Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 103: Không ngờ anh lại là một Hắc Diệp như thế
***
"Là do Ly Trạch." Kế Ngỗi nói.
Ly Trạch: "Hả?"
"Nguyên nhân đơn vị chúng ta nghèo nàn như vậy là do cậu!" Phạm Lam nói.
Ly Trạch: "Cái quái gì thế! Mấy người đang nói cái quái gì thế?"
Phạm Lam và Kế Ngỗi liếc nhau, đồng thời đừng bắt đầu.
Dung Mộc ngồi ở chính giữa, nhìn Phạm Lam lại nhìn Kế Ngỗi, chớp chớp đôi mắt to: "Sao thế?"
Sao ư?
Thì do mất mặt đó!
Lúc mới từ kính Luân Hồi đi ra, bởi vì đả kích quá lớn Phạm Lam vẫn còn ở trong trạng thái mơ hồ, nhưng chờ cô ngồi ở quán mì, lại tỉ tỉ mỉ nhớ lại nguyên nhân hậu quả của Kính Luân Hồi một lần, cả thần đều cảm thấy không ổn chút nào.
Logic của kính Luân Hồi kỳ thật cũng giống như mặt Mobius, căn bản không thể nói rõ ràng là Dung Mộc đã tạo nên cô và Kế Ngỗi hay là Kế Ngỗi và cô cứu Dung Mộc, nhưng có một điểm có thể khẳng định, Dung Mộc bây giờ sống thảm như vậy hoàn toàn là vì bọn họ.
Cảm giác bây giờ của Phạm Lam giống như bình gas đầy khí sắp nổ tung, thế nhưng khí này lại không cách nào thoát ra được.
Căn cứ theo quan sát của cô, thì cảm nhận của của Kế Ngỗi hẳn là không khác mấy.
Kế Ngỗi: "Mộc ca, anh..."
Dung Mộc: "Hả?"
Kế Ngỗi di dời tầm mắt: "Qua loa quá rồi."
Dung Mộc chớp chớp mắt nhìn về phía Phạm Lam.
Nhìn biểu cảm thuần thiện vô tội của anh làm Phạm Lam bất giác nhớ tới con người anh đẫm máu bi thương và cô độc vạn năm trước, ngực lại bắt đầu co rút đau đớn.
Loại đau đớn này ước chừng phải đi theo cô ngàn năm vạn năm.
"Bốn bát mì Dương Xuân!" Ông chủ quán mì bưng mì đi vào thì chợt nghe cạch một tiếng, một cái bánh bao thịt chui từ trong ngực Kế Ngỗi ra nhảy vào trong chén, húp sạch bốn chén mì thấy đáy.
"Tới đây."
"Cái bánh bao thịt kia thật đáng yêu."
"Chụp ảnh chung đi!"
Một đám cư dân địa giới bên ngoài nhã gian hào hứng chụp ảnh lưu niệm.
Ba thần một hồ miếu Thổ Địa: "..."
Ly Trạch: "Bánh bao này sao vẫn còn ở đây?"
Dung Mộc: "A Ngỗi không phải nói để nó ở cây Luân Hồi rồi sao?"
Phạm Lam: "Miếu Thổ Địa chúng ta vừa có hy vọng thoát nghèo làm giàu, không phải sẽ lại bị nó ăn đến nghèo đó chứ?!"
Kế Ngỗi: "..."
Hỗn Độn hiển nhiên không ăn no, trừng mắt nhìn Kế Ngỗi.
Kế Ngỗi: "Cút!"
Miệng Hỗn Độn xụi xuống, nước mắt chảy ròng ròng.
Kế Ngỗi: "..."
Trái tim của đám đông xung quanh tan vỡ.
"Ông chủ, đem lên bốn chén mì Dương Xuân, đưa đến nhã gian."
"Tôi cũng muốn bốn chén đưa vào vào, tôi trả tiền."
"Cho nó ăn cho nó ăn cho nó ăn no đi!"
"Thật đáng thương quá!"
Không đầy nửa khắc, đã có năm mươi chén mì Dương Xuân đưa vào.
Hỗn Độn nhất thời cảm thấy vui vẻ, nhảy từ cái chén này qua cái chén kia, vui vẻ phun loạn khắp nơi, sợi mì nước súp bắn tung tóe đầy đầu khắp mặt ba thần một hồ.
Ly Trạch nắm chặt tay: "Tôi có thể nó lên ăn được không?"
Dung Mộc dùng tay áo lau mặt: "Không, không ổn, thứ này không dễ tiêu hóa."
Phạm Lam lấy một sợi mì từ trên đỉnh đầu xuống: "Ông chủ, ghi nợ, 10.000 hộc, viết tên Chung Quỳ!"
Kế Ngỗi: "Võ triệu chú...".
"Oa oa, lão Kế, anh làm gì thế? Không chào đón tôi à?!" Trước cửa truyền đến một tiếng hét đầy ngạc nhiên, Bạch Huyên và Hắc Diệp vén rèm cửa lên, nhưng người còn chưa tiến vào đã bị Hỗn Độn phun hai mặt mì.
Phạm Lam: "Phụt."
Dung Mộc: "Khụ."
Ly Trạch: "Ha ha ha ha ha ha ha."
Kế Ngỗi đè Hỗn Độn trên bàn: "Không cho phép phun bậy."
Hỗn Độn kêu chít một tiếng rồi yên tĩnh.
"Đây là hung thú thượng cổ Hỗn Độn trong truyền thuyết sao? Tạo hình này cũng rất có lỗi với thanh danh của máy quá rồi." Bạch Huyên chọc vào bụng tròn vo của Hỗn Độn nói.
Kế Ngỗi: "Anh làm gì ở đây?"
Bạch Huyên vô cùng vui vẻ chọc chọc Hỗn Độn, tiện tay vung điện thoại một cái, một cuộn trục màu vàng bay ra khỏi màn hình điện thoại, lơ lửng mở ra.
[Thông báo về việc chuyển giao quyền nuôi Hỗn Độn]
[Miếu Thổ Địa khu Thanh Long phủ Xuân Thành Côn Luân: trải qua nghiên cứu quyết định của địa giới và các bộ phận liên quan của Thiên Đình, thượng cổ hung thú Hỗn Độn từ hôm nay giao cho đơn vị mọi người phụ trách nuôi dưỡng, để bảo đảm sức khỏe thể xác và tinh thần của Hỗn Độn, binh bộ địa giới sẽ tạm thời phụ trách hoàn trả tiền ăn của Hỗn Độn 500 năm. Trung tâm quản lý nhân viên thiên đình thần chức (đóng dấu), Cục Bảo tồn các loài có nguy cơ tuyệt chủng địa giới (đóng dấu), Trung tâm nghiên cứu các loài Tam Giới (đóng dấu)]
Bạch Huyên: "Chúc mừng quý đơn vị lại đạt được một thượng cổ thần thú, đây thật đúng là trời người..."
Hắc Diệp: "...đều vui mừng."
Kế Ngỗi: "Địa giới các người muốn vứt bỏ cái bánh bao thịt này rất lâu rồi chứ gì?"
Bạch Huyên: "Ha ha ha ha ha, đoán đúng rồi."
Kế Ngỗi: "..."
Dung Mộc: "..."
Ly Trạch: "Đệt!"
Phạm Lam: "..."
Được rồi, ít nhất còn hoàn trả tiền ăn, không tính là quá hố.
Hỗn Độn dường như cũng nghe hiểu nội dung thông báo, cực kỳ vui vẻ nhảy lên đầu Kế Ngỗi, há miệng ríu ra ríu rít, cũng không biết đang nói cái quỷ gì, Kế Ngỗi không thể nhịn được nữa cầm hai tờ khăn ăn quấn lấy nó lại nhét vào trong ba lô.
Bạch Huyên lấy chén mì Dương Xuân: "Các người dự định khi nào trở về nhân giới?"
Kế Ngỗi mở điện thoại đặt vé: "Sáng mai tàu cao tốc Hoàng Tuyền."
Bạch Huyên: "Hay là, tôi tặng các người một ít đồ đặc sản?"
Ly Trạch: "Có ngon không?"
Bạch Huyên: "Máu lệ quỷ mà Chung Quỳ đại diện cũng được."
Ly Trạch: "..."
Kế Ngỗi: "Cút!"
Dung Mộc bật cười.
Phạm Lam không cười, cô đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hắc Diệp. Không vì cái gì khác chỉ vì Hắc Diệp đột nhiên cầm tay cô dưới gầm bàn.
Cái quái gì vậy?!
Không thể tưởng được Hắc Diệp anh nhìn đứng đắn nghiêm trang, thế nhưng lại là Hắc Vô Thường như vậy?!
Thế nhưng rất nhanh Phạm Lam đã phát hiện Hắc Diệp cũng không phải có ý gì đặc biệt, mà là đang nhét thứ gì đó vào tay cô, sờ lên giống như một tấm thiệp.
Phạm Lam: "..."
Biểu cảm của Hắc Diệp hơi vặn vẹo, dường như vô cùng không được tự nhiên, anh ta thở dài sau đó buông tay Phạm Lam ra.
Phạm Lam nhanh chóng rút tay về, vốn định nhìn tấm thiệp kia, nhưng tấm thiệp đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng đỏ chui vào lòng bàn tay cô rồi không thấy đâu nữa.
Lông tơ Phạm Lam dựng lên, đang muốn mở miệng hỏi thì điện thoại nhảy ra tin nhắn của Hắc Diệp.
[Lão Hắc]: Đây là tin nhắn Diêm La điện hạ gửi cho cô, nhất định phải xem một mình.
[Lam lười biếng]: ...
[Lam lười biếng]: Vì sao anh đưa cho tôi?
[Lão Hắc]: Đây là tin tức tuyệt mật.
[Lam lười biếng]: ...
Phạm Lam hiểu rồi, phỏng chừng là sợ cái miệng to của Bạch Huyên không an toàn.
Bạch Trạc lại muốn làm cái trò gì nữa đây?
Không phải lại là đào góc tường đó chứ?
Giống như nghe được tiếng lòng của Phạm Lam, Hắc Diệp lại gửi tin nhắn.
[lão Hắc]: Là công việc.
[Lam lười biếng]: Vậy vì sao không nói với Dung Mộc hoặc Kế Ngỗi? Mà lại vụng trộm gửi cho tôi?
[Lão Hắc]: Lão Mộc và lão Kế có thành kiến với Diêm La điện hạ..
[Lam lười biếng]: ...
Tôi e là không chỉ thành kiến thôi đâu.
Phạm Lam cảm thấy chuyện này rất không đáng tin, cô vốn định thương lượng một chút với Dung Mộc Kế Ngỗi, kết quả cơm còn chưa ăn xong thì Địa Binh Bộ đã phái người tới, nói muốn mời bọn họ đến khu quản lý cây Luân Hồi ký văn kiện