Từ bên trong giảng đường, những bậc phụ huynh của học viên đi thi đứng đông đúc bên ngoài, ai nấy đều dấy lên sự lo lắng tột độ.
Tuy việc gia nhập vào đội đặc biệt là vinh hạnh cho gia đình, nhưng lúc này mạng sống của con cái họ mới là quan trọng nhất.
- Á...!con trai con trai tôi..
Một người hét lên đầy đau khổ, bà ấy run rẩy đi tới trước hai cán đặt thi thể của Ron ( tên béo).
Bà ấy chầm chậm mở khăn lên sau đó khuỵa xuống thất thần.
Lúc con trai bà đi đã nở nụ cười tươi, lúc quay về thì không còn nguyên vẹn, như thế này là muốn giết chết bà sao.
Tại sao lại là con bà chứ, tại sao tại sao.
Một người phụ nữ đi bên cạnh thấy vậy cũng che miệng sợ hãi, sau đó bà ấy thầy Mira đang ngồi trên bục mặt mày ủ rưỡi thì lập tức chĩa mũi dùi về phía cô ấy.
Bà ta đi tới sau đó tát một phát thật mạnh vào má Mira.
Anne và Thane thấy vậy liền đi tới.
- Con khốn, chẳng phải là phù thủy của đội chúng nó sao? Tại sao mày lại lành lặng còn chúng con tụi tao lại phải chết! Mày đáng lý là đứa phải xung phong hi sinh chứ!
Mira hất tay bà ta, lạnh lùng nói.
- Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải hi sinh cho các người!
- Á à...con khốn phù thủy thối tha! Mày dám lại cãi lại sao? Chính mày sợ nên trốn ra trước để bọn nó ở lại chống chọi với hắc tộc!
Mira không vừa đi tới cười khẩy.
- Bà sợ chưa đủ loạn đúng không?
Một người khác cũng đi tới nắm lấy cổ áo Mira gằn giọng.
- Mày làm con trai tao mãi mãi không tỉnh dậy được! Nó bị chấn thương sọ não mãi mãi nằm một chỗ, chúng bây là đồ sao chổi.
- Đúng đó thiêu chết bọn phù thủy đi, thiêu chết hết đi!
Mọi người đồng loạt hướng về phù thủy mà kêu gào đòi giết, quân đội phải chặn bọn họ lại khiến bọn họ càng thêm nháo nhào.
Mira và Anne nhìn nhau, bọn họ đúng thật là cạn lời.
Lũ người này lúc gặp chuyện thì không bao giờ chịu nhận cái sai của mình, phải đỗ lỗi cho bọn cô thì mới chịu yên.
Đột nhiên một học viên nữ cầm một cái loa đi lên bục giảng hét lớn.
- Tất cả im lặng đi!
Mọi người bị tiếng hét làm cho bừng tỉnh trở lại họ đều hướng mắt nhìn về phía cô bé kia.
Một chàng trai vội đi lên kéo tay cô, hai người này chính là hai người đã dấu chuyện Fight hành hung mọi người.
- Cậu buông ra, Bright, Kali không thể chịu được nữa rồi! Cậu tránh ra đi!
Kali đẩy Bright ra sau đó hướng bên dưới mà nói.
- Tôi là thành viên của đội trưởng Aran.
Aran là đội trưởng của đội phù thủy Thane, bị Fight đập đầu dẫn đến không thể tỉnh lại được.
- Tôi là người chứng kiến cảnh Fight, một hắc tộc trà trộn đánh mọi người như thế nào! Tôi đã nói dối, đã không nói cho thầy cô biết việc Fight chơi xấu và hành hung,để dẫn đến mọi việc nghiêm trọng như này! Tôi là kẻ có lỗi đây này! Không phải là phù thủy! Đừng đỗ lỗi cho họ nữa!
Không khí im lặng đến đáng sợ, những người nháo nhào dần trở nên xấu hổ.
Kali lau đi nước mắt cô nói tiếp.
- Là chúng ta ngu ngốc! Con người chúng ta mới là ngu ngốc và thất bại! Chúng ta đã quá ỷ y lại phù thủy, cái gì cũng bọn họ phải làm hết! Kể cả việc nhận lấy sự ngu ngốc không đáng có! Mọi người à,...!nhìn nhận lại hiện tại đi! Họ trí tuệ hơn chúng ta, họ thông minh hơn chúng ta, họ giỏi hơn chúng ta! Họ hơn chúng ta rất nhiều, nhưng thay vì công nhận thì mọi người lại hạ bệ họ!
- Im lặng đi! Con nít thì biết cái gì! Tổ tiên bọn chúng đã dụ dỗ tiên hoàng làm ông ấy mất đi!
- Chú mới là người im lặng!
Kali quát vào mặt ông ta khiến mặt ông ta đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
- Chú ở thời đó hả? Chú chứng kiến hả? Lúc đó chỉ có tiên hoàng, tổ tiên phù thủy và một vị thần nữa! Chú ở đâu trong đó mà biết tổ tiên phù thủy hại? Chú bảo tôi không biết gì, tôi đã đi vào chiến trường, chứng kiến cảnh mọi người đối xử lạnh nhạt thế nào, tôi tham gia cuộc thi sau đó chứng kiến sức mạnh của hắc tộc đáng sợ ra sao! Và chứng kiến các người dùng lời nói ác độc ra sao!
Kali hít một hơi thật sâu, cô hướng về những người phù thủy đang đứng một bên.
Cô mím môi sau đó cúi gập người 90 độ thể hiện sự kính trọng.
- Tôi xin lỗi!
Những người phù thủy nhìn nhau, đôi mắt họ ai ấy đều chứa nỗi buồn bã cùng sự cảm động.
Họ đặt nắm đấm phải lên ngực trái như đáp lại lời xin lỗi của Kali.
Kali ngước lên nhìn bọn họ sau đó cô mỉm cười rồi quăng cái loa, mạnh dạn đi xuống, bóng dáng nhỏ bé mạnh mẽ trước những ánh mắt trách móc của chính đồng loại mình, ung dũng, hiên ngang rời khỏi.
- Haizz,...!đúng là phiền phức!
Mira gãi gãi mặt sau đó cũng rời đi, nối tiếp là đoàn phù thủy, bọn họ không còn cúi người đi nữa mà hãnh diện thẳng lưng rời đi.
Thane lúc đi ngang qua Bright nhịn không được huých một bên vai anh ta.
- Hèn hạ!
Bright chỉ cúi đầu không dám hó hé một câu nào.
Tại cung điện nguy nga, trong căn phòng rộng lớn, Melanie cùng cá y sĩ không ngừng chữa trị.
- Ngu ngốc quá dị, cái này để cắt tiết vịt hả? Tôi cần