Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 105: Đây là sự ôn nhu bẩm sinh của anh ấy
***
Trong đầu Phạm Lam ong lên một tiếng.
Thiện Văn Thành là một thành viên của thôn Nữ Oa ư?
Cậu ta là ai?
Khuôn mặt của tất cả dân làng Nữ Oa nhanh chóng xẹt qua trong đầu cô, Vinh Mậu, Nam Đạt, Nhị Đản, thậm chí Tiểu Hắc... Thế nhưng, cô không nhận ra, cô không biết kiếp trước Thiện Văn Thành là ai.
"Cậu ta là ai?" Phạm Lam hỏi.
Những lời này hỏi không đầu không đuôi, nhưng Bạch Trạc lại nghe hiểu.
"Hồn thể này luân hồi quá nhiều lần, thân phận kiếp trước của Thiện Văn Thành đã không thể kiểm tra, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là bởi vì lần này đại trận xảy ra dị biến, giá trị công đức của cậu ta tăng vọt, đã gần với thân thể bán tiên, cho nên..."
Phạm Lam nhắm mắt lại.
Cho nên Thiện Văn Thành bị Thiên Duyên thánh giáo theo dõi.
"Điều này cũng giải Thích Thiện Văn vì sao có thể thành ma trong thời gian ngắn như vậy, là bởi vì hồn thể của cậu ta đã trải qua vạn năm thanh lọc giá trị công đức, từ góc độ nào đó mà nói, cậu ta và cô rất giống nhau." Giọng nói của Bạch Trạc rất bình tĩnh: "Chỉ là, cô thành thần, cậu ta thành ma."
Phạm Lam không nói gì, cô bình tĩnh ngồi trên sô-pha, trong đầu ồn ào như bị nhét một tổ ong vò vẽ. Lượng tin tức quá lớn, dường như mỗi chữ cô đều hiểu nhưng dường như lại không nghe rõ gì cả.
Khó trách, cô lại có cảm giác thân thiết đối với Thiện Văn Thành.
Khó trách, cô có thể nhìn thấy hồi ức của Thiện Văn Thành.
Khó trách, cô có thể thông qua ảo giác nhìn thấy bản thể của Thiện Văn Thành.
Bạch Trạc: "Còn một vấn đề nữa, đó là sổ sinh tử và sổ công đức của Thiện Văn Thành đều đã từng được sửa đổi, người duy nhất có khả năng làm việc này nhất là Dung Lăng."
Phạm Lam ngẩng đầu nhìn Bạch Trạc, cô không biết mình nên nói cái gì.
"Thần thức của Dung Lăng cần nhập vào con rối, mà con rối tốt nhất chính là bán tiên, hoặc là thần tộc có thần thể bất ổn, điểm này các người đã biết chưa?"
Phạm Lam sững sờ gật đầu.
"Quá trình thành ma vô cùng thống khổ, sức mạnh tinh thần của người bình thường căn bản không chống đỡ nổi, nhưng đối với Dung Lăng từng là Ma tộc mà nói thì cũng không quá khó khăn."
Trong đầu Phạm Lam có thứ gì đó vang lên tiếng, giống như sợi tóc đã mốc meo bắt đầu động đậy.
"Cô nói, bây giờ Thiện Văn Thành chỉ là con rối bị thần thức Dung Lăng nhập vào?"
Bạch Trạc nhíu mày không nói, nhưng biểu cảm của cô gần như có thể tính là ngầm thừa nhận.
"...... Thiện Văn Thành... cậu ấy vẫn còn ở đó chứ?"
Bạch Trạc trầm mặc thật lâu: "Trong Kính Luân Hồi, thần thức của cô bám vào thân thể kiếp trước, kết quả cuối cùng cô còn nhớ không?"
[Sức mạnh tinh thần của thần tộc đối với nhân tộc mà nói là năng lượng mức độ cao, ý thức của nhân tộc sẽ bị loại sức mạnh tinh thần này cắn nuốt.]
Trái tim Phạm Lam chìm xuống.
"Thần thức Dung Lăng càng bá đạo, cậu ta..." Bạch Trạc thở dài: "Khả năng đã sớm không còn nữa."
Không còn nữa.
Sẽ không thể vào hệ thống Luân Hồi Tam Giới nữa, thậm chí ngay cả hồn quy đại địa cũng không tính.
Là... Không còn nữa.
Phạm Lam nói không biết trong lòng mình bây giờ là tư vị gì, dường trong lồng ngực thiếu đi một thứ gì đó, cảm thấy toàn thân trống rỗng.
Bạch Trạc thở dài, xoay người đi đến quầy bar trong thư phòng rót cho Phạm Lam một ly nước trái cây.
"Uống chút gì đó thả lỏng một chút."
Da đầu Phạm Lam mơ hồ nhảy lên, miệng khô lưỡi khô nhấp một ngụm, nước trái cây mát mẻ lạnh lẽo vào miệng đã tỏa mùi thơm, theo khoang miệng, cổ họng trượt vào dạ dày, làm cho lồng ngực trống rỗng của cô trở nên thoải mái hơn vài phần.
Bạch Trạc ngồi trên tay vịn sô pha của Phạm Lam, tháo một mảnh kính ra lau: "Những số liệu này ngày mai tôi sẽ báo lên thiên đình."
Phạm Lam đột nhiên ngước mắt lên.
"Tính tình của tên Dung Mộc kia chỉ sợ lại muốn húc vào sừng trâu, cô quan tâm nhiều một chút." Bạch Trạc cười nói.
Phạm Lam nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, không biết vì cái gì đột nhiên nhớ tới Hạo Ngọc và Bạch Loan, ánh mắt Bạch Trạc cũng giống như bọn họ.
Bạch Điêu: "Có lẽ chỉ có cô mới có thể thay đổi anh ta được."
Phạm Lam lắc đầu: "Một mình tôi căn bản không làm được, ở trong Kính Luân Hồi là bởi vì còn có Kế Ngỗi..."
Đuôi lông mày Bạch Trạc hơi run lên, cô đột nhiên khom lưng nâng cằm Phạm Lam lên: "Tiểu Lam Lam, có một chuyện mà hai người thì vừa đủ, ba người có hơi loạn."
Phạm Lam: "Hả?"
"Ít nhất để cho tôi thành công cướp được một người chứ ..."
(Cướp đi chị, em ủng hộ, em ship hahaha)
"Ầm..."
Sóng nhiệt ngập trời từ trên trời giáng xuống, toàn bộ nóc thư phòng phát ra tiếng răng rắc đáng sợ, đột nhiên xà nhà nứt ra, mái nhà, cột cao, thậm chí rồng vàng trên nóc nhà chỉ trong chớp mắt đã biến thành hơi nước rồi tản ra.
(xin lỗi anh Ngỗi, em lỡ miệng, aaaaa)
Mí mắt Bạch Trạc hơi nảy lên, cô đặt đặt lên vai Phạm Lam, ngẩng đầu cười: "Úi chà, đến rồi à."
Trên bầu trời màu xanh tím, hai con Tứ Phương Liệt Hỏa Thú màu đỏ rực bay lơ lửng giữa không trung, phía trên là hai vị thần đang cưỡi.
Một gã mặc quần áo shipper màu vàng, chân đi giày thể thao, mắt trợn mày nhướng, cầm Dung Đao rực lửa trong tay, ngọn lửa trên lưỡi đao không ngừng rung động, một người khác mặc áo len rộng thùng, da thịt như ngọc, sắc mặt nặng nề, nắm chặt thủy kiếm màu băng lam. Lưỡi kiếm thủy quang và đao phong rực lửa ở trên không trung đan xen, dung hợp lại, hình thành hơi nước cao đến đáng sợ, khí thế Phật đến giết Phật, mà đến giết ma.
Phạm Lam sững sờ nhìn hai người họ, có một cảm giác kỳ diệu bốc lên từ trong lồng ngực, bên tai vang lên nhạc nền của bài hát "Loạn thế cự tinh", loại cảm giác này làm cho cô cảm thấy vô cùng kích động và phấn khởi, cô vẫy vẫy cánh tay vui vẻ chào hỏi."
"Ôi chao, Dung Mộc, Kế Ngỗi, hai người qua đây đi."
Cô còn chưa dứt lời thì ánh lửa sắc bén đảo qua, thân hình Phạm Lam nhoáng lên một cái, trước mắt trắng xóa, đầu đụng vào trong ngực một người, cô ngửi thấy mùi nước trong trẻo, là mùi sương dưới ánh sáng ban mai.
Là Dung Mộc...
Trong lòng Phạm Lam dâng lên cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, giang hai tay ra ôm lấy thắt lưng Dung Mộc.
Thắt lưng trong ngực run rẩy, có người nắm lấy bả vai cô, luống cuống tay chân đẩy cô ra ngoài.
Phạm Lam nhìn thấy gương mặt Dung Mộc, hai mắt anh trợn tròn, cằm căng thẳng, ước chừng là biểu cảm tức giận nhưng lỗ tai lại có màu hồng phấn.
Thật đáng yêu.
Phạm Lam cười to, cô nắm lấy lỗ tai Dung Mộc.
: "Mềm quá!"
Cả người Dung Mộc thiếu chút nữa thì nổ tung, bối rối kéo tay Phạm Lam xuống, đè chặt ở hai bên thân thể cô.
"Cô uống cái gì thế?!" Dung Mộc hỏi khẽ, mặt anh cũng đỏ lên.
"Còn có thể có cái gì, rượu quả Kỳ Lân đó." Bạch Trạc từ trả lời một câu: "Thêm cả hạt Kỳ Lân nữa, là đồ uống tôi điều chế riêng cho Tiểu Lam Lam... ấy, nóng quá nóng quá nóng quá!"
Trái hạt Kỳ Lân?
Phạm Lam nhớ lại loại hạt này dường như có độc đối với Thần tộc.
Khó trách, bây giờ cô nhìn Dung Mộc thế nào...
"Thật đẹp trai quá đi." Phạm Lam lại ôm mặt Dung Mộc, nhưng lại bị Dung Mộc nắm chặt cổ tay.
Dung Mộc: "A Ngỗi!"
Một ngọn lửa ngược gió lao đến, nửa cái thư phòng bị cháy.
Kế Ngỗi và Bạch Trạc ở trong ánh lửa rực rỡ đánh đến long trời lở đất, thỉnh thoảng lại có mấy tia sấm sét vơn quanh Dung Đao, cực kỳ tùy ý giống như đang đùa giỡn vậy.
[Dung Đao Giải Phong!]
Tam Muội chân hỏa phóng hỏa phóng lên, toàn bộ thư phòng biến thành tro tàn.
"Bạch Trạc, thuốc giải!" Kế Ngỗi hét lớn, vung Vung Đao chém về phía Bạch Trạc.
Thân thể mảnh khảnh của Bạch Trạc ở trong chuyển động nhanh chóng ánh lửa, áo khoác đã bị thiêu cháy bảy bảy tám phần, lộ ra áo ngủ sa đen trong suốt, áo ngủ kia không biết làm từ chất liệu gì, mà càng trở nên chói mắt trong Tam muội chân hỏa, giống như trân châu đen lấp lánh tỏa sáng.
"Yên tâm, lần này rượu trái cây là phiên bản cải tiến, tôi nghiêm khắc khống chế tỷ lệ hạt kỳ lân, sẽ không tạo thành việc thần tộc bùng nổ đâu, nhiều nhất là hơi hưng phấn thôi." Ánh mắt Bạch Trạc ở trong ánh lửa quyến rũ như nước: "Lời A Ngỗi nói, tôi vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng."
Trong mắt Kế Ngỗi lóe lên ánh lửa, đao phong