Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 1: Không cẩn thận trở thành thần tiên
Chương 11: Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi
Phạm Lam nhìn Dung Mộc đang ở ngoài cửa sổ. Dưới chân anh ta là đóa Tường Vân 007 đăng nhả khói, nửa chết nửa sống, hấp hối không thôi, Dung Mộc bị xóc nảy lúc trái lúc phải, lúc lên lúc xuống, giống như bất cứ lúc nào cũng đều có thể rơi xuống vậy..
Nhưng mặc dù vậy, Dung Mộc vẫn cố gắng duy trì tạo hình đức cao vọng trọng, đáng tiếc kiểu tóc lộn xộn đã bán đứng anh, bây giờ nhìn anh ta chẳng còn sót lại chút hình tượng gì.
Phạm Lam: "Xã Công đại nhân, ngài làm gì vậy?"
Dung Mộc: "Có việc muốn cùng Phạm tiên hữu nói chi tiết."
"...... Vào phòng trước đã."
"Không không không không, đêm hôm khuya khoắt vào khuê phòng của thiếu nữ, bậc quân tử sao có thể làm việc đó."
"Ngài treo ở cửa sổ thế này đáng sợ quá."
"Tường Vân được trang bị pháp chú che chắn đặc biệt, trong mắt nhân loại bình thường, ta là tàng hình..."
"Hắt xì!"
Phạm Lam bị gió thổi đến run rẩy.
Dung Mộc dừng một chút: "Quấy rầy rồi."
Anh ta kéo Tường Vân qua một bên trèo vào cửa sổ.
Phạm Lam đóng cửa sổ lại, sợ tới mức kêu áu lên một tiếng.
Dung Mộc cư nhiên quỳ trên mặt đất, ánh mắt trông mong nhìn mình.
Phạm Lam: "Anh làm gì vậy?!"
Dung Mộc nở ra khuôn mặt tươi cười vô hại: "Phạm tiên hữu, ngồi."
"......"
Phạm Lam lúc này mới phát hiện, Dung Mộc cũng không phải quỳ xuống, vòng eo của anh ta thẳng tắp, hai tay xếp chồng lên nhau đặt trên bắp chân, hiển nhiên là kiểu "quỳ gối" mà cô hay xem thấy trong phim truyền hình cổ trang... giống như nhà Tần, hoặc là tư thế còn trước cả triều đại đó.
"Ngài có thể đừng ngồi trên mặt đất không?" Phạm Lam nói.
Tư thế này kinh hãi quá rồi.
Dung Mộc biểu cảm tựa hồ có chút ủy khuất: "Vậy ngồi ở nơi nào?"
Phạm Lam nhìn một vòng quanh phòng ngủ của mình, một cái giường, một bàn làm việc, một cái ghế lười... Đóa Tường Vân 007 lượn một vòng quanh phòng, trắng trợn rơi vào phía trên chiếc ghế... thật đúng là không còn chỗ nào để ngồi nữa.
Phạm Lam đành phải ngồi xuống mặt đất, chỉ là không phải quỳ, mà là ngồi xếp bằng.
"Ngài nói đi, có chuyện gì?"
Dung Mộc lấy điện thoại di động, mở ra, đưa đến trước mặt Phạm Lam.
"Xác nhận đã thông qua."
Trên màn hình điện thoại di động là một phiên bản điện tử của các tập tin đầu vàng.
[Bà Thổ Địa miếu Thổ Địa khu Thanh Long, thành phố Xuân Thành Phạm Lam đã hoàn tất thủ tục nhậm chức, đã xác nhận.]
"Phạm tiên hữu ngày mai có thể chính thức nhậm chức rồi" Dung Mộc cười nói, đôi mắt của anh ta lấp lánh tỏa sáng, làm cho Phạm Lam có loại xúc động "nhất định phải khen anh ta".
"Cảm ơn." Phạm Lam nói.
"Đây là chuyện trong bổn phận của Dung mỗ: "Dung Mộc thu hồi điện thoại di động, thở dài một hơi.
Kiểu tóc của anh có chút lộn xộn, trên gương mặt vẫn còn in dấu móng vuốt của gấu trúc như ẩn như hiện, thái dương không biết vì sao lại bị xước một miếng da, áo hoodie buổi sáng còn rất tươi mới bây giờ lại trở nên xám xịt, khuỷu tay vẫn còn dính mấy cái lá cỏ khô.
"Ngài không sao chứ?" Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc: "Hả?"
Phạm Lam chỉ chỉ vào trán anh ta.
"Không sao không sao, chỉ là trên đường trở về ngẫu nhiên gặp Yến tộc đang bay về tổ, nhất thời không cẩn thận..."
Anh chàng này thực sự đã gặp phải tai nạn lúc bay rồi.
Phạm Lam thở dài, đứng dậy từ trong ngăn kéo lấy ra một miếng băng cá nhân đưa qua.
"Đa tạ." Dung Mộc nhận lấy miếng băng cá nhân, thế nhưng lại không dán lên đầu, mà cất vào trong túi: "Kỳ thật, không sao đâu."
Phạm Lam: "..."
Mặc kệ anh luôn đó.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Phạm Lam không biết nên nói gì, Dung Mộc cũng có chút xấu hổ, ánh mắt lướt nhìn chung quanh, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không nói muốn đi. Lãnh đạo không lên tiếng, Phạm Lam cũng không thể vội đuổi người, chỉ có thể tiếp tục ngồi đó...
Ngược lại, đóa Tường Vân 007 ngủ rất thoải mái trên chiếc ghế sofa lười, cư nhiên còn phát ra tiếng ngáy.
"Tường Vân cũng cần ngủ sao, nó không phải chỉ là phương tiện giao thông thôi sao?" Phạm Lam hỏi.
"Tường Vân chính là linh khí thiên địa tụ hóa mà thành, trải qua nhiều năm sẽ hình thành ý thức bản thân, 007 là một trong những đóa Tường Vân lâu đời nhất, tuổi tác lớn, khó tránh khỏi có chút lực bất tòng tâm." Dung Mộc tựa hồ bởi vì tìm được đề tài mà thở phào nhẹ nhõm, tốc độ nói cũng nhanh hơn không ít.
"Xã Công đại nhân, ngài có chuyện thì cứ nói thẳng." Phạm Lam nói: "Tôi thực sự buồn ngủ chịu không nổi nữa rồi."
"Khụ, xin thứ cho Dung Mỗ nói thẳng." Dung Mộc lại ngồi thẳng lại: "Về việc bổng lộc của bà Thổ Địa..."
Phạm Lam nhất thời lấy lại tinh thần.
Mẹ ơi, nói qua nói lại cả ngày rốt cục cũng nói đến vấn đề chính!
"Bà Thổ Địa vì phân công công việc khác biệt, bổng lộc cũng có sự khác biệt, chức trách càng cao, bổng lộc càng cao, mà chỗ ta vốn chỉ có một Bà Thổ Địa là Phạm tiên hữu, cho nên chức trách đương nhiên sẽ phải được ưu tiên hàng đầu."
Điều đó có nghĩa là mức lương của tôi sẽ cao sao?
Không, theo quan sát của tôi ngày hôm nay, ngôi miếu Thổ Địa nghèo kiết xác này, khẳng định sẽ có chiều hướng khác biệt cho xem.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Dung Mộc chính là... : "Nhưng mà, GCV mấy năm nay đều đứng chót Tam Giới, ngân sách vô cùng căng thẳng, hơn nữa còn phải duy trì quá trình vận hành hàng ngày của miếu Thổ Địa, cho nên... Dung mỗ thật sự khó có thể mở miệng được..."
Phạm Lam: "Nói thẳng đi, bao nhiêu?"
Dung Mộc dựng lên năm ngón tay: "Mỗi tháng 500 hộc pháp lực."
"..." Phạm Lam: "Nếu như ta nhớ không lầm, hôm nay ngài đi Nhị Thập Nhị Trọng Thiên, lộ phí chính là 500 hộc nhỉ."
Dung Mộc vén lông mi lên nhìn Phạm Lam một cái, lại tiếp tục cúi đầu xuống.
Cổ, tai, đến bọng tai, vành tai, cuối cùng toàn bộ khuôn mặt đều biến thành màu hồng phấn, làm nổi bật dấu móng vuốt gấu trúc vốn không quá nổi bật trên gương mặt anh ta.
Phạm Lam: "..."
Khó trách lần trước Bà Thổ Địa nhảy việc đến khu Bạch Hổ, lương ở đó tận 3000 hộc, gấp sáu lần ngôi miếu nát này!
"Đương nhiên, đương nhiên, nếu có cống hiến đặc biệt, Thành Hoàng Thuộc vẫn sẽ phát thêm phần thưởng thành tích..." Dung Mộc càng nói càng nhỏ.
"Xin hỏi, hiệu suất phần thưởng này bao lâu phát một lần?"
"Lần trước đó là 300 năm trước."
"......"
Phạm Lam nhắm mắt lại, ép buộc mình nuốt bốn chữ " Tôi muốn từ chức" lại.
"Tôi còn có một vấn đề khác nữa, pháp lực có thể chuyển thành tiền tệ của nhân loại không?"
"Đương nhiên có thể."
"Tỷ giá hoán đổi là bao nhiêu?"
Dung Mộc hai tay trái phải lần lượt dựng lên một ngón tay.
Phạm Lam nổi giận: "1:1?!"
"Không không không, là 1:1000, 1 pháp lực đổi 1000 tệ."
"Cái gì?!"
Phạm Lam Đằng thoáng cái nhảy dựng lên.
Dung Mộc: "Quá, quá ít sao?"
"Điện thoại của tôi đâu? Điện thoại của tôi đâu!" Phạm Lam kéo điện thoại di động từ tủ đầu giường, mở máy tính ra, cẩn thận nhập số.
Một kết quả nhảy ra ngoài.
"Một, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn...năm mươi vạn!" Phạm Lam run tay đếm số xong, nhìn chằm chằm Dung Mộc nói: "Ngài vừa mới nói, đây là một tháng tiền lương?!"
Dung Mộc hiển nhiên bị dọa đến mơ hồ, thân thể xém ngửa ra sau, sắc mặt trắng bệch: "Quả, quả thực có chút ít, nhưng Dung mỗ có thể nộp đơn..."
"Xã Công đại nhân!" Phạm Lam quỳ xuống đất, hai tay ôm quyền, thần sắc trịnh trọng: "Ta từ hôm nay chính thức gia nhập miếu Thổ Địa khu Thanh Long, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!"
Dung Mộc chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, rồi đột nhiên, anh ta nở nụ cười.
Anh ta thẳng lưng dậy, năm ngón tay trái cầm ba ngón tay phải đặt ở trước ngực, ánh mắt hắn trong suốt mà sáng ngời, thanh âm vừa xa xôi lại vừa nhu hòa.
"Hoan nghênh cô, Bà Thổ Địa Phạm Lam."
*
Ngày hôm sau, Phạm Lam dậy sớm, nhét tất cả các vật dụng cần thiết vào vali du lịch, đón lấy ánh bình minh chui vào tàu điện ngầm, vượt qua kim thành, đến miếu Thổ Địa sớm một giờ.
Giáp Dịch đang quét lá rụng trong viện, nhìn thấy Phạm Lam thì rất kinh ngạc.
"Bà, bà đến sớm như vậy sao?"
"Một ngày phải tính từ sáng sớm mà." Phạm Lam cười nói: "Địa chỉ nhận chuyển phát nhanh ở đây của chúng ta là gì?"
Giáp Dịch: "Hả?"
"Để nhận chuyển phát nhanh của con người."
"Số 5666 đường Thu Nguyệt, quận Xuân Hoa, bà, bà muốn mua đồ gì sao?"
"Sau này tôi sẽ cắm rễ ở đây, nhu yếu phẩm đương nhiên phải trang bị đầy đủ, Đinh Tứ, giúp tôi mang vali lên lầu."
Đinh Tứ chạy tới, khiêng vali lớn của Phạm Lam đi.
Giáp Dịch lắc lư đi theo phía sau Phạm Lam lên lầu: "Bà, trong rương này của bà cũng là... nhu yếu phẩm sinh hoạt?"
"Đúng vậy." Phạm Lam móc từng món từ trong vali ra ngoài.
Giáp Dịch và Đinh Tứ đứng ở bên cạnh, càng nhìn ánh mắt càng tròn.
Ghế bảo vệ thắt lưng, đệm, bàn đạp đa chức năng, thùng rác có thể gập lại, máy tạo ẩm bỏ túi, bộ sạc nhiều phích cắm, kệ bàn làm việc, chuột không dây, miếng đệm cổ tay silicone, gối tay, miếng đệm chuột cực lớn.
"Nối chúng với máy tính văn phòng đi?" Phạm Lam hỏi.
"Ngài nói là pháp khí tính toán nhỉ, có có có, Đinh Tứ, mau đến phòng máy mang một cái tới."
"Có thể kết nối internet không?" Có WIFI không?"
"Có có có, mạng Tam Giới đều có."
"Được, lát nữa giúp ta kết nối."
Phạm Lam tiếp tục móc đồ trong rương.
Máy massage vai cổ, miếng dán ấm, mặt nạ hơi nước, gối ngủ trưa, tai nghe chống ồn, kem tay, bình xịt dưỡng ẩm, bình xịt chống nắng, nước chống muỗi, miếng dán làm ấm tay, quạt điện di động, dép di động, hộp đồ ăn nhẹ có ngăn kéo... Sau một đống lộn xộn, lại lấy ra một tấm thảm san hô.
Phạm Lam sắp xếp mọi thứ: "Có điện không?"
Giáp Dịch: "Có, ở bên cạnh bàn.""
Phạm Lam cắm sạc, thuận tay bấm điện thoại lên.
"Bà ơi! Không..."
"Phốc!" Bộ sạc bốc lên một làn khói đen rồi bị thiêu rụi.
Giáp Dịch nhanh chóng cứu lấy điện thoại di động, nhét cho Phạm Lam.
Phạm Lam: "... Điện áp không phù hợp sao?"
"Bà của tôi ơi, của ngài đây chính là thủ phù pháp khí, không thể dùng cách của nhân loại sạc được." Giáp Dịch kêu lên.
Lúc này Phạm Lam mới nhớ ra, mấy ngày nay điện thoại di động của cô vẫn hiển thị 100% pin, cho nên cô chưa từng sạc điện.
"...anh vừa nói điện thoại di động của tôi là gì?"
"Bà, ngày bà phong thần, bà đã tải APP Thần Tín Thiên Đình và đăng ký đăng nhập rồi nhỉ?"
"Vâng."
"Vậy điện thoại di động của bà liền mặc định thăng cấp thành thủ phù pháp khí." Giáp Dịch nói: "Thủ phù là pháp khí tiêu chuẩn của nhân viên Thần chức, mà pháp khí đương nhiên là lấy pháp lực để điều khiển."
"Ý anh là, điện thoại di động của tôi bây giờ dùng pháp lực? Pháp lực lấy ở đâu ra?"
"Đương nhiên là từ trong bổng lộc của bà khấu trừ."
"Ể?!"
"Trong Thần Tín