Ma Kết ngồi bên một mỏm đá trên một đỉnh núi, còn khoảng 10ft nữa là về đến rừng cổ Kumung, từ đây nhìn ra vẫn có thể thấy khu rừng như một chấm xanh ở phía xa. Lần này cô đi còn dẫn theo binh lính của nhà vua nên không thể tự đi nhanh được. Vua Alex VI nhất quyết phải phái tùy tùng đi theo hộ tống cô, haizzz, cô mà lại phải để cho những đứa trẻ có râu này bảo vệ ư?
Bọn chúng không có tốc độ như cô, mới leo mấy ngọn núi đã ngáp ngoải, phải ngồi nghỉ lấy sức rồi lại tiếp tục xuống núi, Ma Kết với đôi mắt có chút mây đen nhìn về đám binh lính, không biết ai mới là người nên bảo vệ ai?
Thở hắt một hơi, Ma Kết giật mạnh cánh tay hướng về phía bên phải, tóm vào hư không, tốc độ rất nhanh, cảm giác cô đang bóp chặt một thứ gì đó, chỉ thấy phía đó lắc lư, giữ dội vô cùng.
- Khoan khoan, tôi, là tôi, thả r....a..... Chết tôi mất
Từ bàn tay cô, một nhân diện xuất hiện, là Song Tử, hắn ta đang học cách lấy lại sức mạnh của mình, nhìn qua thì có thể biết đó là tàng hình. Trong hình dạng phàm nhân, thật khó để có ngay những sức mạnh toàn diện, nên anh cần có thời gian.
Ma Kết đảo tròng mắt chán ngán, thả cánh tay để tên kia ho sặc sụa.
Song Tử ho khản cả cổ, anh tháo bên vạt túi nước mà uống lấy uống để, cơn rát cổ khiến Song Tử uống nước một cách khó khăn, nước tràn ra khắp hai bên khóe miệng, lăn dài trên cổ và ngực.
- Cô gái à, đừng có cục súc như vậy được không? - Song Tử vuốt lấy vuốt để nói cổ đang nóng ran vì cơn đau.
- Hên cho ngươi là ta còn chưa dùng bùa phép - Ma Kết đá mắt qua Song Tử, bộ dạng phàm nhân của hắn trông thật thô thiển, chẳng hiểu sao lại có thể là 1 trong các thiên thần?
Song Tử bắt gặp ánh mắt đá xéo của Ma Kết, anh quay sang bên khác khẽ mỉm cười, anh đã lấy lại được ký ức, tất cả mọi thứ, về hành trình của 12 người trước đây. Song Tử vẫn vậy, một người thích đi gây chuyện với Ma Kết, cô ấy vẫn thế, dù không nhớ được tiền kiếp nhưng vẫn khó tính như ngày nào. Đó là lý do anh thích cô, dù bị cô đấm không trượt phát nào, đúng, Song Tử khi ấy từng có một tình cảm đặc biệt dành cho Ma Kết.
Nhưng rồi, cuộc chiến nổ ra, trách nhiệm khiến anh phải đặt tình cảm của mình sang một bên mà lao vào chiến đấu như con thiêu thân. Ngày mà cả 12 người đều hy sinh để phong ấn Xà Phu, anh vẫn chưa thổ lộ với Ma Kết một tiếng nào. Nhưng ở kiếp này, chẳng phải người đầu tiên anh gặp lại là Ma Kết ư? Song Tử nghĩ đây đúng là một nhân duyên, một tín hiệu của vũ trụ, và anh sẽ không bỏ lỡ nó. Nhưng rồi kết cục của cuộc chiến sắp tới sẽ như thế nào? Năm xưa bản thân Ophiuchus đã rất mạnh, 12 người phải dùng cả mạng sống đánh đổi, nữa là bây giờ hắn đã dùng cả ngàn năm để tu tập. Liệu có cơ hội nào thứ 2 cho anh?
Song Tử thở dài, Ma Kết ngồi bên cạnh, tuy cô không nhìn nhưng biết hắn đang có chuyện gì đó rất nặng nề?
- Lo sợ về cuộc chiến sắp tới ư?
- Một phần.
Song Tử nhìn về phía Ma Kết, anh thật sự muốn ngắm nhìn khuôn mặt này lâu hơn, kể thật lạ, mới hôm qua thôi, anh chỉ đơn giản thấy Ma Kết rất đáng sợ, vậy mà khi ký ức được lấy lại, Song Tử lại cảm thấy cô thật đặc biệt.
- Nếu ngươi còn dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta đảm bảo sẽ móc nó ra làm mồi cho Báo đen.
Song Tử thu ngay ánh mắt của mình lại, đáng sợ, quả thật vấn đáng sợ.
Con Báo đang nằm gần đó, nghe tin sắp được nhận quà từ Ma Kết, nó lia đôi mắt qua Song Tử rồi xực mũi, chán trường thay đổi thế nằm, chổng thẳng mông về phía anh, đủ để thay lời cho món quà: chê!
Song Tử cười khổ, chủ nào tớ nấy, sau đó, hai người cũng chẳng nói năng lời nào, Ma Kết ngồi nhìn vạn vật một cách chán nản, còn Song Tử chăm chú vào những trang giấy ma thuật, lâu lâu lại liếc nhìn cô.
BOMMM....M....M
Một tiếng động lớn xuất phát từ phía khu rừng cổ, đám quân lính nhao nhao lên, một số tên đang ngủ vật vờ bị đám xung quanh đánh động giật mình tỉnh dậy vồ lấy vũ khí nhìn xung quanh đầy ngơ ngác.
Một thứ ánh sáng xanh lá đâm thẳng lên bầu trời, Ma Kết thấy tim mình có chút nhói, liền sau đó là một cột khói vô tận cùng lửa rực cháy.
Cả Ma Kết và Song Tử đều thấy không yên tâm.
- Chết tiệt - cô rít mạnh từng tiếng, rồi cứ thế húyt sáo gọi Báo đen tỉnh dậy, phóng vào màn đêm đen đặc.
Song Tử thấy Ma Kết hấp tấp như vậy liền gội con Hổ nằm ngay gần đó, đây cũng là linh thú mà Ma Kết gọi đến để cho Song Tử dùng trên đường đến Thủ phủ Sion. Nhưng có vẻ bé Hổ này chẳng yêu quý gì anh lắm, khi Song Tử vừa trèo lên thì nó quay ngoắt lại, hắt anh ngã dúi dụi.
Ma Kết vèo cái đã về lại rừng cổ Kumung, đám cháy ngày một lớn, những tiếng thét của bầy lũ Mor, các loài động vậy yếu ớt chạy tán loạn, và lời thều thào yếu ớt của những cây cổ đang bị đốt cháy.
Yahhhhhh
Ma Kết vận hết sức mình, cô phóng lên không trung vận thần chú.
- Aviz boa vas xoaaaa
Tức thì, những luồn ánh sáng phép thuật màu xanh lá trổ ra bao bọc khắp rừng cổ, đây là phép chữa lành, một câu thần chú mà mẹ cô đã dạy cô từ khi còn bé, trước khi bà bỏ đi, có lẽ bà ấy mong muốn nó sẽ giúp chữa lành tâm hồn một đứa trẻ có thân thế đầy tai tiếng như cô hay sao?
Dòng chảy phép thuật bao phủ lấy những nơi đang chìm trong biển lửa, khiến những nơi cháy đen cỏ lại bao phủ sinh sôi, duy chỉ có điều, cô không thể chữa lành cho những thứ đã chết. Song Tử tuy có về sau đôi chút, nhưng cũng rất nhanh lao vào chiến đấu với đám Mor, anh vận sức cùng chút phép thuật học được để chiến đấu, thân ảnh lúc hiện lúc không khiến anh dễ dàng tiếp cận với đám Mor hơn. Nhưng với cơ thể phàm trần này, anh chưa đủ mạnh để lấy lại tất cả phép thuật, nó mau chóng khiến anh cạn kiệt sức lực.
Một bóng đen bất ngờ xuất hiện phía sau Ma Kết khi cô đang thi triển phép, nó nhanh đến nỗi giác quan của cô không thể cảm nhận sự hiện diện của nó, chỉ khi nhận ra thì đã quá muộn, một quả cầu đen phóng tới, mạnh đến nỗi khiến cô bị bật tung ra, rơi thẳng xuống những tán lá, kéo lê thân trên đất đến cả chục