “Vậy sau khi tìm ra nó thì sao?”
Úc Dạ Bạc đáp: “Buộc nó hiện thân.”
Tuy tốc độ giết người của quỷ rất nhanh, nhưng bên họ đông người. Nếu có người ra tay ép nó dừng lại có khi sẽ được coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Người phụ nữ có khí chất lãnh đạo đồng ý: “Vả lại kể cả không ép được nó ra ngoài, chỉ cần biết vị trí của nó xem như chúng ta an toàn hơn không
ít.”
Không thể chọc vào chẳng lẽ lại không trốn được?
Nếu quỷ cần mở cửa mới được vào, vậy thì họ chỉ cần chặn cửa thôi.
Tất nhiên là trong trường hợp ở đây có quỷ thật.
Mục Lị: “Dù sao cứ tìm phòng sách lần nữa xem có đồ vật bị lặp không, bên cạnh đó phải luôn đi cùng một người khác, nửa mét cũng không được tách nhau.”
Khi cô nói những lời này Úc Dạ Bạc vẫn chưa dừng việc liếc nhìn xung quanh dù chỉ một giây, Tần Hoài Chu vỗ nhẹ đầu cậu: “Tiểu Dạ, em coi miếng thảm dưới đất kìa.”
“Hả?” Úc Dạ Bạc bước tới xem xét. Đó là một tấm thảm đặt gần thi thể, giống như bị thứ gì đó đè qua, lông tơ phía trên đều bị đè phẳng, dính sát lên nhau.
Cậu đi qua kéo tấm thảm lên để nhìn kỹ hơn, chợt phát hiện bên trên chẳng những không dính một giọt máu nào mà còn chẳng có mùi gì cả.
“Giang Hạo, cậu đến xem một chút.” Úc Dạ Bạc gọi người qua: “Tấm thảm này so với lúc nãy cậu đi vào có khác gì không?”
“Tấm thảm?” Giang Hạo ngẩn người quan sát hồi lâu: “Hình như không khác lắm…”
“Cậu thử giẫm lên nó chưa?”
“Ừm…” Giang Hạo đi qua đi lại hai vòng, đoạn ngồi xổm xuống kéo tấm thảm lên. Chỉ thấy bên dưới là gạch lát sàn bằng đá cẩm thạch trắng bóng, hắn như ngộ ra nói với mọi người: “Nó mỏng đi nè! Lúc tôi mới bước vào thảm ở đây dày hơn chỗ khác! Còn nhấc lên xem bên dưới có cửa ngầm không cơ.”
Khi đó bọn họ chỉ thấy có một tấm thảm bên dưới, không ngờ rằng nó lại chính là con quỷ kia hóa thành!
Giang Hạo hối hận: “Haizz, trách tôi, tất cả đều do tôi không đủ cẩn thận.”
Cô gái mới đến kém hắn hai tuổi, vừa khéo cả hai cũng là đồng hương, hơn nữa cô còn đang là sinh viên năm nhất học trường gần trường Giang Hạo.
Khi hai người đứng nói chuyện phiếm chợt vô tình phát hiện hợp nhau ngoài sức tưởng tưởng. Giang Hạo rất thích em gái vừa nhiệt tình vừa nói chuyện dễ mến này, còn tính sau này nếu có trở về gặp được nhau ngoài đời thực, hắn nhất định phải theo đuổi cô.
Nhưng mới mười phút ngắn ngủi… cô gái đã mất.
Người phụ nữ có khí chất lãnh đạo thở dài an ủi: “Không, chuyện này không trách cậu được, chưa ai từng nghĩ đến khả năng này cả.”
Đúng vậy, ai có thể nghĩ được cơ chứ?
Cho dù đã từng làm qua mấy nhiệm vụ cũng không ai có thể thản nhiên đối diện với cái chết của đồng bạn, huống chi còn là một cô gái nhỏ. Nhưng không còn nhiều thời gian để mọi người đứng tiếc thương.
Bọn họ phải nhanh chóng hành động.
“Từ giờ trở đi tất cả nên cố tránh đụng vào bất cứ thứ gì trong biệt thự, đảm bảo tình trạng hiện vật được giữ nguyên.” Úc Dạ Bạc cầm điện thoại chụp liên tiếp mấy tấm: “Tốt nhất nên ghi lại chiều cao, khoảng cách của món đồ.”
Những đồ lớn không có khả năng bị thay thế luôn, bởi vì đồ thật rất khó mang đi giấu, đặt ở chỗ nào cũng đều bị phát hiện, khả năng cao nó sẽ ngụy trang thành mấy thứ như tấm thảm, mành che bụi….
“Đừng để lọt bất cứ thứ gì khả nghi.”
Nếu con quỷ kia có thể biến thành một tấm thảm, vậy nó cũng hoàn toàn có năng lực biến thành một cái khung cửa, một lớp giấy dán tường, hay một quân cờ nhỏ bé mà bản thân không chú ý trên bàn cờ vua.
Ngày hôm sau, sáu người chia làm hai tổ.
Ba người một nhóm cùng nhau hành động, đảm bảo mọi lúc mọi nơi đều có thể nhìn thấy nhau.
Úc Dạ Bạc chụp tất cả các phòng và đồ đạc bên trong biệt thư như vị trí giá sách, tranh sơn dầu một lần nữa, song vẫn không tìm thấy thứ gì khả nghi.
Cậu còn thẳng tay quấn băng dính vòng quanh các vật dụng lớn như tủ quần áo, tủ lạnh,… một khi có thay đổi nhỏ hay mở cửa, chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng phát hiện.
Cho dù bây giờ đã biết cách thức lẩn trốn của con quỷ nhưng không ai dám thở phào nhẹ nhõm, trái lại càng thêm sợ hãi.
Điều này có nghĩa bất cứ thứ gì bên trong biệt thự: bàn ăn, chậu hoa, tranh sơn dầu, tủ lạnh thậm chí là chiếc ghế họ đang ngồi hay sàn nhà dưới chân đều có khả năng là quỷ!
Nghĩ thôi đã ớn lạnh.
Ngay cả thời gian nghỉ ngơi ăn cơm buổi tối cũng lo lắng đề phòng không yên.
Từng giây từng phút luôn chú ý xung quanh, chỉ sợ đột nhiên có thứ gì biến thành quỷ lao ra tấn công họ.
Nhưng dù sợ hãi đến đâu thì 0 giờ tối mọi người không thể không tách nhau ra về phòng.
Sáu người còn lại cũng không rảnh lo cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, mạng sống mới là quan trọng, tất cả đều muốn chung nhóm với sếp Úc.
Cuối cùng đành thông qua bốc thăm chia nhóm. Úc Dạ Bạc, tóc xanh và người phụ nữ có khí chất lãnh đạo một nhóm. Tên dê xồm, Giang Hạo, Mục Lị một tổ.
Vốn dĩ ban đầu là Úc Dạ Bạc, người phụ nữ có khí chất lãnh đạo và tên dê xồm cùng phòng nhưng gã lại đề nghị phòng với tóc xanh.
Sau khi đóng cửa, mọi người kiểm tra căn phòng thêm lần nữa để chắc chắn không có thứ gì khả nghi.
Giang Hạo nói: “Tôi đã đối chiếu hết rồi, mọi thứ đều giống hệt ảnh chụp buổi chiều.”
“Ừm.” Mục Lị thở phào một hơi. Cô ngồi trên sofa nhìn hai đồng đội nam nói: “Mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi canh hai giờ đầu.”
“Chị à, hay để bọn em gác trước cho.” Giang Hạo vô cùng ga lăng: “Giờ gác sẽ dễ mệt lắm.”
Mục Lị dửng dưng đáp lại: “Trước kia tôi thường thức đêm tăng ca, ngồi đến hai ba giờ sáng cũng không thành vấn đề.”
“Bây giờ em không buồn ngủ lắm, để em thức cùng chị.”
Mục Lị: “Không sao, cậu lên giường nằm nghỉ ngơi khôi phục chút sức đi.”
Tên dê xồm nghe vậy trợn tròn mắt, nằm thẳng cẳng xuống giường: “Mấy người làm sao thì làm, ông đây ngủ trước.”
Từ khi bị Tần Hoài Chu giáo dục qua, lòng gã như có một cục tức mắc nghẹn, song gã lại chẳng có can đảm gây sự với Úc Dạ Bạc, cho nên nhìn ai cũng thấy ngứa mắt.
Nghĩ tới việc có hai người gác đêm, tên dê xồm yên tâm chút ít. Gã vốn đang bị thương, uống thuốc xong thấy hơi uể oải buồn ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, giữa lúc mơ mơ màng màng, gã chợt cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, tấm chăn trên người như bị thứ gì đó kéo xuống.
Gã sợ tới mức vội vàng mở mắt bật dậy, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, Mục Lị đang ngồi trên ghế sofa, nghe có tiếng động bèn quay đầu hỏi: “Làm sao thế?”
Giang Hạo nằm cạnh gã cũng hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Đệt. Con mẹ nó, hóa ra chỉ là tự mình dọa mình.” Tên dê xồm chẳng thèm cho họ sắc mặt tốt, miệng lẩm bẩm chửi thề một câu xong liền kéo chân lên, tiếp tục nhắm mắt đi ngủ.
Nhưng khi gã nằm xuống lần nữa lại cảm thấy càng ngày càng lạnh, máy sưởi trong nhà dường như chỉ để làm cảnh, tấm chăn trên người ngày càng lạnh lẽo.
Tên dê xồm vô tình vươn tay sờ một cái, đột nhiên nhận ra một chuyện vô cùng khủng khiếp. Chiếc chăn lông xù ban đầu không biết đã trở nên trơn loáng từ bao giờ, hơn nữa cái cảm giác này…
… Giống hệt như da người!